Trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, có hai người Lưu Sấm chắc chắc sẽ không bị quan điểm của Tam quốc chí làm ảnh hưởng.
Một là Triệu Vân. Cái người mà ở đời sau này được vô số người tôn sùng, vô số người yêu mến, Bạch Mã ngân thương Thường Sơn Triệu Tử Long, còn người kia chính là Mã Siêu Mã Mạnh Khởi. Trong sử sách Mã Siêu được đánh gia hai đầu, một là khen, một là chê, có thể nói trong lịch sử Mã Siêu là một nhân vật được chê khen lẫn lộn.
Tào Tháo nói: Tên Mã nhi này không chết, ta không có đất chôn.
Gia Cát Lượng đánh giá: Mãnh Khởi là người văn võ song toàn, anh dũng hơn người, một đời kiệt xuất.
Hai người kia đánh giá Mã Siêu khá cao thậm chí tôn sùng. Nhưng cũng có người bôi nhọ, gièm pha thanh danh của hắn.
Tỷ như Dương Phụ đánh giá Mã Siêu là: "Siêu hữu tín, bố chi dũng, thậm đắc Khương, hồ chi tâm".
(Siêu có cái dũng của Tín, Bố, rất được lòng người Khương Hồ)
Ý của những lời này chính nói Mã Siêu là người dũng lực vô song nhưng có trái tim hung tàn của người Khương, người Hồ. Còn Vương Thương thì đánh giá y là người có dũng mà bất nhân, hữu dũng vô mưu, không thể gắn bó được....
Kỳ thật kiếp trước Lưu Sấm rất cẩn thận sưu tập những lời đánh giá như vậy, hắn phát hiện ra người tôn sùng Mã Siêu chính là người tài lúc này. Với địa vị của Tào Tháo, Gia Cát Lượng trong lịch sử thì không cần nói gì thêm, ngược lại cũng có khá nhiều người mắng nhiếc Mã Siêu nhất là thế tộc Quan Trung.
Dương Thụ, Vương Thương, còn có Dương Hí chi lưu, Khương Tự chi mẫu phần lớn những người này đều xung đột với Mã Siêu, thậm chí còn thù một sống một còn. Với những danh sĩ Quan Trung này dùng thủ đoạn đánh chó cùng đường cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Lưu Sấm vẫn cảm thấy ghi chép của lịch sử chưa chắc là đúng hoàn toàn, chiều chuyện dựa theo thắng bại mà phán xét. Mã Siêu là một người thua cuộc, hơn nữa lại mang dòng máu ngoại tộc nên bị người khác khinh bỉ, cũng không được gia tộc thừa nhận. Y quật khởi ở Tây Lương, hoành hành ở Quan Trung. Theo mức độ nào đó mà nói chẳng những phá hủy ích lợi sĩ tộc Quan Trung mà đồng thời người có quan hệ huyết thống cũng bị sĩ tộc Quan Trung bài xích.
Nhưng nếu Mã Siêu thắng thì....sẽ đánh giá thế nào? Lưu Sấm càng tin vào sự đánh giá của Tào Tháo và Gia Cát Lượng, nói toạc ra thì Mã Siêu là người thất bại.
Hắn đã từng tiếp xúc với Mã Siêu một thời gian ngắn ngủi nhưng người này thẳng thắng dũng cảm, khiến Lưu Sấm cảm nhận tư chất y không kém chút nào.
Lưu Sấm còn muốn tìm cơ hội kết thân với Mã Siêu, chỉ sợ không lập tức mời chào được, nhưng ít ra đến khi y bị thất bại, nghĩ tình nghĩa sẽ chạy đến nương tựa Lưu Sấm trước tiên, chỉ có điều Lưu Sấm không tiện đi tìm Mã Siêu.
Trong chuyện này có nhiều nguyên nhân quan trọng mà chính yếu là thân phận của Lưu Sấm. Nếu thanh danh Lưu Sấm không lớn như vậy, địa vị không cao như vậy giao tình với Mã Siêu cũng không có gì không ổn. Nhưng vấn đề là thân phận của Lưu Sấm lại khá cao, còn Mã Siêu chỉ là tiểu tướng của Tây Lương nếu hắn cố ý tìm kết giao ngược lại sẽ làm cho người ta có cảm giác, muốn kết giao cùng Mã Siêu nhất định phải chọn thời cơ thích hợp mới có thể kết giao được.
