- Công Đạt, nếu Mạnh Ngạn sinh ra sớm hai mươi năm, ta nhất định toàn lực trợ y.
Tuân Du ngẩn ra, đưa ánh mắt chuyển hướng Lưu Sấm và Tào Tháo. Trong nắng sớm, nhìn qua bóng lưng hai người cực không hài hòa, không biết vì sao, lại khiến cho người ta một cảm thụ kỳ diệu. Ánh mắt Tuân Du híp lại, hạ giọng nói:
- Không cần hai mười năm, nếu Tử Kỳ còn, sợ gì Mạnh Ngạn trẻ người, ta cũng sẽ trợ hắn.
Nói xong, y hướng Chung Diêu nhìn, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng khó có thể nói thành lời.
- Nguyên Thường, Mạnh Ngạn thực sự có thể chịu khuất phục dưới người khác sao?
Thân thể Chung Diêu run lên, lên mặt toát ra một vẻ rối rắm.
- Nếu có một ngày Mạnh Ngạn thực sự rời khỏi, ngươi rút cuộc là giúp hắn, hay là không giúp hắn?
- Công Đạt, ngươi thì sao?
Tuân Du hạ giọng nói:
- Tuân Thị ta có Nhị thúc một người là được, cần gì phải quấn quýt thêm nữa?
Từ xưa đến này, đạo sinh tồn của thế gia không qua được một câu nói: Phổ biến tung lưới, trọng điểm đánh bắt. Mà nay, Tuân Thị dường như đem hết cược đều đặt trên người Tào Tháo. Tuân Diễn, Tuân Úc, Tuân Du đều thuộc dưới trướng của Tào Tháo giúp sức … Nhưng trên thực tế, bọn họ còn có một người đặt cược, đó là Tuân Kham. Cho nên bất luận là Tào Tháo thắng lợi cũng tốt, bại cũng chẳng sao, Tuân gia đều có thể tiếp tục kéo dài. Nhưng Chung thị đến trước mắt cũng chỉ có một lựa chọn, đó là Tào Tháo. Đương nhiên, đây cũng là do Chung Thị hi hữu nhân số.
Chung Diêu cho dù có lòng tung lưới, cũng không có nhiều ''tài nguyên'' như vậy.
Câu nói này của Tuân Du khiến Chung Diêu không khỏi cảm thấy do dự. Ông sau một hồi trầm ngâm, hạ giọng nói:
- Nếu theo ý Công Đạt, ta nên làm như thế nào?
- Ta thấy, Công Trợ không tệ!
Chung Diêu ngẩn ra, chợt nhẹ nhàng gật đầu. Người Tuân Du nói này, chính là cháu ngoại của Chung Diêu tên Quách Viện. Tuy rằng Quách Viện không phải con cháu Chung thị, nhưng với Chung thị có muôn vàn mối liên hệ.
Nào ngờ, trong lịch sử, Quách Viện sau cùng lại đầu phục Viên Thượng. Thời điểm năm Kiến An thứ bảy, Viên Thượng từng lệnh Quách Viện, Hô Trù Tuyền và Cao Can tấn công Hà Đông. Những nơi Quách Viện đi qua, thành trì đều bị hạ, dường như không đối thủ. Đáng tiếc về sau, Tào Tháo phái Chung Diêu vây công Hô Trù Tuyền, bắt buộc Quách Viện hồi binh cứu trợ. Đối với đứa cháu ngoại này, Chung Diêu thực ra là quá hiểu rõ rồi, cho nên liên hợp với Mã Đẳng, thừa dịp Quách Viện qua sông mà giáp công. Cuối cùng, Quách Viện bị Bàng Đức giết chết, mà Chung Diêu khi nhìn thấy thủ cấp Quách Viện liền khóc lớn.
