Chỉ có như thế Liêu Đông mới đại loạn. Cũng chỉ khi Liêu Đông đại loạn thì Đại tướng quân Viên Thiệu mới không buồn phiền nữa.
Vì thế Điền Thích đã quyết định chủ ý. Dù y khâm phục Lưu Sấm thế nào thì dưới tình hình như vậy cũng phải giết hắn, nhằm chia sẻ ưu phiền cho Viên Thiệu.Sau khi Điền Thích bắt Tô Phó Diên, y biết chuyện này không thể giấu được Lưu Sấm lâu.
Một khi Lưu Sấm nhận được tin chắc chắn sẽ đoán ra nguyên nhân... Đến lúc đó, Điền Thích có muốn hành động cũng rất phiền toái. Y thương lượng với Lâu Ban một chút rồi thỏa thuận quyết định liên kết giết chết Lưu Sấm. Chỉ có giết chết Lưu Sấm thì mới không có sự sai sót gì.
Y để cho Lâu Ban làm bộ như tiến đến khao quân, dẫn theo một đội người ngựa đến bái Lưu Sấm. Đương nhiên, Lâu Ban không thể nào đồng ý vào địa bàn quận Liêu Đông, vì nếu chẳng may có bất lợi gì thì trốn sẽ rất khó. Cho nên Điền Thích đã lựa chọn Hiểm Độc cho Lâu Ban. Nơi này cách Liêu Đông rất gần, Lưu Sấm chắc chắn sẽ đến đồng thời cũng không phải lo lắng gì về khoảng cách, tiện cho Lâu Ban làm việc. Thậm chí để đổi lấy sự tín nhiệm của Lưu Sấm, Điền Thích còn đề nghịLâu Ban đem chuyện của Lã Bố thông báo cho hắn.
Điền Thích nghĩ chắc chắn Lưu Sấm sẽ không nghi ngờ Lâu Ban, thì đại sự sẽ thành.
Trên thực tế, sau khi vào thành tất cả đều như trong kế hoạch của Điền Thích. Sau khi Lưu Sấm biết chuyện của Lã Bố quả nhiên là luống cuống chân tay. Buổi tối tiệc rượu tâm trạng hắn rất nặng nề cho nên uống rất nhiều rượu, uống đến say mèm.
Giết Lưu Sấm là công đầu.
Điền Thích cầm bảo kiếm trong tay, trong lòng nóng lên, chân không tự chủ được tốc độ nhanh hơn. Trên đường rất yên tĩnh, Điền Thích mang theo ba trăm Ô Hoàn binh rất nhanh đã đến ngoài nha phủ. Nhìn từ xa đã thấy cửa nha phủ mở rộng.Ngoài cửa không thấy thủ vệ thậm chí còn có mùi rượu nồng nặc bay ra. Điền Thích âm thầm gật đầu, trong lòng không khỏi đắc ý.
Lưu Sấm dầu gì cũng tuổi còn trẻ, sau khi có được đại thắng sẽ đắc chí vừa lòng, phòng thủ cũng trở nên buông lỏng.
Trời giúp ta rồi, giết được Lưu Sấm thì sẽ phân ưu cho Đại tướng quân.
Nghĩ đến đây, Điền Thích cắn răng rút kiếm lớn tiếng quát: - Các huynh đệ, theo ta xông lên.
Ba trăm binh lính Ô Hoàn nghe thấy liền xông lên, hò hét rút đao ra, theo Điền Thích như ong vỡ tổ xông vào cửa chính của nha phủ.Sau khi vào cửa, cả một đường thông thoáng không thấy một tên lính nào.
Điền Thích dần dần cảm nhận được tình hình có hơi không bình thường.
Theo lý mà nói, cho dù Lưu Sấm không phòng bị thì cũng phải có thủ vệ chứ. Nhưng khi vào phòng chính thì lại không thấy một bóng người.
Nghĩ vậy, Điền Thích giật mình người lạnh toát.
- Không hay rồi!
Y lớn tiếng hô: - Bị lừa rồi, đi mau!Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng chiêng vang lên.
Sau đó cửa lớn ngoài phủ nha có hàng trăm người lao ra... tay cầm đao dàn trận ngoài nha phủ.
Cùng lúc đó, cửa sổ nhà chái đập vỡ loảng xoảng. Đám cung thủ bày trận bên trong, cũng có đao phủ thủ từ trong phòng lao ra, nhanh chóng kết thành trận, một đám người cầm đao thuẫn, đằng đằng sát khí khiến người Ô Hoàn lập tức bối rối.
- Đừng kích động, đừng kích động!
Điền Thích biến sắc, lại cố gắng trấn tĩnh la lớn.
- Điền tiên sinh, nếu đã đến đây rồi thì hà cớ phải vội đi? Ta đã chuẩn bị rượuthịt, chỉ chờ tiên sinh đến...
Điền Thích vừa dứt lời, thì thấy ba người bước ra từ trong nội đường.
Kẻ cầm đầu là Lưu Sấm.
