- Hóa ra, hắn chính là Lưu Mạnh Ngạn.
- Không nghĩ tới lại là bộ dạng này, quả là mạnh mẽ, hùng tráng…Nhưng, nhìn hình thức dường như không giống Trung Lăng Hầu? Ta nhớ là Trung Lăng Hầu có diện mạo rất đẹp.
- Ngươi thì biết cái gì, hình thức của hắn giống Hoài Nam Lệ Vương.
- …
Có tiếng bàn luận xôn xao từ trong đám đông, khiến Lưu Sấm bỗng thấy xấu hổ. Tuy nhiên, hắn không để ý lý do giải thích của những người đó, mà cẩn thận để ý vị Tuân Úc- người được Tào Tháo gọi là “Tử Phòng của ta”
Trên thực tế, Lưu Sấm luôn cảm thấy, Tuân Úc không chỉ là “Trương Lương”, mà là “Tiêu Hà” của Tào Tháo. Y nắm trong tay toàn thế cục, có mưu tính sâu xa. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có nói: Quách Gia đề xuất lý luận mười thắng mười bại, nhưng Tuân Úc lại là người chỉ ra quan điểm này sớm nhất. Tầm mắt chiến lược của y không chỉ vượt qua mức bình thường, vừa nắm toàn cục lại thể hiện năng lực xuất chúng. Hậu thế vì câu chuyện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, nên nhiều người cho rằng Kế bỏ trống thành là của Gia Cát Lượng. Thậm chí trong 36 kế, kế này cũng được tính là của Gia Cát Lượng. Chân chính sử dụng kế bỏ trống thành này lại là Tuân Úc.
Khi Tào Tháo chinh phạt Đào Khiêm, Tuân Úc trấn thủ Quyên Thành. Sợ rằng điều này cũng được lịch sử ghi chép, Tuân Úc có duy nhất một lần thân chinh ra trận, chỉ huy tác chiến.
Do Tào Tháo diệt Biên Nhượng, khiến Trần Cung Trương Mạc sinh lòng bất mãn với lão, vì thế nghênh đón Lã Bố, thảo phạt lại Tào Tháo. Lúc ấy, chư quận Duyệt Châu đều hưởng ứng. Khi thứ sử Dự Châu là Quách Cống dẫn mấy vạn binh đi Quyên Thành, muốn gặp mặt Tuân Úc. Nhưng Hạ Hầu Đôn không đồng ý, cho là quá nguy hiểm. Tuân Úc lại khuyên Hạ Hầu Đôn ra khỏi thành gặp mặt Quách Cống. Quách Cống không chút do dự đi gặp Tuân Úc, càng cho rằng Quyên Thành có quân mai phục, không dám tấn công mạnh, mà cho lui quân. Sau đó, Tuân Úc phái Trình Dục đi khuyên hai thành Phạm Huyện và Đông A, chỉ có cố thủ mới có đủ thời gian để Tào Tháo mang binh mã chủ lực từ Từ Châu về cứu viện.
Điều này và kế bỏ trống thành không giống nhau về cách làm nhưng lại đạt hiệu quả giống nhau. Từ đó, Tuân Úc không tự mình ra chiến trận, mà trấn thủ phía sau, đảm bảo lương thực đầy đủ cho Tào Tháo tác chiến phía trước, tránh lo âu về sau. Có thể nói, những ngày đầu của Tào Tháo, nếu không có Tuân Úc thì khó đứng vững.
Lưu Sấm rất tò mò về Tuân Úc. Không chỉ bởi năng lực hơn người mà còn bởi diện mạo bi thương vì tình của Tuân Úc. Nếu nói Quách Gia mang diện mạo đau buồn bởi chí lớn chưa thành thì Tuân Úc lại là sự đau buồn mâu thuẫn ở khoảng giữa Tào Tháo và Hán Đế. Y trung với nhà Hán đồng thời lại đặt hy vọng vào Tào Tháo. Sau đó, khi Tào Tháo quyết ý xưng vương, Tuân Úc ra sức ngăn cản, cuối cùng buồn bực mà chết. Mặc dù có người nói Tào Tháo bức Tuân Úc tự sát nhưng chỉ sợ phần nhiều trong đó là do bị kẹp giữa hai người, khó lựa chọn. Trung với Tào Tháo hay với Hán thất? Cuối cùng, Tuân Úc lấy tính mạng mình làm đáp án.
Sau cái chết của Tuân Úc, tuy bên người Tào Tháo vẫn có rất nhiều mưu thần nhưng không ai giống Tuân Úc.
- Tiểu chất bái kiến thúc phụ.
Luận về bối phận, Tuân Úc hơn Lưu Sấm một thế hệ. Lưu Sấm là con rể của Tuân Kham, mà Tuân Úc là huynh đệ của Tuân Kham.
Thấy Lưu Sấm cung kính thi lễ, Tuân Úc cũng tươi cười ấm áp.
- Mạnh Ngạn nghĩ đến một đường vất vả, bệ hạ từ lâu đã lệnh cho ta quét sạch dịch quán, mời Mạnh Ngạn nghỉ ngơi trước, chờ bệ hạ triệu kiến.
