Lần này, Lâu Dị định biến chiêu ngăn cản, đã không còn kịp rồi. Chỉ thấy đầu Bát Âm Chuy mạnh mẽ đánh vào lồng ngực của Lâu Dị, làm cho giáp Diệp tử trước ngực y văng ra, thân thể lập tức bay lên, rớt phịch trên mặt đất, liền khí tuyệt bỏ mình.
Quách Gia ở một bên nhìn thấy, hai nắm tay nắm chặt, nói không ra lời. Lưu Sấm thở dốc không ngừng, không thể không nói, giao thủ với Lâu Dị lần này, làm cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn đem chùy lớn giao cho Phi Hùng Vệ, rồi sau đó bước đến bên cạnh Lâu Dị. Chỉ thấy lồng ngực của Lâu Dị lõm vào trong rõ rệt, xương ngực dính sát...Chỉ có điều đôi mắt kia vẫn đang trợn trừng, dường như có chút khó tin.
- Quả nhiên là một hảo hán.
Lưu Sấm ngồi xổm người xuống, hạ giọng nói:
- Hôm nay mặc dù ngươi chết, chắc chắn có người sẽ vì ngươi mà đau lòng. Một ngày nào đó nếu ta cũng thật sự chết trận, cũng không biết có người sẽ khổ sở vì ta hay không. Đại trượng phu chết có ý nghĩa, cũng không uổng phí... Lâu Dị, kiếp sau ta và ngươi là bạn bè chứ.
Nói xong, hắn rút cây dao nhỏ từ trên đùi của Lâu Dị ra, đứng dậy.
- Nguyên Phúc, đem người này an táng trọng thể, không được sơ suất.
- Vâng!
Ánh mắt của Lưu Sấm, lại hướng về Khoái Kỳ bên cạnh, mày nhíu chặt, sau một lúc lâu trầm giọng nói:
-Người tới, bắt giữ sứ đoàn Kinh Châu lỗ mãng lại cho ta. Quý Bật, mang thư của ta, đích thân ngươi mang đến Kinh Châu bái kiến Lưu Kinh Châu. Sau khi gặp y, liền thay ta hỏi hắn: Có phải sứ đoàn Kinh Châu, chỉ có thể làm chó săn cho người khác hay sao?
Khoái Kỳ ở bên cạnh nghe vậy, lập tức giận dữ.
- Lưu Mạnh Ngạn, ngươi dám!
Gã là sứ giả sứ đoàn. Nếu bị Lưu Sấm giữ lại, sau này chắc chắn sẽ bị người khác chê cười. Lưu Sấm cười lạnh một tiếng nói:
- Nguyên Cát. Ngươi hãy nói xem, sao ta lại không dám?
Một câu này, khiến Khoái Kỳ lập tức á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, Lưu Sấm có cái gì không dám đâu chứ?
Sự việc hôm nay, nói toạc ra vốn là do gã khơi mào, đã mất lễ phép. Đừng nói Lưu Sấm bắt giữ y, cho dù là giết gã, cũng rất có lý. Cho nên... Khoái Kỳ lúc này có chút luống cuống tay chân, nhìn về phía Quách Gia.
Quách Gia giờ phút này, cảm thấy thật nhục nhã. Lần trước y tính kế Lưu Sấm một lần, thật không nghĩ đến chỉ trong nháy mắt, Lưu Sấm đã ở ngay trước mặt y, cho y một cái tát.
- Lưu hoàng thúc!
- Phụng Hiếu, là ngươi lấy thân phận Phó sứ sứ đoàn nói chuyện với ta, hay là lấy danh nghĩa của ngươi?
Quách Gia nghe vậy ngẩn ra, do dự một chút nói:
- Gia lấy thân phận riêng.
- Ha ha ha!
Nào ngờ, Lưu Sấm nghe xong lại cười lớn không ngừng:
- Quách Phụng Hiếu, ngươi quá đề cao ngươi rồi.
Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại muốn lấy thân phận riêng mà nói chuyện với ta? Ta là hoàng thúc Đại Hán. Là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, còn ngươi là ai? Còn nữa, ta với ngươi có quan hệ gì sao? Cần gì phải cùng ngươi vô nghĩa? Quách Gia, đừng cho là có Tào Tháo làm chỗ dựa, là có thể không kiêng nể gì. Mặc dù ta không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng sẽ không sợ hãi bất cứ kẻ nào... Ta cũng vẫn là câu nói kia, người kính ta một thước, ta kính người một trượng!
