Cùng lúc y rút về bờ tây sông Thuật Thủy, chạy tới Tương Bí xem xét; Mặt khác phái người chạy sáu trăm dặm trong đêm tối về huyện Cù, báo với Mi Chúc.
Sự việc quá lớn, lớn vượt quá phạm vi xử lý của y. Chuyện này nhất định phải nói cho Mi Chúc biết, mời hắn ra quyết định! Ít nhất bản thân Mi Phương, không đủ can đảm để gánh vác trách nhiệm lớn như thế Đương nhiên, y không thể đem tất cả binh lính ở bờ đông đi, nhất định phải cử một nhóm người ở lại, tiếp tục tìm kiếm tung tích Lưu Sấm.
Như thế này thì có lợi ích ở chỗ nào? Sau khi y rút về bờ tây, binh lính ở bờ đông giảm mạnh, thiên la địa võng lúc trước bày ra, giờ rỗng không, dọc bờ song Thuật Thủy chỗ nào cũng có sơ hở. Giữa trưa ngày thứ hai, lúc Mi Phương đang trở về Đàm huyện, ở một bến sông Thuật Thủy, Lưu Sấm thần không biết quỷ không hay, thuận lợi vượt sông Thuật Thủy, rồi sau đó dọc theo Tổ Thủy, nhanh chóng xuất phải về hướng Hải Tây, phải đi đến Hải Tây trước Mi Chúc.
Căn cứ vào suy tính của Lưu Sấm, Mi Chúc cũng không phải người dễ dàng mắc mưu như vậy.
Có lẽ lúc đầu y có chút kích động, nhưng rất nhanh sẽ phản ứng kịp thời, sau đó tất nhiên sẽ tập trung binh lực, điên cuồng đuổi theo Lưu Sấm tiến tới bao vây tiễu trừ.
Thời gian chính là sinh mạng, đến Hải Tây sớm một ngày, là có thể giảm thiểu một ít nguy hiểm.
Nhưng một ngày đi qua rồi.
Lưu Sấm phát hiện, Mi Chúc không có động tĩnh gì.
Như thế này không đúng như khoa học! Chẳng lẽ chỉ một kế đơn giản vây Ngụy cứu Triệu, dương đông kích tây lại khiến cho Mi Chúc bị lừa sao? Trong lòng Lưu Sấm không tin, nhưng lại không đi chậm lại, tiếp tục đi về phía Hải Tây. Đêm đó, người kiệt sức, ngựa hết hơi, Lưu Sấm mới hạ lệnh tìm chỗ nghỉ chân.
- Chậm nhất là gần tối ngày mai, chúng ta có thể đi vào đất Hải Tây.
Quản Hợi thở dài, nhìn Lưu Sấm nói:
- Bây giờ, nếu lão Hoàng liên lạc với Hải Nê. Chỉ cần thuyền của Hải Nê đến đúng lúc, thì tất cả chúng ta sẽ an toàn. Lão Hải Nê tuy rằng gian xảo, nhưng ngược lại là người đức hạnh không kém.
Hải Nê Thu, chính là nói đến Tiết Châu.
Mỗi lần lúc Quản Hợi nhắc đến Tiết Châu, đều toát ra ý khinh thường.
Lưu Sấm thậm chí còn cho rằng, giữa Quản Hợi và Tiết Châu nói không chừng tồn tại một mâu thuẫn gì đó. Hắn chưa bao giờ thấy Quản Hợi gặp mặt Tiết Châu, Tiết Châu cũng chưa từng quá để ý đến Quản Hợi. Nói cách khác, hai người có lẽ chưa bao giờ gặp mặt qua, nhưng đều là ba mươi sáu lộ Cừ soái, không thể tránh khỏi có cạnh tranh. Cho nên không ai phục ai, không ai để ý tới ai, cứ như vậy giằng co đến bây giờ.
- Từ chỗ gò đất của lão Hoàng ra đến biển, có xa lắm không?
- Khoảng một ngày.
- Nói cách khác, chúng ta sớm nhất cũng phải ngày kia mới đến?
Quản Hợi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nếu thuận lợi Đêm mai đi cả đêm, trước chính ngọ ngày kia, có thể đến chỗ bãi biển kia.