Đây cũng là một thủ đoạn bảo vệ Lưu Sấm của Tuân Úc. Tào Tháo chiến thắng trở về nhất định sẽ sắp xếp tiệc rượu, mở tiệc đãi các quan viên. Nếu chẳng may ở tiệc rượu, có người làm khó Lưu Sấm, nhất định sẽ xảy ra xung đột không cần thiết. Chẳng thà bảo hắn sớm nghỉ ngơi, để mọi người đều an ổn rồi, lại tiếp tục sắp xếp…tin rằng Tào Tháo cũng không làm khó Lưu Sấm vào lúc này.
- Đúng vậy, Mạnh Ngạn đi nghỉ ngơi trước, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, không cần nóng vội.
Tào Tháo đương muốn ra oai phủ đầu với Lưu Sấm, vì tiểu tử này thực ra rất ngang ngược, kiêu ngạo.
Ngươi thua rồi, biết không? Nói trắng ra, ngươi là tù binh của ta, rõ rồi chứ? Nhưng ngươi còn ngang ngược như vậy, nhìn qua còn tưởng ta là tù binh của ngươi…Tào Tháo tuy không thể giết Lưu Sấm, nhưng có thể bắt Lưu Sấm “đi giày nhỏ” cũng không phải là không được.
Có điều, Tuân Úc đã nói vậy, Tào Tháo cũng không nỡ không nể mặt Tuân Úc. Trong lòng tuy bất mãn với Lưu Sấm nhưng vẫn biểu hiện rộng lượng, tránh để người khác nói rằng lão bụng dạ hẹp hòi.
Lưu Sấm hiểu rõ ý tốt của Tuân Úc, nhìn qua Tào Tháo, lập tức chắp tay nói:
- Bề trên chỉ bảo, Sấm sao dám không nghe…
Tuân Úc nghe thế, lập tức cười khổ.
Lưu Sấm rõ ràng muốn đối mặt với Tào Tháo: Ta không phải sợ ngươi làm khó ta, nhưng Tuân Úc là trưởng bối của ta, ta nhất định phải nghe theo.
- Đức Tổ, ngươi dẫn Mạnh Ngạn đến dịch quán.
Tuân Úc phân phó Dương Tu một câu, liền không để ý Lưu Sấm nữa. Dương Tu đưa Lưu Sấm rời đi, Tuân Úc liền nói với Tào Tháo:
- Tư Không chớ trách, Mạnh Ngạn chỉ là tình tình trẻ con.
- Hừ hừ…
Tào Tháo hừ lạnh liên tiếp mấy tiếng, cuối cùng hạ giọng nói:
- Xem ra tên tiểu tử này vẫn không phục nha.
- Hả?
- Haha, nhưng thật là một người thú vị.
Tào Tháo cho rằng, Lưu Sấm sở dĩ như vậy vì hắn thất bại nhưng không phục. Thực tế, đến Tào Tháo cùng hiểu, nếu lúc ấy Lưu Sấm giằng co với lão ở Quảng Lăng, cho dù Tôn Sách xuất binh cũng không chắc một quyền có thể đánh tan Lưu Sấm. Hơn nữa, Tào Tháo khi đó cũng không nghĩ lại tiếp tục giằng co với Lưu Sấm ở Từ Châu, thời gian giằng co càng lâu, nguy hiểm sẽ càng lớn. Cho nên, Lưu Sấm dù không phục cũng có lý, không coi là chuyện gì.
- Muốn khiến tên tiểu tử này tâm phục khẩu phục, phải xem đến lúc đó hắn nói thế nào.
Trong nội tâm Tào Tháo vẫn tồn tại một tia ý nghĩ thu phục Lưu Sấm. Tuy rằng lão cũng biết, khả năng này không lớn nhưng chung quy vẫn muốn thử một phen.
Tuân Úc nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Tào Tháo không nảy sát tâm với Lưu Sấm, thì còn có thể chuyển lại đường sống. Chỉ sợ Tào Tháo sinh ra sát tâm, đến lúc đó, cho dù là Tuân Úc cũng không nắm chắc mười phần giữ được bình an cho Lưu Sấm…Ánh mắt, trong lúc vô tình đảo qua phía sau Tào Tháo thì thấy một gương mặt quen thuộc. Lưu Bị cười chân thành đứng trong đội ngũ, nói chuyện cùng cha con Trần Khuê.
Con mắt Tuân Úc hơi híp lại, ánh mắt hiện lên chút đáng sợ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tuân Úc, Lưu Bị khẽ gật đầu với y, vuốt cằm ra hiệu. Tuy nhiên, Tuân Úc vẫn không để ý tới Lưu Bị mà quay đầu, đặt tay làm thế mời:
- Tư Không, mời vào thành trước, tiếp tục thảo luận.
Sắc mặt Lưu Bị lập tức trầm xuống, trong lòng có chút không vui.
- Huyền Đức Công, không cần lo lắng.
