Điền Phong do dự một chút, định cự tuyệt.
Nhưng người áo đen lại đoạt mở miệng trước nói: - Nếu tiên sinh không đi, Cự Ngôn công tử sao có thể an tâm?
- Cự Ngôn hiện giờ nó ở nơi nào?
- Mời tiên sinh đi cùng chúng ta là có thể gặp lại Điền công tử.
Điền Phong vốn đã chuẩn bị tinh thần bị Viên Thiệu giết chết, nhưng nghe đối phương nhắc tới con của mình, tâm trạng lập tức rối loạn. Lão do dự một chút, cắn răng gật đầu nói: - Được rồi, ta đây đi theo các ngươi.
Nói xong, lão liền cất bước đi ra cửa lao.
- Điền tiên sinh...
Sắc mặt Xích Trung tái nhợt, thấy Điền Phong đi ra đại lao, vội vàng quát to.
Người áo đen đưa đao lên trước định giết Xích Trung, lại nghe Xích Trung nói: - Điền tiên sinh trung nghĩa hiền lương bực này cũng không được trọng dụng, ta cũng không nguyện ở lại đây nữa. Tiểu nhân xưa nay ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh, những ngày qua được tiên sinh dạy bảo, thu hoạch được rất nhiều lợi ích. Ta nguyện theo tiên sinh cùng nhau rời khỏi, dù làm dắt ngựa đốt đèn cho tiên sinh, cũng cam tâm tình nguyện, xin tiên sinh thu nhận và giúp đỡ.
Điền Phong ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Xích Trung.
Mấy ngày này lão bị nhốt trong đại lao, đích thật là được Xích Trung chiếu cố nhiều.
Đồng thời, Điền Phong cũng biết, nếu lão không mang theo Xích Trung đi, chỉ sợ lão vừa bước chân ra khỏi đại lao, đằng sau Xích Trung sẽ bị đám người áo đen này giết chết. Xem hành vi của đám người áo đen này, tuyệt đối là hạng người lòng dạ độc ác. Điền Phong do dự một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người áo đen cầm đầu.
- Ta muốn dẫn gã đồng hành, chẳng biết có được không?
Trong mắt người áo đen hiện lên một chút vẻ khó xử, sau một lúc lâu hạ giọng nói: - Điền tiên sinh muốn dẫn gã đi, cũng không phải không thể.
Chỉ có điều, phải khiến gã chịu thiệt thòi một chút...
- Vậy, được rồi!
Điền Phong còn chưa dứt lời, một gã người áo đen giơ tay đánh Xích Trung bất tỉnh.
Rồi sau đó hai người áo đen tiến lên, dùng một miếng vải đen bịt miệng Xích Trung, lấy dây thừng trói chặt gã, khênh lên, bước nhanh ra khỏi đại lao.
Điền Phong cũng không dám chậm trễ, đi theo sát người áo đen.
Mọi người từ trong đại lao đi ra, liền thấy bên ngoài đang đỗ một chiếc xe ngựa.
- Mời tiên sinh lên xe.
Người áo đen để Điền Phong lên xe, rồi sau đó cũng thả Xích Trung ở trên xe, sau đó vội vàng đánh xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Lúc này Nghiệp Thành đã loạn thành một bầy.
Sau khi tin tức Viên Thiệu chiến bại truyền đến, dẫn tới trong lòng dân chúng Nghiệp Thành bàng hoàng.
Người áo đen ở trong một hẻm nhỏ nhanh chóng thay đổi y phục, rồi sau đó vội vàng đánh xe ngựa ra ngoài thành. Sắc trời đã tối, cửa thành Nghiệp Thành đang sắp đóng cửa. Xe ngựa ở cửa thành bị chặn lại, đã thấy một người áo đen cầm trong tay một nhánh lệnh tiễn đưa cho lính canh cửa, lập tức được cho thông qua ngay.
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tiên sinh không cần kích động, chủ công nhà ta đã an bài thỏa đáng rồi.
Chúng ta đổi một chiếc xe ngựa ở phía trước, là có thể đi... Điền công tử hiện nay hết thảy mạnh khỏe, nói không chừng đang chờ đợi tiên sinh đến.
- Giả thần giả quỷ.
Điền Phong hừ lạnh một tiếng, liền dựa vào tường xe.
Xe ngựa rời khỏi Nghiệp Thành, thừa dịp bóng đêm đi nhanh ba mươi dặm, đi tới bờ Chương Thủy.
Bên này, một thương đội đang dừng lại.
Người áo đen mời Điền Phong từ trên xe xuống dưới, dìu lão đi lên một chiếc xe vận chuyển hàng háo, rồi sau đó mang Xích Trung đặt ở phía trên chiếc xe.
