- Chuyện này...
Tuân Kham có chút suy nghĩ, chuyện này nói ra cũng không trách Lưu Sấm được, chính Viên Thượng năm lần bảy lượt gây chuyện chọc giận Lưu Sấm. Trước kia cảm thấy tên tiểu tử đó cũng điềm đạm, chững chạc nhưng hiện tại xem ra......Không lẽ lão lại nói Viên Thượng muốn tranh giành một người con gái với hắn?
Cho nên lão suy nghĩ lúc lâu mới hỏi lại:
- Cháu nghĩ sao?
- Cháu phụng chỉ Đại công tử tiến đến Lâm Truy, đã nói trước cháu và Tam công tử không thể nào hòa hợp được rồi.
Tuy cháu không biết rõ vị Tam công tử này sao lại muốn gây sự, nhưng nếu hắn hăm dọa cháu, lẽ nào cháu lại sợ hắn? Lão đại nhân, từ xưa đến nay không phải gió Đông thổi bạt gió Tây mà chính gió Tây đè gió Đông, nên chỉ có một con đường có thể lựa chọn, nếu lưng chừng chỉ thêm khó xử. Viên Tam đó lợi hại cũng không quan hệ gì đến cháu, cháu sao phải để ý đến cảm nhận của hắn? Bắc Hải tiếp giáp với Tề quận, nếu cháu trở mặt với Đại công tử chỉ sợ cháu ở Bắc Hải cũng khó có đường sống.
- Ta biết cháu nói đúng nhưng gã ta dù sao cũng là Tam công tử. Ta cũng biết cháu không có lựa chọn nào khác, nhưng vì sao cháu không chọn phương thức xoa dịu? Sao lại ra tay quyết liệt như vậy. Cháu cũng biết Tam công tử được Viên Công ưu ái, Đại công tử cũng không được như hắn. Trên đời này có người đỡ đầu thì lợi tất nhiên sẽ có lợi thế hơn.
Do mẹ của Viên Đàm chết sớm nên không thể như Viên Thượng có mẹ ở bên cạnh yêu thương sủng ái, chiếu cố...Hôm nay cháu có hành động thế này nhất định Tam công tử sẽ trở mặt, thật sự khổ rồi.
Lưu Sấm há hốc miệng không biết nên trả lời thế nào. Tuân Kham nhìn hắn, đứng dậy đi ra cửa, sau khi xác định chính xác bên ngoài không có người lão lại vào trong phòng chỉ vào tấm bồ chiếu.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Lưu Sấm cung kính ngồi xuống:
- Lão đại nhân, lão cảm thấy đại thế này như nào?
- Hả?
Tuân Kham chợt ngẩn ra, tròng mắt hơi híp lại, vẻ mặt lộ ra chút tò mò.
- Mạnh Ngạn cháu hãy nói vắn tắt đi.
- Cháu nói rồi, không phải gió Đông thổi bạt gió Tây mà do gió Tây áp đảo gió Đông, kết quả nghiên cứu về phương Bắc gần đây rất rõ ràng, Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để lệnh cho chư hầu chuyện này đã làm rồi. Bất kể Viên Thuật ở Hoài Nam hay Lã Bố ở Từ Châu...Hay cả cháu cũng không phải là đối thủ của Tào Tháo kia. Sở dĩ hiện tại Tào Tháo vẫn chưa động thủ chỉ vì thời cơ chưa đến mà thôi, nếu thời cơ đến tất nhiên y sẽ quét ngang Hà Nam.
Đến lúc đó giữa Viên Công và Tào Tháo sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu....Người xưa có câu một núi không thể có hai hổ được, cũng không cần biết Viên Công hay Tào công mang dòng họ Hán thất, mà Giang Bắc này chỉ có thể có một người, lão đại nhân nghĩ ai sẽ thắng?
Trên mặt Tuân Kham nghiêm khắc suy nghĩ, hiện ra chút cười.
Lão khe khẽ thở dài:
- Mạnh Ngạn có thể nhận biết được điều này có thể thấy cháu có tầm nhìn không tầm thường....Tuy nhiên, câu hỏi này của cháu có chút buồn cười, với thực lực của Viên Công thì Tào Tháo không phải là đối thủ. Còn về chuyện hai hổ tranh đấu ta thấy cũng bất ngờ, hẳn có lẽ Viên Công sẽ thắng, cháu thấy vậy hay không?