Sắc mặt của Quách Gia, một hồi xanh một hồi đỏ, cảm thấy trong lòng khí huyết sôi trào, sau một lúc lâu trừng mắt nhìn Lưu Sấm, đột nhiên xoay người, phất tay áo rời đi.
Trong ánh mắt của Tuân Diễn, lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên lại giống như có chút thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu, liền theo Quách Gia rời đi.
Khoái Kỳ thấy tình hình như vậy, biết sự tình hôm nay chỉ sợ là không có cách nào khác. Nhưng, nhìn quân Cao Mật bốn phía như hổ rình mồi, gã cũng biết, nếu quả thật phải sống mái với nhau, căn bản không phải là đối thủ của Lưu Sấm. Cứ tưởng rằng Lưu Sấm thuở nhỏ lưu lạc dân gian, không phải là một nhân vật gì.
Hiện tại xem ra...
Trong lòng Khoái Kỳ, lập tức suy sụp.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++
- Mạnh Ngạn, tội gì lại muốn cùng Tào Tháo xé rách da mặt như vậy?
Ban đêm, trong thư phòng riêng. Tuân Kham nhìn Lưu Sấm, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Con cũng đã biết, cứ như vậy mà trở mặt với Tào Tháo, con thực sự không sợ hắn gây khó dễ con?
Lưu Sấm nghe vậy liền trầm mặc! Một lát sau, hắn hạ giọng nói:
- Lão đại nhân, nếu con thật sự nhẫn nhịn, hắn sẽ không gây khó dễ cho con sao?
- Việc này...
- Kỳ thật, giữa con và hắn, đã không thể hòa hoãn từ lâu rồi.
Lúc ở Nhữ Âm, mặc dù con giết Chu Thành, cũng không nghĩ tới sẽ đối địch với hắn. Cho dù là lúc hắn ra lệnh cho Chấn Uy Trung Lang Tướng Lý Thông, Lý Văn Đạt xuất binh thảo phạt con, con vẫn còn một chút thiện ý, không xem Lý Thông là địch, chỉ giết Trường Nô. Hay là hắn cho rằng, con không giết được Lý Văn Đạt sao?
Từ đấy về sau con rời khỏi Nhữ Nam, hướng về phía bắc Thanh Châu, chỉ mong có một chỗ dung thân. Nhưng Tào Tháo thì sao?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng nói:
- Hắn không chịu buông tha con, mấy lần làm khó con. Hắn để cho con làm Thái Thú đồ bỏ quận Tề, cho là con không thể nhận ra tâm tư của hắn sao? Nếu không phải Viên Thuật gỡ khó cho con, nói không chừng con hiện tại đã là bốn bề thọ địch. Hắn luôn luôn tính kế con, vẫn coi con là kẻ thù, vì sao con lại nhẫn nhịn mà cho hắn mặt mũi? Lần này vì việc đại hôn của con, con không muốn giết người. Quách Gia kia sau khi nhục nhã con một lần, lại đã chạy tới muốn tính kế con.
Lão đại nhân, người có nghĩ tới hay không, nếu như sứ đoàn Giang Đông gặp nạn, Lưu Sấm con về sau làm sao có thể sống yên? Nếu hắn đã không nể mặt con, năm lần bảy lượt gây phiền phức cho con, vậy đừng trách con khiến hắn khó xử... Nếu không phải Tam bá phụ ở đây, hôm nay ta thậm chí ngay cả Quách Gia kia cũng sẽ không bỏ qua. Hắn thực sự nghĩ rằng con còn trẻ có thể bắt nạt hay sao? Hay là cảm thấy con không dám giết người sao?
Ở trước mặt Tuân Kham, Lưu Sấm đương nhiên không có bất kỳ giấu giếm nào. Tuân Kham cười khổ gật gật đầu, thở dài nói:
- Nói thật ra, việc này cũng không thể trách con.
- Nhưng Mạnh Ngạn, ngươi thật sự muốn đối địch với Tào Tư Không sao?