Một ngày rưỡi! Lưu Sấm xoa tay chỉ, lại đứng dậy đi đến bên cạnh xe ngựa.
Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử vẫn đợi ở cùng một chỗ, vài ngày bôn ba liên tiếp, tuy rằng nàng không nói gì cả, nhưng có thể thấy, nàng rất mệt mỏi.
Tiểu Đậu Tử cũng rất vất vả, tận tâm tận lực hoàn thành chức trách bổn phận của nàng.
Nấu xong cháo nàng múc ra bát, cẩn thận mang đến cho Mi Hoán,
- Tiểu thư, người ăn một chút đi.
- Ta không đói bụng.
Mi Hoán tuy rằng không phải là đại tiểu thư chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nhưng từ nhỏ đến lớn, đều được cưng chiều, chưa phải trải qua khổ cực bao giờ? Dọc đường đi bôn ba, thật cẩn thận, lo lắng đề phòng. Tuy rằng nàng ngồi xe ngựa, nhưng xe cứ xóc lên xóc xuống, cũng không tránh khỏi cảm thấy mệt nhọc.
- Hoán Hoán, ăn một chút đi.
Tiếng nói đột nhiên thay đổi, Mi Hoán vội quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Sấm một tay bưng bát cháo, một tay dùng muôi quấy, rồi sau đó xúc một muôi, đưa tới bên miệng Mi Hoán.
- Hai hôm nay thực vất vả cho muội rồi Đến cơm cũng không được ăn. Hoán Hoán, đây mới chỉ là bắt đầu, từ bây giờ, cho đến khi chúng ta đến Dĩnh Xuyên, thậm chí cả sau khi chúng ta đã đến Dĩnh Xuyên, cũng chưa chắc đã lập tức yên ổn Nếu như muội không chịu ăn gì, thì sao đủ sức để chúng ta cùng nhau bôn ba? Những chuyện khác không cần biết, nhưng đói sẽ không làm được gì, vậy không phải là chuyện nhỏ rồi.
Mi Hoán lập tức đỏ mặt, hung tợn quay lại nhìn Tiểu Đậu Tử.
Chỉ có điều Tiểu Đậu Tử sớm đã chạy trốn rất xa, tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại hơi ửng hồng
- Muội không cần huynh xúc, muội tự ăn được.
Mi Hoán ngượng ngùng, muốn cầm lấy cái bát trong tay Lưu Sấm. Nhưng Lưu Sấm lại không buông tay, kiên nhẫn đem muôi gỗ đưa lên miệng nàng.
- Hoán Hoán theo ta ngàn dặm bôn ba, đã vất vả quá rồi.
Chén cháo này để ta xúc cho muội ăn, coi như là cảm tạ Hoán Hoán đã tin tưởng ta. Hai ngày nay bôn ba ở ngoài rất khổ, có mấy lời vẫn không có cơ hội nói với Hoán Hoán. Lá thư của muội, ta đã thấy rõ Ta cũng có chín chữ muốn nói cùng Hoán Hoán, Người không phụ Ta, Ta cũng không phụ Người. Ngoan, há mồm nào.
Mấy câu này cũng không tính là lời đường mật, nhưng vào tai Mi Hoán, nó lại vô cùng ngọt ngào.
Vừa nghĩ tới mình đã bỏ nhà đi theo Lưu Sấm bôn ba như vậy, mắt của Mi Hoán lập tức đỏ, nước mắt trực trào ra. Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào và mãn nguyện, làm cho nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc dù là đang cực khổ, lại rất nguy hiểm, nhưng tất cả đều đáng giá đấy.
Mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nuốt thìa cháo vào.
Vẻ tinh tường, thật thà, chất phác trên mặt Lưu Sấm lại hiện ra làm cho Mi Hoán mỉm cười.
Xa xa nhìn thấy một cảnh tượng, không kìm nổi quyệt miệng, thấy Quản Hợi, không kìm nổi quay đầu hỏi:
- Đại Lưu, chiêu này của Mạnh Ngạn, ngươi dạy sao? Lưu Dũng vẻ mặt tươi cười, nghĩ thầm trong bụng: Xem bộ dạng như vậy, Lưu lão gia tương lai, nhất định là con cháu đầy đàn.
Nhưng Quản Hợi nói một câu, làm y lập tức giận tái mặt.