- Điền tiên sinh, ông tạm thời chịu ấm ức một chút nữa, đợi sau khi chúng ta đến Dương Tín là có thể an toàn.
Dương Tín?
Điền Phong ngẩn ra, hạ giọng nói: - Các ngươi muốn đi Quận Bột Hải?
- Xin tiên sinh yên tâm, con đường này chúng ta đã đi qua nhiều lần, không có vấn đề.
Đoàn xe chậm rãi khởi động, sau khi vượt qua bến đò Chương Thủy, một đường đi về hướng đông.
Điền Phong ngồi trên xe, lại nhắm hai mắt lại.
Lão biết rõ đám người áo đen này là thần thánh phương nào, chủ công trong miệng bọn họ là ai rồi.
Chỉ có điều trong lòng lão không khỏi có chút không được tự nhiên, ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là kẻ kia thành đại sự, chẳng lẽ quả thật là trời không vong Hán?
- Này, ai có thể nói cho ta biết, thế cục U Châu hiện nay như nào không?
++++++++++++++++++
Thế cục U Châu trên cơ bản đã bình ổn trở lại.
Cùng với việc Điền Dự đảm nhiệm Thái Thú Vân Trung, Quách Viện tiếp chưởng Thượng Cốc, Thái Sử Từ được Lưu Sấm bổ nhiệm, phong làm chức Hộ Ô Hoàn Giáo Úy, trú đóng ở Mã Thành.
Cao Can mấy lần tấn công Vân Trung lại bị Từ Thịnh sở ngăn.
Thấy rét đậm đã đến, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, Cao Can muốn công phá Vân Trung, khó khăn cũng càng lúc càng lớn.
Từ Thịnh noi theo kế sách ở Liêu Đông lúc trước của Lưu Sấm, từ Cường Âm một đường theo hướng tây, xây dựng liền ba tòa Băng Thành để mà trữ hàng lương thảo, bảo đảm vận chuyển lương thẳng đường. Mà ba người Võ An Quốc, Ngụy Việt và Tào Tính phân chia đóng ở ba thành, ngăn con đường vận chuyển lương thực của Thái Thú Bành An ở quận Nhạn Môn.
Dưới tình huống như thế này, Cao Can cũng biết, muốn một lần phá được Vân Trung, khó khăn quá nhiều.
Lại thêm tin tức Viên Thiệu chiến bại ở Quan Độ truyền đến, cũng làm cho Cao Can có chút không lòng dạ nào tiếp tục chiến sự ở Vân Trung, sau mấy ngày cường công liền lui binh về Hàm Dương.
Cao Can rút đi, Viên Thiệu chiến bại, cũng khiến cho sĩ khí U Châu tăng vọt.
Lưu Sấm lúc này cũng hạ lệnh đình chỉ chinh chiến bên ngoài, bắt đầu tập trung tinh lực, bình định sơn tặc trộm cướp, cùng với một ít phản quân ở U Châu.
Tổng thể mà nói, thời cuộc U Châu tạm thời được dịu đi.
Tuy nhiên, thời cuộc U Châu dịu đi, nhưng không có nghĩa là chiến sự dừng lại...
Tự Thụ ở Cao Dương triệu tập binh mã, tấn công mạnh vào Dịch huyện.
Trương Cáp, Cao Lãm trấn thủ bờ bắc Dịch Thủy, thủ vững không ra... Mặc cho Viên quân mọi cách khiêu khích, nhục mạ, hai người bịt tai không thèm nghe. Bọn chúng tự mắng bọn chúng đấy, Trương Cáp, Cao Lãm, Từ Thứ chỉ để ý tử thủ phòng tuyến Dịch Thủy, cũng khiến cho Tự Thụ muốn vượt qua Dịch Thủy trở nên vô cùng khó khăn.
Đồng thời, Lưu Sấm lệnh cho Tiêu Lăng tiếp nhận Ngũ Nguyễn Quan.
Quân đội Sở bộ Triệu Vân xuất ra khỏi Tử Kinh Lĩnh, lấy Hách Chiêu làm phó tướng, Lục Tốn làm quân sư, nhanh chóng tới gần Bắc Bình.
Đúng như Lưu Sấm sở đoán, hắn đồng ý điều giải mâu thuẫn giữa Giang Đông và Giao Châu, nhưng điều kiện tiên quyết là hy vọng Giang Đông có thể mở lệnh cấm muối.
Sản lượng của đồng muối đảo Quảng Lộc càng lúc càng lớn, đặc biệt muối Cát Phổ xuất hiện, bổ khuyết rất lớn cho thị trường muối tinh.