Đối với chuyện này Lưu Sấm vô cùng cẩn thận. Không nghĩ khi tới tửu quán Bắc Hứa sẽ ngẫu nhiên gặp Mã Siêu thế này, Lưu Sấm cũng không nói gì liền cùng Thái Sử Hưởng lên trên quán rượu. Bên trong tửu lâu này thực khách rất nhiều, đã không còn chỗ trống. Mã Siêu và hai thanh niên ngồi ở cửa sổ dựa vào lan can uống rượu.
Thấy Lưu Sấm xuất hiện, Mã Siêu vội vàng đứng lên vẫy, hai thanh niên bên cạnh y cũng nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt có chút dè dặt.
- Mạnh Khởi, thật có nhã hứng nha.
Lưu Sấm nói xong liền bước đến bàn ăn.
Đầu tiên hắn chào hỏi Mã Siêu, sau đó nhìn lướt qua hai người thanh niên cạnh Mã Siêu.
Người ta thường nói vật họp theo loài, người đi cùng nhóm. Nên nghĩ người ngồi cạnh Mã Siêu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tuy nhiên Mã Siêu ở Hứa Đô không quen ai, mà trang phục hai thanh niên mặc vừa nhìn cũng có thể biết được đó là người Lương Châu, chắc là binh lính của Mã Siêu, binh lính có thể ngồi cùng bàn với y tuyệt không đơn giản.
Mã Siêu chắp tay nói:
- Hoàng thúc nói đùa, đến Hứa Đô mấy ngày qua rãnh rỗi, uống giản gân cốt. Trong mấy ngày này cũng không có việc gì làm cho nên cùng hai huynh đệ đi dạo, nhìn Hoàng thúc ở thời điểm vây bắt Hứa Điền thi triển thần uy, một tay giết hai lão gấu....Đáng tiếc ngày đó ta không có tư cách đi theo nếu không có thể nhìn tận mắt bản lĩnh của Hoàng thúc rồi.
Thấy Mã Siêu cùng Lưu Sấm trò chuyện vui vẻ, trong mắt hai thanh niên kia nhìn toát lên vẻ nghi hoặc.
Lưu Sấm là người như thế nào? Hai người đương nhiên biết rõ. Không chỉ có biết, hai người đối với Lưu Sấm thậm chí rất kính nể.
Nhưng Mã Siêu và Lưu Sấm có giao tình tốt như vậy từ lúc nào? Nếu Mã Siêu cùng Lưu Sấm có giao tình tốt như thế, sao lại không được Mã Đằng xem trọng?
- Hoàng thúc, vị này chính là em họ ta Mã Đại, tự Nguyên Thái.
Mã Siêu quay sang Lưu Sấm giới thiệu tên người thanh niên gầy bên cạnh.
Mã Đại?
Quả nhiên là y!
Đây chính là thủ hạ trung thành nhất của Mã Siêu, y đi theo Mã Siêu khắp nơi, sau khi Mã Siêu chết, rất được Gia Cát Lượng xem trọng, sau này bị Ngụy Diên giết chết.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười nhìn Mã Đại chắp tay.
Thân thế hắn là Hoàng thúc hơn nữa thanh danh vang vọng từ bên ngoài, nên không thể gặp ai cũng ngạc nhiên, điều này ngược lại cho thấy là một người bình thường. Là người bề trên phải có khí độ, không thể lộ cảm xúc lo sợ nếu không người ta sẽ không trọng, gây chuyện không tốt sẽ bị người ta khinh khi.
Hơn nữa, Lưu Sấm cũng là một người từng trải qua nhiều chuyện. Từ khi tái sinh đến nay người như thế nào mà gặp qua chứ? Từ Lã Bố đến Quan Vũ, Trương Phi, hắn gặp qua vô số người có sức mạnh phi thường nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc ra mặt.
Cái này, tự kêu là kiêu ngạo! Đôi khi kiêu ngạo nhất định phải có, nhưng nhất định phải dựa vào nội dung nên không ngược lại sẽ bị người ta trách cứ. Quả nhiên, tên Mã Đại kia vội vàng khom người thi lễ, lộ ra vẻ sợ hãi, Lưu Sấm hỏi han y vài câu, ánh mắt hắn dừng trên người còn lại.