- Bọn trẻ đang tình cảm, ngươi ở trong này xem cái gì?
- Ngươi cũng không đang nhìn. Được rồi, được rồi, khi nãy ta cũng không nói gì.
- Sợ nhất ngươi lộ ra tên Trương mặt đen kia, không có chuyện như vậy trầm xuống, hù chết người. Phỏng chừng chiêu này cũng không phải do ngươi truyền thụ, gia hỏa của ngươi, phỏng chừng đến bây giờ còn chưa có chạm qua tay nữ nhân Ha hả, Đại Lưu ngươi nói đi, ngươi qua đêm với nữ nhân bao giờ chưa? Sắc mặt Lưu Dũng tím lại, trừng mắt nhìn Quản Hợi, một lúc lâu sau nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ:
- Cút! Ha ha ha, quả nhiên là như vậy, bị ta nói trúng rồi Được rồi, được rồi, ta cút, ta không nói nữa.
Ngươi thằng nhãi này chính là một người mê võ nghệ, sao có thể có hứng thú đối với nữ nhân ? Cùng lắm ta nói cho ngươi biết, nữ nhân cũng là một vị khác, ngươi chưa từng ngủ qua Ta cút, ta cút, ta cút ngay bây giờ. Ha ha ha Quản Hợi ôm bụng, cười lớn chạy.
Lưu Dũng nhìn theo bóng lưng của Quản Hợi, bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra một chút cười khổ.
Cặp kia luôn sung mãn vẻ lạnh lùng trong con ngươi, hiện lên một tia ấm áp.
Ông nghiêng đầu, cũng không biết mình muốn cái gì. Tuy nhiên một lát sau lại lắc đầu.
- Nữ nhân, ha…
Ông lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu, đem thiết tích trường mâu để ngang trên đùi, ngón tay theo vuốt thẳng trên thân của trường mâu, thật giống như vuốt trên da thịt của tình nhân.
Sau một lúc lâu, ông nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng chợp mắt! Mi Hoán đã ngủ.
Nàng cùng với Tiểu Đậu Tử ở trong xe ngựa, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Lưu Sấm thì dựa vào bánh xe, nhắm mắt dưỡng thần, chiếu theo thổ nạp thuật hô hấp tổ truyền, điều chỉnh tinh thần, khôi phục tinh lực.
Bên trong cánh đồng bát ngát, vô cùng yên tĩnh.
Xa xa truyền đến tiếng kêu của con cú mèo, lúc ẩn lúc hiện, làm cho sự yên lặng này, thỉnh thoảng như một bản hòa khí.
Trăng sáng nhô lên cao, Lưu Sấm đang chập chờn vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến, làm cho hắn hoảng hốt tỉnh lại Lưu Sấm lập tức đứng dậy hô, thuận tay cầm lấy Bàn Long Côn từ trên xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
- Là Nô Tâm.
Khi Lưu Sấm đi đến bên cạnh Quản Hợi, chợt nghe Quản Hợi nhẹ giọng nói ra.
Chỉ trong chốc lát, hai con ngựa đã đi đến trước nơi trú quân, Bùi Vĩ và Lý Luân xoay người xuống ngựa, rồi sau đó Bùi Vĩ xách từ trên lưng ngựa xuống một người,
- Mang xuống cho ta xem đây là ai.
Bùi Vĩ vừa nói xong, Trương Thừa Siêu huynh đệ tiến lên phía trước, làm cho người kia tỉnh lại, muốn giãy giụa giữ chặt trên mặt đất.
- Công tử, Cừ soái, khi nãy tuần tra, gặp được người này, là người đưa tin của huyện ta.
Gã nói, đêm hôm trước, Lã Bố xuất quân đánh lén Hạ Bì, Trương Phi bị đuổi ra khỏi Hạ Bì, đã lui tới ti ta. Trương Phi đã phái người đưa tin, lệnh cho các huyện ở Đông Hải quận lập tức tiếp viện, chuẩn bị đoạt lại Hạ Bì. Tuy nhiên chuyện này ta vẫn cảm thấy mơ hồ, Lã Bố thật sự đã chiếm Hạ Bì? Lưu Sấm vừa nghe, hung hăng nhún chân, lập tức muốn cho mình một bạt tai vì kích động … Con mẹ nó, quên mất chuyện này rồi!