Trịnh Huyền hạ giọng nói:
- Nếu Lã Bố cùng Mạnh Ngạn kết đồng minh, với cháu thật sự hại nhiều hơn lợi, có lẽ Tào Tháo sẽ không dễ dàng buông tha cho cháu.
- Kỳ thật, cho dù cháukhông kết đồng minh cùng Lã Bố chưa chắc Tào Tháo sẽ bỏ qua cho cháu.
Lưu Sấm cười khổ một tiếng nhìn Trịnh Huyền nói.
Theo hắn nhận thấy, sau khi hắn được xác nhận là hoàng thúc Đại Hán, ở phạm vì nào đó Lưu Sấm đã bảo vệ hải tặc của Hoàng đảng, đã đứng ở phía đối lập với Tào Tháo. Cho nên mặc kệ hắn có nguyện ý hay không sớm muộn gì cũng đối đầu với Tào Tháo, điều này Lưu Sấm khá rõ, Trịnh Huyền cũng minh bạch được. Hơn nữa Lưu Sấm tin rằng chậm nhất trước khi trận chiến Quan Độ nổ ra Tào Tháo bắt đầu đối phó hắn. Thanh Châu là nơi có vị trí nhạy cảm, Tào Tháo sao có thể để yên cho người khác chứ? Ngoại trừ Lưu Sấm nguyện ý ngồi ăn chờ chết, giao nộp binh quyền làm một phú ông.
Nhưng dù có như thế thì có thể có được kết cục tốt chăng? Chớ chưa nói đến Lưu Sấm cũng có dã tâm. Kiếp trước dã tâm của hắn bị luật pháp bấy giờ trói buộc, hiện giờ hắn không muốn bị uất ức cả đời.
Trịnh Huyền gật gật đầu nói:
- Nói như vậy Mạnh Ngạn đã có suy tính?
- Sau khi bàn bạc thật ra cũng có chút ý tưởng.
- Nói ta nghe xem.
Lưu Sấm do dự một chút nói nhỏ bên tai Trịnh Huyền.
Trịnh Huyền ngồi bật dậy nhìn Lưu Sấm nói:
- Cháu cần phải hiểu Đông Lai ở Bắc Hải tuy hoang vắng nhưng cũng có người ở. Nhưng nếu cháu đến đó chỉ là một vùng đất lạnh giá, nhân khẩu không nói đến chỉ riêng lương thực cũng đã vấn đề cần nói rồi.
- Về lương thực, cháu đã nghĩ ra đối sách.
- Sao?
- Đầu năm Thúc Trị hướng cháu đề cử trồng cây cao lương, cháu ở huyên Lang Gia xem qua thấy được thu hoạch của cây này cho sản lượng đạt hơn nhiều. Cho nên cháu chuẩn bị mang giống đến nơi đó trồng trọt … Tuy nhiên thời gian quá cấp bách, cháu cần tìm người mau tiến hành việc này, nếu cây cao lương này trồng ở đó thành công thì lương thực không thành vấn đề. Đồng thời cháu cũng cho người đi Bắc Cương tìm kiếm loại cây chịu được lạnh, đến lúc đó cũng có thể có công dụng.
Trịnh Huyền trầm tư suy nghĩ dựa người trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thành ghế.
- Nếu có thể giải quyết được vấn đề lương thực, còn vấn đề khác thì không thành vấn đề.
- Đáng tiếc, cháu không tinh thông về trồng trọt, Thúc Trị và Tử Minh giỏi về quản lý cũng không tiện nghiên cứu … Cháu chính vì thế mà phát sầu không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu cháu có người tinh thông trồng trọt giúp đỡ cháu, có thể chắc chắc cây cao lương có thể trồng thành công.
- Tinh thông việc đồng án sao?
Trịnh Huyền cười híp mắt, trầm ngâm không nói.
Một lát sau ông hạ giọng nói:
- Nếu nói về đồng án ta có biết được một người.
- Dạ?
- Từ Mạc Từ Cảnh Sơn.
Nghe tên này thật sự khá xa lạ.
Tuy Lưu Sấm ở Bắc Hải không lâu nhưng hễ là người có chút danh tiếng thì hắn cũng biết chút ít. Nhưng người tên Từ Mạc này lại cảm thấy có chút xa lạ, hắn chưa từng nghe tên này ở đây, trong trí nhớ cũng không có chút ấn tượng nào.
Trịnh Huyền vỗ vỗ cánh tay của Lưu Sấm ra hiệu hắn ngồi xuống.
- Mạnh Ngạn chớ suy nghĩ nhiều, Từ Cảnh Sơn này không phải là người Thanh Châu. Thật cũng đúng lúc, cháu đã có lòng lên phía Bắc, người này có thể giúp cho cháu không nhỏ. Gã ta là người Quảng Dương giỏi việc đồng áng, thích đọc sách, tuổi khoảng hai bảy hai tám. Trước kia gã từng là đệ tử của ta, đã học qua nửa năm sau đó mẹ gã bệnh nặng nên mới trở về quê. Trước đây vài năm gã từng viết thư cho ta hướng ta chỉ giáo về học vấn, vì ta thấy gã là người hiếu thuận cho nên cũng hồi âm thường xuyên, chỉ có điều hai năm lại đây ta không có chỗ ở cố định nên cũng khó viết thư trao đổi.
Nếu cháu muốn tìm người tinh thông đồng án thì Từ Mạc là người thích hợp nhất. Hay thế này, để ta viết cho gã bức thư, cháu mang qua cho gã, như vậy gã cũng khó từ chối.