- Cách nhìn của Sấm và đại nhân hoàn toàn tương phản.
Một loại cảm giác vượt trội chợt dâng lên, Lưu Sấm không kìm được ngồi thẳng lên.
Tuân Kham nhăn mày lại:
- Dựa vào gì mà nói vậy?
Lưu Sấm suy nghĩ thật nhanh tìm từ ngữ thích hợp để giải thích.
Những cuộc chiến trong lịch sử Viên - Tào trước đó Quách Gia từng có Thập thắng thập bại luận, được đời sau đã coi là kinh điển. Trên thực tế Thập thắng thập bại luận nghe cũng có phần không thật, có nhiều thứ Quách Gia vì cố làm cho Tào Tháo tăng thêm sự tin tưởng, sự chênh lệch cũng không lớn như tưởng tưởng, còn Viên Thiệu lại không giống như lời Quách Gia nói.
Nếu không, Tào Tháo cũng không sau trận chiến ở Quan Độ, mất suốt thời gian tám năm mới thống nhất phương Bắc. Phương diện này được miêu tả có chút khoa trương, có nhiều việc, sự tình dường như đã được cường điệu hóa có lẽ làm tăng thêm lòng tin của Tào Tháo. Trước khi phát sinh trận chiến Quan Độ, Tào Tháo thiếu thốn không chỉ là binh lực mà là chính là niềm tin. Thực tế, lúc ấy trong mắt rất nhiều mưu sĩ cao nhất, Tào Tháo không phải là đối thủ của Viên Thiệu, mà thậm chí bao gồm cả Tào tháo không có sự tin tưởng này. Cho nên nếu lấy Thập thắng thập bại luận nói ra có lẽ sẽ làm cho Tuân Kham chế giễu. Huống chi Lưu Sấm cũng rất khó không có khả năng nhớ kỹ Thập thắng thập bại luận.
Hắn chỉ chọn lọc đưa ra những chứng cứ thích hợp nhất.
Cho nên sau khi suy nghĩ Lưu Sấm hạ giọng nói:
- Mặc dù Viên Công là Đại Tướng quân có thể hiệu lệnh thiên hạ nhưng không phụng triều đình như vậy là không hợp lệ. Còn Tào Tháo lợi dụng Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu nên có thể thấy lão ta đã thắng Viên Công một bậc, nên cháu cho rằng Viên Công tất bại là chuyện đương nhiên.
- Ừ, sư xuất hữu danh, phụng chiếu lấy nghịch.....
Tuân Kham ngẫm nghĩ một chút gật gật đầu nói:
- Mạnh Ngạn nói cũng có chút đạo lý.
- Thứ hai, Tần Bạo lấy đi thiên hạ, luật pháp vô cùng nghiêm khắc dân chúng khổ không thể tả. Cho nên khi Cao Tổ đóng quân ở Quan Trung đã đưa ra ba điều để lấy được lòng dân. Nhưng Đại Hán thế chân vạc đã đứng vững trong bốn trăm năm, những cuộc nổi loạn sinh ra mới nghĩ ra cách lấy luật nặng thống trị thiên hạ, bệnh nặng mới cần viên thuốc quý, nhưng Viên Công chỉ lấy lòng nhân đức đối xử, luật pháp không nghiêm minh thì có khác gì xưa? Khi mọi chuyện vỡ lở lúc ấy mới đưa ra đạo luật nặng mới làm bọn đạo chích sợ hãi, còn Tào Tháo biết làm điều này khiến cho từ cao đến thấp thực hiện pháp lệnh thống nhất. Vì điều này có thể nói chính là nguyên nhân thứ hai Tào Tháo thắng.
Vẻ mặt cười chế nhạo của Tuân Kham đã biến mất. Thay vào đó là suy nghĩ nghiêm túc.
Lão chăm chú nhìn Lưu Sấm trầm giọng nói:
- Xin hỏi điều thứ ba.
- Thứ ba là người, Viên Công là người hay nghi ngờ, dùng người mà vẫn không tin tưởng nên chỉ sử dụng con cháu thân thích. Cháu không hỏi mặt khác, cháu chỉ hỏi lão đại nhân Đại công tử có thể trấn thủ được một châu không?
- Việc này.....
