- Không cùng tổ tiên, tâm tư sẽ khác. Ban Hạ Ô Hoàn dù không có ý định đánh cũng cố ý thử ta, ta cũng không lùi bước. Ngày hôm trước Hoàng thúc có nói: Bất cứ kẻ nào xâm phạm đến người Hán ta, dù xa ta cũng giết, Lượng đệ nghĩ thế cục này, không cần hỏi quân địch là ai, chỉ cần hỏi quân địch ở nơi nào là khởi binh thảo phạt.
Thử nghĩ, bách tính chúng ta vô cùng mạnh mẽ, với danh dự và tôn nghiêm của người Hán không có khả năng thỏa hiệp. Cho dù là Đạp Đốn sai khiến sau lưng, cũng phải cứng rắn đối mặt....Bằng không mà nói sau này ở Liêu Đông dù nửa bước cũng khó đi được.
Lưu Sấm mỉm cười! Hắn vô cùng vui vẻ vì Gia Cát Lượng hoàn toàn hiểu được ý đồ của hắn. Hắn không khỏi tán thưởng nhìn Gia Cát Lượng, sau đó sắc mặt lại trầm xuống lạnh lùng nói:
- Những lời vừa rồi Khổng Minh nói rất hợp với ý ta. Người Ô Hoàn kia ngày trước vì bị Tiên Ti đánh bại, cùng đường, may mắn được nhà Hán ta mang lòng nhân từ thu nhận và giúp đỡ, để bọn chúng sống yên phận, để khôi phục lại bộ tộc. Ấy vậy mà trong lòng người Ô Hoàn lại không có lòng cảm kích người lại liên tục gây mạo phạm đến dân chúng nhà Hán ta, bắt cướp của cải, tấn công thành trì....Khổng Minh nói không sai, không cùng tổ tiên thì tâm tư sẽ khác! Thiên tử nhà Hán ta mang lòng nhân từ, chính lòng nhân từ đó đánh đánh tan bộ tộc Ô Hoàn, làm cho bọn chúng thành thành thật thật nghe lệnh của chúng ta không dám có suy nghĩ khác.
Các vị tướng quân, trận chiến đầu tiên này ở Liêu Đông cũng là trận chiến vô cùng quan trọng. Không biết các vị tướng quân ai nguyện ý xuất chiến, đánh tan quân Ban Hạ Ô Hoàn, lấy đầu tên cẩu tặc Ban Hạ này tế điệu sự linh thiên của binh sĩ nhà Hán ta?
- Hoàng thúc, mỗ nguyện xin xuất chiến.
Lưu Sấm vừa dứt lời, Thái Sử Từ đã bước ra.
Tiếp theo Hứa Chử đứng ra nói:
- Tử Nghĩa, vài ngày trước ngươi còn nói thân thể không khỏe, ta nghĩ ngươi cần tĩnh dưỡng thêm, trận chiến này để ta đi.
- Hứa Lão Hổ, ngươi đừng tranh giành với ta.
Thái Sử Từ giận dữ nhìn Hứa Chử nói:
- Lúc trước ngươi và Hoàng thúc đã nhiều lần chinh chiến, còn ta thì lại đóng ở Bắc Hải, chưa lập được chút công lao nào. Lần này xem như đến phiên ta.....Những thiệt thòi thời gian trước ngươi định uống rượu cùng ta, không bằng lúc này nhường cơ hội này cho ta đi.
- Tử Nghĩa, Trọng Khang hãy nghe ta nói.
Cam Ninh thấy hai người tranh giành liền đứng ra nói:
- Trọng Khang năm trước đã liên tục chinh chiến, giết định vô số lập khá nhiều công lao. Chúng ta ai cũng đều ra sức vì Hoàng thúc, sao các ngươi đều giữ công lao cho riêng mình?
Thái Sử Từ nghe nói mừng rỡ:
- Lời của Hưng Bá nghe rất đúng.
- Tuy nhiên, Trọng Khang nói cũng không sai, thân thể Tử Nghĩa còn chưa khỏe, đích thật không hợp xuất chinh. Theo ta thấy tốt nhất để ta cầm binh, từ khi ta theo Hoàng thúc tới nay cũng chưa lập được công trạng, trong lòng vẫn áy náy, lần này nên vì Hoàng thúc mà chia sẻ ưu phiền.
- Cam Hưng Bá, ngươi câm miệng cho ta. Những tưởng ngươi sẽ đứng ra hòa giải nào biết được chạy đến đoạt lấy công trạng.
Thái Sử Từ cùng Hứa Chử giận tím mặt:
- Thủ hạ của ngươi toàn là thủy quân, làm thế nào xuất kích Ban Hạ Ô Hoàn được chứ?
- Là hải quân, không phải thủy quân....Chỉ là do Hoàng thúc tự mình đặt thôi.
Chính là ngươi muốn hòa lẫn thủy quân đấy! Thái Sử Từ và Hứa Chử không thèm quan tâm đến Cam Ninh, hai người đứng sóng vai, đều xin tác chiến.
- Tử Nghĩa, Trọng Khang, các người đừng tranh giành nữa.
Lưu Sấm xua tay ngăn hai người tranh chấp nhau. Hắn trầm ngâm một lát đột nhiên mở miệng nói:
- Hán Thăng tướng quân sao không nói gì?
Hoàng Trung vuốt râu cười nói:
- Trong lòng Hoàng thúc đã có định đoạt, làm gì lão phu phải nói năng rườm rà?