Người ta thường nói nhà có người già như có kho báu Lưu Sấm vui mừng khôn xiết nên liên tục gật đầu.
- Thế phụ, vậy còn người?
- Ta?
- Đến lúc đó nếu ta phải rời đi thì cháu phải làm thế nào?
Ánh mắt Lưu Sấm nhìn có vẻ nôn nóng.
Trịnh Huyền khẽ mỉm cười nói:
- Tên Sấm mập này, Ích Ân hiện giúp cháu, chính là lão phu đang ký thác kỳ vọng lên cháu rồi. Cháu muốn tạo giấy viết lại sách, nếu như cháu đi rồi thì ta đương nhiên cũng theo cháu, chẳng lẽ ta lại phải vẫy đuôi theo Viên Thiệu, Tào Tháo xin hàng à.
Đè nén trong lòng cũng được tháo dỡ. Lưu Sấm nhẹ nhàng thở ra, nếu Trịnh Huyền đi theo hắn, có thể giúp hắn được nhiều việc.
Lưu Sấm cáo từ rời gia phủ, hắn liền trở lại biệt phủ. Hắn vừa ngồi xuống uống một ngụm trà đã nghe bên ngoài có tiếng cười đùa náo nhiệt truyền đến.
Lưu Sấm ngạc nhiên đứng dậy, cất bước ra khỏi thư phòng. Âm thanh được truyền ra từ viện bên cạnh, hắn đi đến thấy Mi Hoán cùng Cam phu nhân đang đứng trước guồng quay tơ, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Gia Cát nương tử, ngươi thật sự làm được rồi.
- Làm được cái gì?
Lưu Sấm tiến lên nghi hoặc nhìn guồng quay tơ. Mi Hoán nhìn thấy Lưu Sấm lúc đầu ngẩn ra nhưng chợt hưng phấn chạy đến đón, nàng kéo cánh tay hắn vui vẻ nói:
- Mạnh Ngạn, chàng xem đi.
Vừa nói nàng đến trước guồng quay tơ, chân đạp guồng hai tay quay không ngớt.
Gia Cát Linh bên cạnh vô cùng vui sướng, nàng nhìn Mi Hoán dệt vải, mặt nhỏ nhắn của nàng bừng đỏ.
Cam Ngọc nói:
- Sau khi công tử đi Hạ Bì không lâu, có một lần Gia Cát nương tử đến thấy ta và Tam nương tử xe vải quá vất vả nên nàng ta mới nghĩ ra cách thiết kế một máy dệt thế này, thật sự không ngờ nàng ta thành công. Hiện tại máy dệt này chúng ta có thể kiểm soát được bằng chân nên hai tay có thể làm được nhanh hơn, nhiều hơn. Công tử, Gia Cát nương tử chế tạo nên máy dệt này đã lập được công lớn, chàng nên thưởng cho nàng ta mới được.
Máy dệt lụa đời Hán dần dần được cải thiện. Tuy nhiên cải cách để dùng bàn đạp thật sự chưa xuất hiện, trong lịch sử điều này không được ghi lại, ít nhất thời gian gần trăm năm nữa. Nhưng thật sự Lưu Sấm không nghĩ máy dệt bằng chân này xuất hiện đầu tiên lại do Gia Cát Linh cải tiến.
Nha đầu kia không ngờ thông minh thế.
Lưu Sấm đang suy nghĩ đến những diễn tiến ngày sau này cùng cái lạnh khủng khiếp ở Bắc Cương nhưng quả thật máy dệt bằng chân này có thể giải quyết được vấn đề thật lớn của Lưu Sấm.
Hắn không kìm được khen ngợi:
- Gia Cát nương tử, quả nhiên thật khéo tay.
Một câu khen ngợi bình thường đã làm cho Gia Cát Linh xấu hổ đỏ mặt, trong lòng cảm giác thật ngọt ngào.
Nàng cúi đầu nói nhỏ:
- Cũng không có gì, chỉ thấy các nàng Tam nương tử dệt vải thật vất vả nên mới nghĩ đến thứ này.
Rất nhiều người nghĩ thời Đông Hán các quý phụ phu nhân sống ngợp trong cuộc sống xa hoa.
Kỳ thật ở cuối thời kỳ Đông Hán nhiều phu nhân phải lo liệu những việc vặt trong nhà. Tỷ như người vợ trước của Tào Tháo … Nhưng cũng không thể gọi là vợ trước vì Tào Tháo và Đinh phu nhân vẫn còn hôn ước, chỉ có điều hai người ở hai nơi khác nhau. Sử sách có ghi lại Tào Tháo từng có ý hòa thuận cùng Đinh phu nhân, nhưng Đinh phu nhân không thèm để ý đến y, chỉ lo dệt vải. Điều này cũng cho thấy dù là vợ của Tào Tháo nhưng nàng ta cũng muốn tự tay làm việc này.
Mi Hoán tự dệt vải nên hầu hết quần áo của Lưu Sấm toàn do Mi Hoán dệt rồi để người ta may lại. Có máy dệt vải này xuất hiện Lưu Sấm tin hắn chắc chắn hắn nắm chắc thành công hơn.
Hắn vừa nhìn Mi Hoán sử dụng máy dệt do Gia Cát Linh cải tiến bằng bàn đạp vừa hỏi về cách cải tiến này. Dường như hỏi đến điều mà Gia Cát Linh tâm huyết nhất, nàng ta cũng không giấu diếm, mang nguyên lý cấu tạo nói hết với Lưu Sấm.
Lưu Sấm cảm thấy nếu mở rộng quy mô sử dụng bằng máy dệt bằng chân này … Dường như cũng không quá khó khăn …