Nhưng sau khi Lưu Sấm nói rõ ý của hắn cho mọi người hiểu thì mọi người cũng không phản đối nữa.
Nếu quả thực có thể khống chế được sự sản xuất vũ khí của Phu Dư thì từ nay về sau toàn bộ Phu Dư quốc sẽ rất khó gây ra được uy hiếp gì.
Chỉ có điều ý tưởng này của Lưu Sấm Giản Vị Cư không thể nào biết được.
Lúc biết Lưu Sấm đồng ý mở rộng thị trường, tăng cường việc trao đổi buôn bán vớ Phu Dư quốc, Giản Vị Cư lập tức tỏ ra rất hứng thú. Cuối cùng hai bên quyết định, trước năm mới Phu Dư quốc phóng thích thả người Hán... ước tính ban đầu có khoảng hơn ba vạn người Hán được trở về quân Huyền Thố. Nếu thực sự vấn đề này được giải quyết triệt để thì cũng giảm bớt vấn đề về lấp đầy dân số cho quận Huyền Thố.
Phu Dư quốc nuôi ngựa, người Phu Dư cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi. Diêm Nhu mời Giản Vị Cư tổ chức cho 8000 võ sĩ Phu Dư vào Liêu Đông. Đương nhiên đội binh mã này không phải là chính thống mà chỉ là đội lính xuất hiện dưới hình thức đánh thuê mà thôi. Vì thế, Lưu Sấm sẽ lấy muối ăn và quân giới để tiến hành trao đổi.
Tóm lại lần này thu hoạch của Diêm Nhu ở Phu Dư quốc là đáng ngạc nhiên cho nên Giản Vị Cư cũng phái Ma Dư để tiến hành xác nhận.
Lưu Sấm triệu kiến sứ giả Phu Dư quốc ở Tương Bình vẻ mặt càng ôn hòa với Ma Dư khiến Ma Dư cảm động rơi nước mắt.
************
- Lưu Diệp bái kiến hoàng thúc.
Ngay sau khi Lưu Sấm tiếp đón sứ giả Phu Dư và sứ giả Cao Cú Lệ. Sứ đoàn của Tào Tháo dưới sự dẫn dắt của Mi Chúc đã đến Tương Bình.
Lưu Diệp thân cao tám thước, cơ thể thon dài mảnh khảnh.
Trong ấn tượng của y Liêu Đông là vùng đất lạnh giá chắc hẳn cũng rất hoang vu.
Nhưng sau khi y tới Tương Bình, lại phát hiện ra Tương Bình vô cùng phồn hoa, có phần nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Do sứ đoàn của Phu Dư và Cao Cú Lệ đến mà thành Tương Bình tràn ngập màu sắc trang phục của người Hồ. Những người này bày quầy hàng bán đồ dọc bên đường, hoặc là túm năm tụm ba đi du ngoạn ngoại thành. Tương Bình vào tháng hai vẫn còn vương lại không khí của mùa đông giá rét nhưng thời tiết đã dần ấm hơn. Mọi người không phải lo lắng về cái rét căm căm của mùa đông nữa. Điều này cũng làm cho Tương Bình thêm tràn trề sức sống. Lưu Diệp căn bản đã nhìn ra Tương Bình đã qua một hồi thay đổi. Trong lòng y đối với người Lưu Sấm cùng họ này cũng thêm phần kính trọng hơn.
Y đã từng gặp Lưu Sấm! Năm ngoái lúc tế bái Thái miếu, Lưu Diệp cũng tham gia, chỉ có điều y đứng ở gần cuối, Lưu Sấm vẫn chưa cảm thấy được sự có mặt của y.
- Tào công bảo Tử Dương đến không biết có gì chỉ giáo?
Sau khi hai bên hàn huyên mấy câu Lưu Sấm hỏi thẳng vào vấn đề.
Lưu Diệp cười nói: - Nay Diệp đến đặc biệt chúc mừng hoàng thúc, chúc mừng hoàng thúc.
- Ồ?
- Hoàng thúc thu được Liêu Đông, cướp được ba quận lớn hơn nữa lại đánh bại Cao Cú Lệ có thể nói từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay chưa bao giờ có được chiến thắng lớn như vậy. Sau khi Tào Công biết cũng vô cùng vui mừng. Ông ấy lệnh cho Diệp đến chúc mừng hoàng thúc đồng thời còn có một chuyện vui cho hoàng thúc.
- Chuyện vui?
Lưu Sấm đã được Mi Chúc thông báo. Lần này Tào Tháo đến đúng là có ý muốn hợp tác với Lưu Sấm chứ không có ác ý gì khác.
- Liên minh?