- Có lẽ lão đại nhân trong lòng rất rõ. Mà ở điểm này, Tào Tháo thì khác, lão ta dùng người ngoài không chút nghi ngờ, chỉ cần có tài là được. Cháu đối với Tào Tháo mặc dù đối đầu nhưng khí chất này của lão quả thật làm cho cháu kính nể. Với việc này có lẽ Viên Công khó có thể so sánh được, vì vậy cháu cho đó là lý do thứ ba.
Tuân Kham rất muốn cùng Lưu Sấm tranh luận, nhưng khi Lưu Sấm đưa ra vấn đề thì lão không biết trả lời thế nào. Chính xác thì Viên Đàm không thể nào trấn thủ một châu. Sỡ dĩ gã ta có thể làm chức Thanh Châu thứ sử nói thẳng ra chỉ vì gã là con trai của Viên Thiệu. Mà Viên Thiệu có ba con trai cùng con rể, đều giữ chức vị khá cao, thậm chí bao gồm cả những người bên cạnh Viên Thiệu đảm nhận chức vị quan trọng đều là người thân thiết của Viên Thiệu.
Ở thời điểm này Lưu Sấm nói không sai.
Trong lòng Tuân Kham đột nhiên lại có cảm giác khinh thường người trong thiên hạ. Ánh mắt của lão nhìn vào Lưu Sấm càng quỷ mỵ thêm, sau một lúc hạ giọng nói:
- Xin hỏi thứ tư.
Lưu Sấm gãi gãi đầu tiếp tục nói:
- Người nhà Viên Công đã trải qua mấy đời, Viên công chỉ giữ bên cạnh những người vì danh tiếng, còn Tào Tháo thì khác, lão luôn thu nạp những người tài giỏi, những người đó vì y nguyện hy sinh tính mạng không tiếc. Đây chính là thắng ở đức.
Lời này của Lưu Sấm vừa nói ra, vẻ mặt của Tuân Kham biểu hiện rất khó coi.
Hắn chợt kịp phản ứng nhanh chóng vội khom người nói:
- Lão đại nhân, cháu nói có gì không phải sao?
Ý những lời này chính là: Viên Thiệu thích thu thập những ngươi ba hoa khoác loác, thùng rỗng kêu to.
Mà Tuân Kham lại là người bên cạnh Viên Thiệu, hắn nói như vậy chẳng khác nào mắng Tuân Kham là thùng rỗng kêu to, thích ba hoa khoác loác.
Lưu Sấm sau khi hiểu rõ, mồ hôi toát ra như nước.
Tuân Kham trừng mắt nhìn hắn, tuy trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng đó chẳng phải là sự thật như Lưu Sấm nói sao?
Lão hừ một tiếng nói:
- Ta đương nhiên biết người cháu nói không phải là ta.
Lão nhân gia đúng là có cảm giác không tồi...
- Nói tiếp!
Lưu Sấm do dự một chút thấy Tuân Kham quả thật không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nói:
- Viên Công gặp người cơ hàn, lo lắng biểu hiện ngoài sắc mặt, nhưng dù không gặp thì lại không để tâm đến, mềm lòng như đàn bà, còn Tào Tháo những việc nhỏ nhặt lão không để ý nhưng chuyện đại sự thì khắp nơi đều tiếp nhận....
Lão đại nhân, cháu tuổi còn nhỏ cũng chỉ có thể nhìn ra đến vậy thôi.
Đúng rồi còn có một chuyện, dường như Viên Công nhiều mưu mà không có thủ đoạn, khi đã đưa ra quyết định nhưng cũng không thực hiện dứt khoát triệt để, lại thích nghe lời nịnh nọt, không phải là người làm nên đại sự.
Cháu có thể nghĩ chỉ nghĩ được như thế, có thể thấy cũng chỉ có những tình huống thế này. Có lẽ Viên Công xưng hùng ở Hà Bắc, quản lý bốn châu. Giống như Sở Hán mới bắt đầu, Hạng Võ chiếm hết ưu thế nhưng đến cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Cho nên cháu thật không quá xem trọng Viên Thiệu, về phần tranh đấu lập đích, Tam công tử cũng tốt mà Đại công tử cũng vậy đều không phải là lựa chọn tốt nhất.
Tuân Kham nuốt nước bọt, có chút khô đầu lưỡi.
Lão đứng lên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra....Gió tháng tám thật mát mẻ, lão đứng trước cửa sổ hồi lâu không nói gì.