Trần Đăng ở một bên thấy rõ, khẽ cười nói:
- Nói thế nào thì Lưu Sấm cũng là con rể của nhị ca Tuân Úc. Lúc trước, Huyền Đức Công cũng bị người ta lừa nên mới nói những lời kia, trong lòng Văn Nhược không vui. Lại nói, Trung Lăng Hầu có mạng lưới quan hệ ở Dĩnh Xuyên rất rộng, Sấm Nhi kia lại đối địch với Huyền Đức Công, Huyền Đức Công cũng tự nhiên bị bọn ho ghen ghét. Tuy nhiên, cũng chỉ như vậy…Tào Công rất coi trọng Huyền Đức Công, chỉ cần có Tào Công thì dù Tuân Úc có bao nhiêu bất mãn với Huyền Đức Công thì Huyền Đức Công cũng không gặp nguy hiểm.
Nhưng thật ra Sấm Nhi kia…
Trong mắt Trần Đăng hiện lên chút đáng sợ. Nhưng gã đều đã nghe nói qua, lúc đầu chủ trương Lã Bố đánh Quảng Lăng chính là Lưu Sấm.
Trần Khuê nói:
- Kẻ thù hiện nay của Sấm Nhi ở Hứa Đô rất nhiều, lần trước ở Từ Châu bị hắn tránh được, để xem lần này có may mắn thế không.
Lưu Bị khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu.
- Hán Du Công, ngươi nói lần này bệ hạ có khả năng triệu kiến ta không?
Trần Khuê sửng sốt, chợt hiểu ý Lưu Bị.
Lưu Bị đang muốn kiếm tư cách chính trị.
Ngẫm lại cũng đúng, Lưu Bị hiện thiếu thốn nhất chính là tư cách chính trị. Luận chiến công, y từng tham gia bình định chiến sự loạn Khăn Vàng, giết vô số kẻ địch, chiến công hiển hách, luận kinh nghiệm, y đã làm Bình Nguyên lệnh, Bình Nguyên tướng, Dự Châu mục… Tuy chức Dự Châu mục là hữu danh vô thực nhưng cũng tính là quan to với bổng lộc vạn thạch, so với lý lịch của Lưu Sấm thì phong phú hơn nhiều. Lưu Sấm mới hai mươi cũng đã làm Bắc Hải tướng, Dương Võ tướng quân, làm chư hầu một phương. Nguyên nhân? Trong này cố nhiên có nhân tố Lưu Đào, nhưng nhiều hơn nữa là sự tán thành của thiên tử. Nếu không có đại danh hoàng thúc, Lưu Sấm sao có thể mời được nhiều người tài vậy? Mà nếu so sánh Lưu Bị với Lưu Sấm, bất kể là lý lịch hay chiến công, y đều mạnh hơn Lưu Sấm. Nhưng xuất thân của Lưu Bị không tốt, danh vọng không đủ, không có sự tán thành của thiên tử nên đến nay vẫn thất bại. Nếu Lưu Bị được thiên tử thừa nhận, thì cũng có thể nhanh chóng nổi lên.
Trong lịch sử, cha con Trần Khuê luôn rất thân mật với Lưu Bị. Trần Đăng lại coi Lưu Bị làm minh chủ vào lúc đấy, nếu nói về độ tán thành, thậm chí có thể ở phía trên Tào Tháo. Chỉ là năm đó, thực lực Lưu Bị quá kém, mà cha con Trần Khuê lại vì bảo toàn lợi ích của gia tộc tại Từ Châu nên lựa chọn Tào Tháo…Mà nay, gia tộc Trấn Thị bị Lã Bố nhổ tận gốc. Ngay cả nhà tổ Trần Gia tại Hoài Phố cũng bị Trương Liêu hủy diệt. Nền móng Trần Thị ở Từ Châu cũng không còn sót lại gì. Lần này Tào Tháo lại cưỡng ép cha con họ từ Từ Châu theo đến Hứa Đô, càng khiến hai cha con bất mãn. Trong lòng lại thêm gần gũi với Lưu Bị vài phần.
Trầ Khuê và Trần Đăng nhìn nhau, thấy ý nghĩ giống nhau trong ánh mắt đối phương.
- Ta nhớ là Huyền Đức Công từng nói, là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương?
- Đúng thế.
Lưu Bị nghe xong câu này, lập tức ưỡn ngực lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Trần Khuê nghiêm mặt nói:
- Lại không biết Huyền Đức Công có thể chứng minh gia phả không?
- Cái này, tự nhiên sẽ có gia phả trong người.
Trần Khuê và Trần Đăng nhìn nhau, liền cười gật đầu nói:
- Như thế là tốt nhất. Huyền Đức Công có gia phả chứng minh, tất nhiên có thể được bệ hạ chấp nhận, tin rằng bệ hạ cũng rất vui vì có tộc nhân xuất chúng như Huyền Đức Công…Nhưng việc này còn phải làm cẩn thận. Sau khi dàn xếp xong, ta sẽ đi tiếp kiến vài người bạn cũ, thuận tiện truyền thông tin này, nghĩ rằng không bao lâu sau, tin tức nhất định đến tai thiên tử.
Lưu Bị lập tức thấy vui mừng khôn xiết
- Nếu được thế, Bị vô cùng cảm kích.