Từ trong thư phòng đi ra một người.
Dưới ánh đèn, người nọ rõ ràng chính là Tuân Diễn.
Y ngồi xuống cạnh Tuân Kham:
- Theo ngươi thì Viên Thiệu hay Lã Bố, có thể làm chỗ dựa vững chắc?
- Chỗ dựa vững chắc?
Lưu Sấm ung dung cười:
- Mệnh của ta do ta không do trời, chỗ dựa vững chắc của ta trừ thiên tử ra, chỉ có tự dựa vào chính mình... Ai có thể làm chỗ dựa cho ta chứ?
- Vậy ngươi...
- Tam bá phụ, ta cũng biết người khó xử.
Như vậy đi, mời người trở về nói lại với Tào Tháo, là địch hay là bạn, là tùy theo lão. Ta là thần tử của Hán, cuộc đời này chỉ trung thành với liệt tổ liệt tông của Hán thất. Nếu lão nhất định xem ta là địch thủ, vậy thì hãy đến đây.
Tuân Diễn thở dài, không biết nên nói thế nào mới tốt. Trước khi đến Cao Mật, Tuân Úc từng lén gặp y, nhờ y khuyên bảo Lưu Sấm, không cần phải đối địch với Tào Tháo.
Chẳng qua, y vẫn không tìm được cơ hội... Mà Quách Gia rõ ràng đã coi Lưu Sấm là họa lớn trong lòng, Tào Tháo lại cực kỳ tín nhiệm Quách Gia. Hôm nay Lưu Sấm giết Lâu Dị, kỳ thật đã biểu lộ thái độ. Tin rằng tất cả mọi người ở đây đều hiểu được, Lâu Dị không phải là người của sứ đoàn Kinh Châu, mà là người của Tào Tháo. Về phần Lưu Sấm cuối cùng nhục nhã Quách Gia, Tuân Diễn cũng cảm thấy có chút đau đầu... Quách Gia người này, có tài năng trời cho, tâm cao khí ngạo. Hôm nay hắn bị Lưu Sấm nhục nhã như thế, sao có thể để yên cho Lưu Sấm?
Thoạt nhìn, lần này Văn Nhược là mong muốn đơn phương rồi! Bây giờ không phải là Lưu Sấm muốn đối địch với Tào Tháo hay không, mà là xem Tào Tháo, nghĩ về Lưu Sấm ra sao...
Giữa hai người, chỉ sợ là không thể hòa hoãn.
Thấy hai huynh đệ Tuân Diễn, Tuân Kham lộ ra vẻ sầu lo, Lưu Sấm nhịn không được cười.
- Hai vị lão đại nhân, làm gì phải lo lắng sợ hãi? Có câu là binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, việc gì đến sẽ đến, không ai có thể thay đổi. Qua hôm nay, có lẽ ta sẽ gặp lại Tam bá phụ lúc đối địch. Đến lúc đó cho dù Tam bá phụ dùng thủ đoạn gì, đều vì chủ mình, ta không có một câu oán hận.
Tuy nhiên hôm nay, ở Cao Mật, là ngày đại hỉ của ta. Cứ việc ăn uống no say một trận cho sảng khoái, sau này có chết trận sa trường, cũng rất vui sướng!
Những lời này của Lưu Sấm, tuyệt đối không phải là muốn an ủi hai người. Đánh với Lâu Dị một trận, khiến cho tâm tính của hắn có chút thay đổi. Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên... Trước đây, hắn nơm nớp lo sợ, cẩn thận. Tuy rằng mỗi một kế hoạch đều rất chu đáo, nhưng trong lòng vẫn rất nặng nề.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như đã quá lo lắng.
Chuyện nên làm, việc nên tính, hắn cũng đã làm, đã suy xét tới rồi.
Một khi đã như vậy, cần gì phải nhăn nhó mỗi ngày. Sống lại một hồi, sao không thả lỏng, hưởng thụ từng ly từng tý ở thời đại này.
Hai ngày sau, sẽ thành gia rồi!
Lưu Sấm cười nói:
- Hai vị lão đại nhân, đời người cần phải hưởng thụ cuộc sống, đừng để thời gian trôi qua mau... Xin nói lại với Tào Tháo, nói là ta đây chờ lão!