Đương nhiên là Lưu Sấm đồng ý.
Liên Tào chống Viên cũng là sách lượng mà hắn đã sớm định ra. Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu Lưu Diệp nhiều lần nhắc đến chuyện vui rốt cuộc là có ý gì?
Lưu Diệp nói: - Hoàng thúc vũ dũng, bây giờ càng oai phong bên ngoài khiến thiên tử cũng rất vui mừng. Tào công xưa nay luôn kính trọng hoàng thúc, ông ấy có ái nữ tên Hiến, năm nay vừa tròn mười bốn xinh đẹp vô vùng. Tào công có ý gả con gái cho hoàng thúc, kết làm chuyện tốt. Đây không phải là chuyện vui thiên hạ hay sao?
- Con gái của Tào Tháo?
Không biết tại sao trong đầu Lưu Sấm lại hiện ra tướng mạo ngũ đoản của Tào Tháo, lông mày nhỏ, miệng rộng.
- Khuê nữ của ông ta lẽ nào ngoại hình cũng giống ông ta sao?
Không đợi Lưu Sấm nói gì Lưu Diệp lại nói: - Hơn nữa, ái nữ của Tào công đã sớm quen biết với hoàng thúc. Nửa năm trước khi đi săn, hoàng thúc đấu sức với hai con gấu từng cứu ái nữ của Tào công. Sau đó còn tặng cho Hiến nương tử một đầu gấu, không biết hoàng thúc còn nhớ không?
- Ngươi nói là...
Trong đầu Lưu Sấm lập tức hiện lên hình ảnh của Ngọc Oa.
Lưu Diệp gật đầu: - Đây đúng là ông trời tác hợp, mong hòng thúc đừng từ chối.
Ông trời ơi... Ngọc Oa kia mới mười hai tuổi. Lưu Sấm thấy mình như nằm mộng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Hắn cũng biết rõ đây là hủ tục của thời đại này.
Nhưng một tiểu cô nương mười hai tuổi cho dù ta có tảo hôn thì ngươi cũng bảo ta phải ra tay thế nào đây?
Lưu Sấm có cảm giác dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng lại nấn ná muốn từ chối hôn sự này. Họ Tào tính tình đa nghi, nếu hắn từ chối sẽ khó mà khiến lão tưởng hắn có ý đồ khác. Cho dù trong lòng hai người đều rất rõ sau này sẽ trở thành đối thủ. Nhưng trước mắt muốn hợp tác phải trở thành đồng minh, chỉ bằng một tờ công văn chưa đủ thậm chí cần phải có một mối quan hệ thân thiết để đảm bảo.
Nếu Tào Tháo sinh lòng nghi ngờ thì chẳng phải việc liên minh kia sẽ đầy u ám sao?
Lưu Sấm nhìn Lưu Diệp trầm ngâm một lúc rồi nói: - Tử Dương không giấu gì ngươi chuyện này thực sự quá đường đột, ngay lập tức ta chưa thể quyết định được. Ngươi cũng biết ta đã có vợ. Hiến nương tử... Chuyện này ta phải suy nghĩ kĩ?
Lưu Diệp cũng biết chuyện này không thể một lần mà xong... Lưu Sấm cũng không nói từ chối ngay cũng chứng tỏ hắn cũng không kháng sự hôn sự này. Nghĩ đến đây, Lưu Diệp không bàn luận đến đề tài này nữa mà chuyển sang đề tài chính.
Hai người bàn bạc rất lâu cho đến khi trời tối mới thôi.
Lưu Dịch đi theo Mi Chúc trở về Dịch quán chơi.
Còn Lưu Sấm thì sao? hắn hơi váng đầu, đi ra khỏi phòng chậm rãi bước trên hành lang.
Đúng lúc này chợt nghe thất ở đầu hành lang có một người vội vàng đi tới.
- Trọng Đạt, vội vàng có chuyện gì thế?
Người đến chính là Tư Mã Ý, vẻ mặt của y rất nghiêm trọng bước nhanh đến bên cạnh Lưu Sấm nói nhỏ bên tai hắn.
Lúc mới đầu sắc mặt của Lưu Sấm bình thường. Nhưng dần dần là lo lắng... Đợi Tư Mã Ý nói xong, Lưu Sấm khoanh tay đứng bên cạnh lan can ánh mắt lạnh lùng.
- Lời của Trọng Đạt là thật sao?
- Biểu huynh, đệ đã xác nhận chắc chắn không giả đâu.
Lưu Sấm nhắm mắt lại hít sâu một hơi: - Không giết thì sẽ không chết, nếu y muốn tìm cái chết thì tiễn y lên đường đi...