Lưu Sấm cũng cười sau đó trầm giọng nói:
- Hán Thăng tướng quân, ta lệnh lão mang ba nghìn binh mã, lấy đầu Ban Hạ để cho ta nhắm rượu, được chứ?
Hoàng Trung tiến lên một bước:
- Hoàng thúc vừa ra lệnh, lão phu sao dám không tuân.
- Đã như vậy xin mời Hán Thăng tướng quân làm chủ tướng, Bàng Đức là phó tướng, Khổng Minh làm quân sư, nhanh chóng xuất phát.
Dừng một chút, trong ánh mắt Lưu Sấm toát lên vẻ nghiêm trang đáng sợ:
- Trận chiến này không chỉ cứu lấy con dân của Đại Hán, còn muốn tên Đạp Đốn kia từ nay về sau không dám nhòm ngó đến con dân nhà Hán ta nữa. Khổng Minh, đây cũng là lần đầu tiên đệ xuất quân, nhớ phải hát cho ra trò đấy.
Mặt Gia Cát Lượng đỏ lên, khom người nói:
- Đệ sẽ không phụ ơn Hoàng thúc.
Tiếp đến, Lưu Sấm lệnh Sử Hoán dẫn binh mã đến trấn Bạch Lang Bảo và phải nhanh chóng xây dựng Bạch Lang Bảo. Hắn lại truyền lệnh xuống, lệnh các bộ binh mã, thủ hộ bảo vệ dân chúng, tuyệt đối không dùng lại người của Ô Hoàn, tạo cơ hội cho bọn chúng lợi dụng.
- Khổng Minh.
- Huynh trưởng gọi đệ có việc gì?
Sau khi tan họp Lưu Sấm gọi Gia Cát Lượng ở lại, lấy túi gấm trong người ra.
- Lần này đến thành Cô Trúc, Hoàng Văn lão tiên sinh hướng ta cầu thân, muốn gả con gái cho đệ. Con gái Hoàng gia trí tuệ hơn người, chắc có lẽ đã gặp qua đệ rồi, đây là túi gấm, túi này là do con gái Hoàng gia đưa cho đệ khảo đề....Nếu đệ trả lời thì coi như chuyện này đã thành, nếu như đệ không đồng ý hôn sự này thì không cần trả lời, trả lại vật được. Tỷ tỷ đệ nói để ta quyết định chung thân đại sự của đệ, nhưng ta cảm thấy chuyện này tốt nhất nên để đệ tự mình quyết định.
Gia Cát Lượng nghe thế mặt càng thêm đỏ.
Y thẹn thùng tiếp nhận túi gấm, vội vàng rời đi.
Nhìn bộ dạng mắc cỡ của y là Lưu Sấm biết được y đã từng gặp Hoàng Nguyệt Anh rồi, thậm chí có cảm tình với cô ấy. Nhân duyên này quả thật kỳ diệu. Nguyên tưởng rằng Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh khó có thể gặp nhau, nào biết được tạo hóa trêu ngươi, không ngờ hai người lại gặp sớm hơn trong lịch sử.
Nhìn bóng lưng của Gia Cát Lượng, Lưu Sấm cất tiếng cười khẽ. Dù sao túi gấm cũng đã giao cho Gia Cát Lượng, về phần số phận hai người sau này thế nào cũng là ý trời, Lưu Sấm không thể nào quyết định được.
Nghĩ đến có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Diêm Nhu sau giờ ngọ được Ngụy Việt phái người bảo vệ đến Lâm Du. Sau khi nghe quyết định của Lưu Sấm, Diêm Nhu cũng gật đầu khen ngợi với quyết định này của Lưu Sấm, hết sức tán thưởng.....
Người này từng làm tù binh của Ô Hoàn nhưng lại có thể làm bạn với người Ô Hoàn, gã đối với đám người Ô Hoàn hiểu hơn đám người Lưu Sấm.
- Hoàng thúc phải cẩn thận, tên Đạp Đốn kia sẽ tuyệt đối không ngồi im mà nhìn Hoàng thúc tiêu diệt Ban Hạ đâu.
- Ta biết chứ!
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Ta cũng mượn cơ hội này để thăm dò Viên Thiệu. Đạp Đốn tuy mạnh nhưng ta cũng không sợ, ta chỉ băn khoăn Viên Thiệu, còn lại không đáng để lo nghĩ. Điều cần thiết là tiên sinh phải mau chóng rời đi, ta phái một viên Đại tướng hiệp trợ tiên sinh đến Liêu Đông, người này cũng rất tài giỏi, có năng lực sắp xếp phân ưu cùng tiên sinh.
Diêm Nhu nghe nói thế lập tức gật đầu.
- Tình thế không thể trì hoãn, nay Hoàng thúc đã dụng binh đối với Ban Hạ, ta cũng lập tức đi đến Liêu Đông gặp Tô Phó Diên. Bên này Hoàng thúc đánh càng độc, bên kia ta càng dễ nói chuyện với Tô Phó Diên. Tuy nhiên phương diện này cần Hoàng thúc phải nắm chắc trong tay, để tránh tên Đạp Đốn bị kích thích quá độ, làm cho thế cục càng trở nên phức tạp, ta sẽ nhanh chóng khởi hành đến gặp Tô Phó Diên bây giờ.
- Như vậy đi, ta lệnh Cam Ninh chuẩn bị con thuyền, tiên sinh có thể đi đường biển tới Liêu Đông.