Hiện giờ Tuân Du nhắc tới Quách Viện, khiến trong lòng Chung Diêu không khỏi khẽ động. Tuân Du nói không sai, Lưu Sấm kia tính tình cao ngạo như vậy, sao lại có thể cam tâm làm tay chân cho Tào Tháo? Nếu hắn muốn rời khỏi, chính mình là giúp hắn? Hay là không giúp? Trong chuyện này, không chỉ liên quan đến tình thân, hơn nữa còn có thể quyết định sự hưng vong của gia tộc. Chung Diêu đã chọn Tào Tháo, điều này không có nghĩa là ông đem hết tất cả, đều đặt trên người Tào Tháo
- Mạnh Ngạn có thể thành sự hay không?
Tuân Du nghe xong, nhịn không được mà cười nói:
- Nguyên Thường sao lại nói lời ngốc nghếch này, chuyện của tương lai, đâu thể là chuyện ta và ngươi có thể liệu định?
Đúng thế, tương lai … Ánh mắt Chung Diêu lóe lên, trầm ngâm không nói.
Tuân Du thì không lên tiếng nữa, chỉ là trong lòng mặc niệm: Hữu Nhược, chuyện ngươi ủy thác cho ta, chuyện nên làm ta đã làm hết rồi, tiếp theo, còn phải xem thủ đoạn của tự Lưu Sấm.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ba vạn quân tinh nhuệ gạt ra bãi săn, gần ba trăm dặm có dư. Hán đế dường như đối với cuộc đánh cuộc giữa Tào Tháo và Lưu Sấm sinh ra hứng thú, nhịn không được nói:
- Tư Không, nếu đã cùng Hoàng thúc đánh cuộc, trẫm cũng muốn cùng Từ Không đánh cuộc một ván. Chi bằng hãy để tôn thất cùng các tướng quân tỷ thí một phen. Xem ai thu hoạc được nhiều hơn? Không biết Tư Không có dám đáp ứng?
Đôi mắt của Tào Tháo híp híp lại, con ngươi hiện lên một chút lãnh ý.
- Nếu bệ hạ đã có nhã hứng này, không cần tất cả mọi người tham gia, liền lấy con cháu Tào gia ta tỉ thí cùng tôn thất. Được không?
- Ha ha, Tư Không khí phách giỏi, vậy tỷ thí một phen.
Nói xong, Hán đế chuyển ánh mắt đến Lưu Sấm, trên mặt lộ ra một chút ý cười nói:
- Không biết Hoàng thúc có nguyện dương danh vì tôn thất không?
- Vốn đã muốn thế, không dám xin thêm!
Lưu Sấm ở trên ngựa hạ thấp người. Rồi sau đó nhìn sang phía Tào Tháo. Tào Tháo lại lộ ra một chút ý cười, đột nhiên quay người quát:
- Hôm nay ta cùng Hoàng thúc đánh cược, xem người nào thu hoạch được nhiều nhất. Nam nhi Tào gia ta, phải phấn đấu giành đứng trước, người đoạt được nhiều nhất thưởng một con ngựa, thiên kim.
Lưu Sấm ngẩn ra lập tức kịp phản ứng.
Tào Tháo này thật là vô sỉ, không ngờ đem hai ván cược hợp làm một.
Tuy nhiên, hắn không lo lắng, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử. Mà con cháu Tào gia từng người từng người xoa xoa tay … Trong những thời gian gần đây, tên tuổi của Lưu Sấm thật sự là quá mức vang dội, thế cho nên khiến cho mọi người đều cảm thấy không phục. Nghe thấy Tào Tháo và Lưu Sấm đánh cuộc, bọn họ đương nhiên sốt ruột muốn biểu hiện để áp chế thanh thế của Lưu Sấm. Không chỉ là con cháu hai đời của Tào gia, mà đến đám người Tào Thuần, Tào Hồng, Tào Nhân cũng lộ ra vẻ hưng phấn.
- Tư Không thật không công bằng!
Tào Tháo vừa dứt lời, chợt nghe có người la lớn. Từ Hoảng phóng ngựa tiến lên phía trước nói:
- Nếu đã là tỷ thí, vì sao lại bỏ rơi ta cơ chứ?
- Đúng vậy, Tư Không quá thiên vị.