Lưu Sấm hy vọng có thể đem muối ăn của đảo Quảng Lộc bán tới Giang Đông, đối với việc này Gia Cát Cẩn vẫn chưa cự tuyệt. Nói thật, Giang Đông sản xuất muối không nhiều lắm, chủ yếu là dựa vào sản xuất muối quan. Chỉ dựa vào một muối quan, rất khó cam đoan Giang Đông có đủ muối ăn. Nếu đảo Quảng Lộc có thể cho ủng hộ, Gia Cát Cẩn cho rằng cũng là một chuyện tốt.
Lúc này Giang Đông còn chưa phải là đất lành của đời sau.
Khoáng sản tuy rằng phong phú, nhưng sản vật cũng không phải đặc biệt sung túc... Lưu Sấm và Gia Cát Cẩn ký kết nhiều hiệp định hợp tác, cũng khiến cho Gia Cát Cẩn thả lỏng cảnh giác.
Về sau, Lưu Sấm đề xuất muốn giữ lại Lục Tốn.
Lý do của hắn cũng rất đầy đủ, trực tiếp đem chuyện của Cố Ung mang ra để lấy cớ.
Gia Cát Cẩn đương nhiên biết Thái Ung, cũng từng nghe người nhắc tới tên của Thái Văn Cơ, đối với những chuyện Thái Văn Cơ gặp phải, cũng thổn thức không ngừng.
Đây là chuyện của Cố Ung, Lưu Sấm muốn giữ lại Lục Tốn dường như cũng là điều đương nhiên.
Sau khi Gia Cát Cẩn được Lục Tốn khai thông, thấy Lục Tốn cũng không phản đối, tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
Lúc này, Gia Cát Lượng đến Trác huyện, Lưu Sấm đơn giản để Gia Cát Lượng phụ trách chiêu đãi, theo sau liền dẫn người đi tới Đại quận, nghênh đón một nhà Tuân Kham đến.
Sau khi Lục Tốn đến Ngũ Nguyễn Quan, liền làm Tư Mã trong quân.
Trên danh nghĩa, y là chủ chưởng quân kỷ, nhưng trên thực tế lại nhận trách nhiệm bày mưu tính kế cho Triệu Vân.
- Tử Long tướng quân không cần phải lo lắng, khi Tốn tới đây, hoàng thúc đã có sắp xếp.
Tướng quân chỉ cần tập trung hoả lực ngoài huyện Bắc Bình là được, không bao lâu, tự sẽ có người liên lạc với tướng quân.
Triệu Vân nhìn ra được, Lưu Sấm dường như cũng rất coi trọng đối với Lục Tốn này.
Y vốn cũng không phải là cái loại người vô cùng cường thế, nếu Lưu Sấm coi trọng Lục Tốn như thế, nói không chừng Lục Tốn này tất có chỗ phi phàm...
Tập trung hoả lực ở ngoài huyện Bắc Bình?
Xem ra, chủ công lần này sợ là đã an bài xong.
Năm nghìn quân Hán hạ doanh trại ở thượng du Dịch Thủy, Triệu Vân vẫn chưa cường công, tuy nhiên mỗi ngày đều tiến đến khiêu chiến.
Một trận chiến Diêm Hương đã khiến Viên Hi bị dọa bể mật, làm sao còn dám ứng chiến.
Cho nên, mặc kệ Triệu Vân khiêu chiến như thế nào, Viên Hi đều tránh chiến không ra. Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, lương thảo tại huyện thành Bắc Bình càng ngày càng ít. Huyện thành nho nhỏ, nhân khẩu không tới tám ngàn, lại đột nhiên đóng quân hơn mười nghìn binh mã, sao có thể chịu đựng được? Vì thế, Viên Hi cùng lúc phái người tới cầu viện Tự Thụ, cùng lúc cho người đi tới Vô Cực thúc giục Chân gia mau chóng gom góp tiền lương mang đến Bắc Bình...
Theo người đưa tin hồi báo, Chân gia trước mắt đích thật là có chút khó khăn.
Nhưng bọn họ vẫn biểu hiện ra mãnh liệt ủng hộ đối với Viên Hi như trước, thậm chí còn bán của cải lấy tiền mặt gia sản, gom góp tiền lương từ trong tay những người khác.
Không bao lâu nữa, tiền lương Chân gia có thể đưa tới chống đỡ Bắc Bình. Có nhóm tiền lương đồ quân nhu này, Viên Hi tin tưởng nhất định có thể chống đỡ đến khi viện binh tiến đến.
Vô tình, đã gần đến cuối tháng!
Trận chiến Quan Độ cũng đã dừng lại...
Ngày hôm nay, Viên Hi nhận được thông bẩm, tiền lương y chờ đợi đã lâu rốt cục đến Bắc Bình.