- Lệnh Minh bái kiến Lưu hoàng thúc.
Mã Siêu nói xong chỉ vào người thanh niên khôi ngô vạm vỡ nói:
- Đây là tâm phúc của ta, Bàng Đức Bàng Lệnh Minh, là người quận Hán Dương Lương Châu.
Quả nhiên là gã!
Trong lòng Lưu Sấm âm thầm nói nhỏ một tiếng, chắp tay chào Bàng Đức.
Bàng Đức.....Đây là một người không kém gì Mã Siêu, trong lịch sử tiếc là đã bại trong tay Quan Vũ, cuối cùng bị Quan Vũ giết chết.
Kỳ thật, trước khi Mã Siêu giới thiệu Mã Đại, Lưu Sấm liền đoán được thân phận của Bàng Đức, tuy rằng trong lịch sử cuối cùng Bàng Đức quy hàng Tào Tháo, phản bội Mã Siêu nhưng Lưu Sấm đối với gã cũng cực kỳ yêu thích. Đương nhiên, hắn vẫn như trước không biểu lộ thái độ nhiệt tình quá mức mà nhìn quan sát Bàng Đức, thấy gã trầm tính hơn Mã Đại nhiều, cũng chỉ khẽ mỉm cười khom người chào, không biểu hiện quá mức ra mặt.
Sau khi đã giới thiệu xong, bốn người liền ngồi xuống. Thái Sử Hưởng ngồi chồm hỗm phía sau Lưu Sấm, mang Giáp tử kiếm đặt trước mặt mình.
- Hoàng thúc đã nghe nói chuyện Công Tôn Toản bị đánh bại chưa.
- Hả?
Sau khi ngồi xuống Lưu Sấm và Mã Siêu uống vài chén, Mã Siêu liền khơi mào đề tài câu chuyện.
Công Tôn Toản đã chết rồi sao?
Tính thời gian trong lịch sử có chép lại y trong khoảng thời gian này bị Viên Thiệu đánh bại.
Mã Siêu thở dài:
- Nhớ ngày đó Bạch Mã tướng quân đó không ai không biết đến, ai có thể lường trước được y lại nhanh chóng bị Viên Thiệu đánh bại chứ.
- Mãnh Khởi cũng kính phục Công Tôn Toản sao?
- Ha ha, năm đó hắn đã chiến một cuộc chiến ác liệt với người Hồ, thanh danh truyền xa, Bạch Mã Nghĩa Tùng sao dám bất kính?
- Đúng thế, hắn bại nhanh thiệt.
Ngoài miệng Lưu Sấm đáp lại nhưng trong lòng Lưu Sấm lại tính toán đến chuyện khác.
Công Tôn Toản bại trận nên bị giết, Viên Thiệu có xu thế thống nhất Hà Bắc nhưng ngăn cản.....Kế tiếp hắn hẳn sẽ tính toán đến trận chiến Quan Độ, cũng không biết hai người Trần Quần và Trần Kiểu sẽ nói thế nào? Nếu không thể đổi lấy Liêu Đông, Liêu Tây thì Lưu Sấm sẽ gặp phiền toái lớn.
Đương nhiên hắn cũng có thể từ quận Đông Lai vượt biển đánh chiếm Liêu Đông, nhưng dù sao việc đó cũng danh không chính ngôn không thuận.
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Bắc Hải quốc đến nay cũng không có tin tức gì khiến Lưu Sấm cũng không rõ ràng được bên kia chuẩn bị như thế nào. Tuy rằng trước đó Gia Cát Lượng có nói Trần Quần và Trần Kiểu đã bắt đầu hành động nhưng nếu như không được Viên Thiệu cho phép thủy chung là việc rất phiền toán, thật làm cho người ta phải đau đầu.
- Thân thể Hoàng thúc thế nào, đã khỏe lại chưa?
- Ồ, đã khỏe hơn.
Lưu Sấm cười nói:
- Chỉ bị thương tổn ngoài da, không có gì đáng ngại, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thì được rồi.
- Nếu như thế không biết Hoàng thúc có thể cùng ta tỷ thí một lần không?
- Hả?