Việt Hề cũng tiến lên phía trước nói:
- Chúng ta thuộc người họ khác, cũng muốn tham gia.
Tào tháo kìm không nổi cười ha hả:
- Một khi đã như vậy, tất cả con cháu không phải họ Tào, cũng cùng tham gia.
Trong phút chốc, bãi săn không ngừng vang lên tiếng hô. Hán đế vốn định mượn cơ hội này để chiếm uy phong của Tào Tháo, nhưng nhìn tràng diện này, cũng không khỏi âm thâm kêu khổ … Như vậy, Lưu Sấm sẽ là lấy một địch hai, bất kể là con cháu họ Tào hay con cháu họ khác dành được thắng lợi, tôn thất bên này, dường như chỉ có một mình Lưu Sấm đáng được trọng dụng.
- Bệ hạ không cần phải lo lắng, đừng quên, trong tôn thất còn có Lưu Bị.
Đổng Thừa vội vàng tiến lên ở bên tai Hán đế thấp giọng nói.
Lưu Bị là được y để cử cho Hán đế, tuy rằng chưa được trọng dụng, nhưng Đổng Thừa vẫn hy vọng Lưu Bị có thể mở mày mở mặt, vì y lấy lại được chút thể diện.
- Nếu là như vậy quả thật không tệ.
Trong lòng Hán đế ổn định hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đổng Thừa lập tức phái người, thông báo Lưu Bị chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Bị ở trong đám người, cùng Quan Vũ, Trương Phi, giương cung cắm tiễn,, Yểm Tâm giáp, tay cầm binh khí, mang theo năm mươi Bạch Mạo im lặng không nói.
Sau khi được Đổng Thừa phân phó xong, tim Lưu Bị thình thịnh đập. Y cũng muốn nhân cơ này nổi danh, nhưng nghĩ lại lần nữa, rồi bỏ đi ý niệm này ra khỏi đầu.
- Lát nữa lúc đi săn bắt, thu hoạch một chút là được, không cần tranh trước.
- Ca ca, vì sao lại thế?
Quan Vũ đôi lông mày nhướng lên. Không kìm nổi mở miệng hỏi.
Lưu Bị nói:
- Cho dù là thắng, tất cả cũng là công lao của Lưu Sấm, huynh đệ ta được gì đâu? Nếu công đầu quá nhiều, bị người khác đố kỵ, ngược lại không tốt?
Quan Vũ có chút bất mãn.
Nhưng Lưu Bị đã phân phó như vậy, y không tiện bỏ ngoài ngoài tai. Chỉ là trong lòng lại lầm bầm: Ca ca lúc nào cũng nói mình thân là tôn thân Hán thất, mà nay tôn thất yếu nhược, theo lý nên tranh giành lấy công đầu, sao lại vì tư oán, mà vứt bỏ đại nghĩa không quản? Nhớ ngày trước, chúng ta cùng chung một con đường phục hưng Hán thất, nhưng hiện tại … Dường như mùi vị thay đổi đi chút ít rồi.
Những lời này y đương nhiên không có khả năng nói ra.
Xa xa, tiếng trống trận bất chợt ầm ầm vang lên, quân sĩ đi săn, đồng thanh hô lên. Lũ động vật và dã thú đang trốn núp trong núi rừng bị giật mình kinh hãi, ào ào từ trong rừng, từ trong bụi cỏ chạy ra.
Theo tiếng trống Tam Thông vang lên, Lưu Sấm dẫn đầu Phi Hùng kỵ, phóng ngựa lao ra đội ngũ. Tiêu Lăng, Thái Sử Hanh ở bên cạnh tả hữu Lưu Sấm, chỉ thấy bọn họ ngồi trên ngựa giương cung cài tên, tên bay vụt vụt. Ngay bắt đầu, Lưu Sấm săn bắt coi như thuận lợi, rất nhanh đã săn bắt được hơn mười con thỏ. Nhưng không lâu sau, hắn cảm thấy được có chút không ổn. Mỗi khi hắn đưa người phát hiện được mục tiêu, luôn có người đột nhiên xuất hiện, đuổi con mồi chạy đi.