Đi sau hắn là một người thiếu niên và một ông lão.
Người thiếu niên thì Điền Thích nhận ra, đó là Gia Cát Lượng, nghe nói là em vợ của Lưu Sấm, rất được hắn coi trọng, còn được xưng là Ngọa Long.
Còn ông lão kia thì Điền Thích thấy rất lạ.
Thực sự y không nhớ ra lai lịch của ông ta.Chỉ nhớ mang máng hình như lúc chiều ông ta cũng ở sau Lưu Sấm. Lúc đó Điền Thích còn nghĩ rằng đó là lão nô bộc trong nhà Lưu Sấm, nhưng bây giờ lão nô bộc này cầm một thanh bảo kiếm trầm tĩnh đứng ở phía sau Lưu Sấm.
Nhìn thấy Lưu Sấm không hề say rượu đứng ở trên bậc thang, Điền Thích lập tức hiểu rằng y đã bị lừa.
- Lưu hoàng thúc, quả nhiên ngươi rất gỏi tính toán.
Điền Thích cười chua xót, lắc đầu nói: - Nhưng, hoàng thúc sao lại biết ta ở đây, hơn nữa lại nhìn thấu kế sách của ta?
Lưu Sấm nheo mắt lại nhìn Điền Thích.- Điền tiên sinh, từ ngày đầu tiên ngươi đến Dương Nhạc ta đã nhận được tin rồi.
Chẳng qua lúc đó ta kính ngươi vì ngươi là con trai của Nguyên Hạo tiên sinh, cho nên không gây bất lợi cho nguơi. Không ngờ ta không trêu chọc gì tiên sinh mà tiên sinh lại tính kế hãm hại ta. Người thường nói, người không hại hổ thì hổ nào có hại người. Ngươi cho rằng với chút tài mọn của ngươi mà có thể giấu được ta sao?
Điền Thích nghe thấy vậy, tim đập mạnh.
Y lập tức hiểu rằng, Lưu Sấm ở Liêu Tây thậm chí là Dương Nhạc chắc chắn là có rất nhiều mật thám.
Hơn nữa thân phận của gian tế e rằng còn không thấp, nếu không thì không ai cóthế biết được sự có mặt của Điền Thích.
Điền Thích hít một hơi thật sâu: - Chuyện đến giờ thì ta cũng không còn đường lui nữa rồi.
Dù hoàng thúc biết được kế sách của ta nhưng đêm nay vẫn khó lòng mà thoát chết.
Y còn chưa dứt lời thì từ cổng thành Hiểm Độc đã ầm vang những âm thanh hô quát.
Điền Thích cười ha ah: - Ta đã để Tiểu vương Lâu Ban đi cướp cổng thành... Lúc chúng ta vào thành, còn âm thầm phái một đội binh mai phục ngoài thành, chỉ chờ cổng thành mở sẽ vàothành ngay. Lưu hoàng thúc, ngươi dù ngàn tính vạn tính, chỉ sợ cũng không tính được ta còn có hậu chiêu.
Hôm nay, ta chết ở chỗ này, nếu có thể cùng chết chung với hoàng thúc thì chết cũng có sao?
Lưu Sấm biến sắc: - Nếu đã vậy thì xin in Vương sư vất vả, mời Điền tiên sinh ngồi ghế trên...
Nói xong hắt phất tay áo đi vào sảnh đường.
Lại thấy Gia Cát Lượng khoát tay ra hiệu. Từ giữa hai hành lang dài đột nhiên mấy trăm quân sĩ lao ra, trong tay đều cầm cung tên nhằm vào người Ô Hoàn trong viện.Còn ông lão phía sau Lưu Sấm thì nhảy xuống bậc thang.
Không đợi Điền Thích phản ứng, ông ta đã lao đến trước mặt y.
Y giơ kiếm lên đâm, không ngờ ông lão khoát tay, thậm chí kiếm của lão còn chưa ra khỏi vỏ đã đập keng bảo kiếm trong tay Điền Thích, một tay giữ cổ áo của Điền Thích.
- Điền tiên sinh, hoàng thúc đã có lời mời, cần gì lại phụ ý tốt chứ?
Nói xong, không thấy lão có động tác gì, cổ tay chỉ rung lên rất nhẹ, cơ thể của Điền Thích đã không nghe theo sự khống chế của y nữa. Y mềm nhũn bị ông lão lôi đi.Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, ông lão bắt được Điền Thích chỉ trong chớp mắt.
Những người Ô Hoàn đó thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã thấy ông lão bắt Điền Thích đi rồi...
Có mấy người Ô Hoàn căng thẳng múa đao xông lên ý đồ cướp Điền Thích về, nhưng lại nghe thấy Gia Cát Lượng quát khẽ: - Bắn tên!
Hoàng thúc có lệnh, người Ô Hoàn thay đổi thất thường, không chịu sự giáo hóa, đáng chết... Hôm nay lại là kẻ địch xâm lấn, một tên cũng không giữ lại.