Mã Siêu lộ chút xấu hổ cười ha hả nói:
- Ta biết nói chuyện này cũng có chút mạo muội, tuy nhiên nhìn thấy cao thủ trước mặt nếu không được so tài thì thật sự đáng tiếc, cho nên mạo muội khẩn cầu nếu khi nào Hoàng thúc thấy thích hợp có thể tỷ thí cùng ta, xem như đó là tâm nguyện của ta.
- Không ngờ, Mạnh Khởi là người mê võ nghệ thế.
Mã Siêu mỉm cười, mặt lộ vẻ kiêu ngạo.
- Siêu có nghe nói người Trung Nguyên có vô số cao thủ. Lần này theo cha ta đến đây vốn để tìm cao thủ để so tài, nhưng từ Tây Lương đến đây đã gặp mấy cao thủ nhưng hữu danh vô thực. Từ đó đến nay ở thành Hứa Đô, trừ Hoàng thúc cũng không có mấy người tài ba, Siêu nghe nói dưới trướng Tư Không có nhiều mãnh tướng nhưng lại có chút thất vọng, vài lần muốn tìm người tỉ thí nhưng không được như ý, cho nên mới mong được cùng Hoàng thúc đấu sức, mong rằng Hoàng thúc chớ trách tội.
Thần sắc Mã Siêu vô cùng khẩn trương.
Lưu Sấm nhìn vào mắt y nhìn ra vẻ nôn nóng chờ đợi. Theo đạo lý mà nói Mã Siêu không phải là người nôn nóng như vậy, có thể.....
Liên tưởng ngay đến quan hệ cha con của Mã Đằng Mã Siêu, ít nhiều Lưu Sấm cũng hiểu được suy nghĩ của Mã Siêu. Y muốn thành danh, muốn giành được sự chú ý của Mã Đằng.....Cho nên mới suy nghĩ đến biện pháp này, mặt Lưu Sấm hiện lên nụ cười cổ quái. Mã Siêu muốn mượn tên tuổi của hắn lập nên tên tuổi cho mình.
Cảm giác được dường như Lưu Sấm nhìn thấy được tâm ý của mình, mặt Mã Siêu đỏ lên.
Lưu Sấm cười nói:
- Lời nói của Mạnh Khởi cũng chính là suy nghĩ của ta. Đúng vậy, lúc này trong thành Hứa Đô người có thể xưng thượng tướng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người thượng tướng kia chỉ lo nghĩ đến tiếng tăm của mình sao có thể dẫn dắt hậu bối? Nếu Mạnh Khởi đã nói như vậy thì ba ngày sau chúng ta tỷ thí một lần, ta cũng muốn biết đường đường là Tây Lương Cẩm Mã Siêu có bản lĩnh thế nào.
Mã Siêu nghe nói thế mừng rỡ, vội nâng chén rượu lên kính Lưu Sấm một ly. Hai người tuổi tác không quá chênh lệnh nên đề tài nói chuyện khá nhiều.
Bỗng nhiên nghe từ trên tửu lâu một trận ồn áo náo nhiệt, có tiếng hét kinh hoàng của cô gái.
- Tiện tỳ đáng chết, ta mời ngươi uống rượu sao ngươi không nể mặt ta.
Một thanh niên mặt Hoa phục, tay kéo một thiếu nữ hung tợn quát mắng. Cô gái kia liều mạng giãy dụa, thế nhưng do tay chân của tên thanh niên mặt Hoa phục kia khá đông nên nàng không thoát được. Nhìn hoa phục có thể thấy được xuất thân của người thanh niên ấy không tầm thường chút nào, những người đứng xung quanh nhìn thấy khá bất bình nhưng không ai dám đứng ra nói đỡ cho cô gái.
-Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không theo ta thì đừng hòng rời đi.
Người thanh niên mặt hoa phục nắm kéo cô gái ôm vào lòng. Người thiếu nữ kia há miệng hung hăng cắn lên tay y, tên thanh niên này đau quá kêu thảm lên một tiếng, mặc dù buông tay nhưng một tay đẩy ngã thiếu nữ kia xuống.
- Tiện tỳ, muốn chết à.
Tên thanh niên mặc hoa phục này nổi giận đùng đùng, đưa tay đoạt lấy thanh kiếm của tên tùy tùng của gã, tiến lên định giết cô gái.
Đúng lúc đó một chén đồng đột nhiên phóng tới trúng cổ tay người thanh niên kia. Y la lớn một tiếng, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng.
- Tên khốn kiếp nào dám đánh lén ta?