Trong số những người này, có người là còn cháu Tào gia, cũng có tướng lĩnh họ khác.
Lưu Sấm đột nhiên ghìm chặt chiến mã, nhìn chung quanh. Con cháu tôn thất tự người tác chiến, nhìn qua tán loạn không thể tả được. Không ít người căn bản là đem ý tưởng vui đùa mà đến đây săn bắt, căn bản là không có dụng tâm, trái lại con cháu Tào Thị và các tướng lĩnh họ khác, mặc dù là tự người tác chiến, nhưng giữa bọn họ mơ hồ hình thành phối hợp, tiến hành quấy nhiễu.
- Công tử, tiếp tục như vậy, chỉ sợ là không bì được với đối phương.
Tiêu Lăng cũng nhìn ra điều không ổn, không kìm được tiến lên phía trước nói:
- Phía bên chúng ta luôn có người chạy tới quấy rối, sao so được với những gia hỏa kia, phối hợp thích đáng?
- Đúng vậy, tiếp tục như vậy, rất khó giành chiến thắng.
Lưu Sấm trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lạnh nói:
- Nếu bọn họ đã đến quấy rối, vậy chúng ta hãy tách ra hành sự đi. Tử Thăng, Nguyên Phúc, hai người các ngươi dẫn một trăm hai mươi người đi săn bắt, ta ở bên này hấp dẫn đám ngu xuẩn này, xem bọn họ có thể quấy rồi đến khi nào.
Tiêu Lăng và Thái Sử Hanh nhìn nhau, lập tức hiểu được ý tứ của Lưu Sấm. Hai người thúc ngựa mà đi, đem theo hai đội kỵ quân gào thét mà đi, lập tức phân thành tam chi nhân mã.
- Tử Lâm, sao bọn họ lại phân chia ra rồi?
Hạ Hầu Mậu thấy đám người Lưu Sấm tách ra hành sự, không khỏi nhăn mày lại.
- Bá Quyền, xem ra Lưu Sấm kia đã nhìn ra ý đồ của chúng ta, cho nên mới chia ra làm ba đường. Ngươi và ta mỗi người dẫn một đội, đi theo hai đội nhân mã kia, Hạ Hầu Kiệt, Hạ Hầu Ân, hai người ngươi đưa người tiếp tục đi theo Lưu Sấm, tuyệt đối không thể để hắn giành được thắng lợi.
Hạ Hầu Thị và Tào Thị có thể nói là nhất thể. Vợ của Hạ Hầu Mậu, chính là trưởng nữ của Tào Tháo. Mà Hạ Hầu Bá Quyền kia vốn tên là Hạ Hầu Hành, là con cả của Hạ Hầu Uyên, thê tử cưới được cũng là con gái nhà Tào Thị. Huynh đệ mấy người này là quyết tâm muốn đối kháng với Lưu Sấm đến cùng, Lưu Sấm chia binh, họ cũng làm theo chia binh, chính là muốn làm khó Lưu Sấm.
Mắt thấy đội đội binh mã xông vào trận săn bắt, tâm tình Hán Đế liền trở nên có chút phức tạp. Y đột nhiên cảm thấy chính mình xen vào ván cược của Tào Tháo và Lưu Sấm, dường như không phải một ý kiến hay.
Xem đám con cháu tôn thất, người người vui cười chơi đùa, nào có ý muốn vì dương danh của tôn thất? Điều này khiến y vô cùng bất mãn … Nhưng tôn thất yếu nhược, không phải một vài ngày có thể thay đổi được. Vốn là muốn mượn cơ hội săn bắt, thức tỉnh tôn thất, ai lại ngờ trước được, sẽ dẫn đến cục diện như thế này.
Tào Tháo giục ngựa đi đến trước ngựa của Hán đế:
- Bệ hạ, nếu đã là đi săn bắt, sao không cùng vui với mọi người?