Về điểm này, Lưu Sấm cũng không nóng nảy.
- Tử Long, sao hai người các ngươi cùng lúc trở về?
Khi Lưu Sấm tiếp đãi Triệu Vân và Mi Chúc trong huyện nha, lại thấy ba vị khách không mời mà tới.
Từ Thứ, Thạch Thao và Mạnh Kiến. Ba người này đi theo Mi Chúc và Triệu Vân tới Lâm Du.
Tháng bảy ở Lâm Du, thời tiết bắt đầu lạnh. Thời Tam Quốc, Liêu Tây đang ở thời kỳ đóng băng, cho nên nhiệt độ thấp hơn Trung Nguyên rất nhiều. Mà ba người Từ Thứ lại mặc thanh sam. Hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của thời tiết Kinh Châu, bộ quần áo này hơi có vẻ đơn bạc, cho nên thoạt nhìn có chút bắt mắt.
- Công tử, vùng Liêu Tây này thật là lạnh.
Thái Sử Hưởng dậm dậm chân, hướng Lưu Sấm cười khổ:
- Sớm nghe nói Liêu Đông lạnh khủng khiếp, không ngờ lại lạnh như vậy. Lúc chúng ta đi qua Ký Châu, mặc bộ quần áo này còn thấy nóng bức. Ai mà ngờ, tới Hữu Bắc Bình lại thấy mặc vẫn còn thiếu.
Lưu Sấm mỉm cười:
- Mọi người một đường đều khổ cực, đi nghỉ ngơi trước đi. Mặc thêm quần áo vào, đỡ bị cảm lạnh.
Rồi sau đó, hắn hướng về ba người Từ Thứ, chắp tay vái chào:
- Nguyên Trực, Quảng Nguyên, Công Uy, lần này ta có chút lỗ mãng. Ba vị tiên sinh ngàn dặm xa xôi, lặn lội đường xa mà tới, chắc hẳn đã khổ cực. Ta biết Nguyên Trực muốn lập tức gặp lão phu nhân, tuy nhiên hiện tại lão phu nhân không ở Lâm Du, mà đang ở thành Cô Trúc. Sắc trời đã tối, không bằng mọi người nghỉ ngơi trước. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ phái người hộ tống Nguyên Trực rời đi.
Từ Thứ thân cao bảy xích bảy tấc, dáng vẻ oai hùng. Có lẽ trước kia do tập kiếm, cho nên nhấc chân nhấc tay đều mang theo một cỗ khí thế. So sánh, Mạnh Kiến Mạnh Công Uy nghi biểu đường đường, rất có uy nghi, nhưng hơi chút văn nhược.
Mà Thạch Thao Thạch Quảng Nguyên, thoạt nhìn giống như một lão nông, dáng vẻ có chút quê mùa. Nhưng tài hoa của y là nội liễm. Nếu không cẩn thận quan sát, khó mà nhìn được sâu cạn của y.
Nói thật, vốn Từ Thứ còn có chút bất mãn với Lưu Sấm. Từ xưa tới nay, U Châu chính là nơi rất lạnh. Lưu Sấm lại đưa mẹ của y tới U Châu, khiến cho Từ Thứ cảm thấy rất là căm tức. Vạn nhất sinh bệnh, nên làm thế nào cho phải? Nhưng mẫu thân gửi thư, lại nói cho y biết, là bà ấy tự nguyên đi theo Lưu Sấm, không phải là do hắn bắt buộc. Điều này làm cho Từ Thứ không thể làm gì được. Y vừa mới ổn định ở Kinh Châu, liền muốn tiếp mẫu thân tới Kinh Châu.
Lại không ngờ rằng.
Dọc đường đến đây, Từ Thứ luôn mang theo một bụng oán niệm. Nhưng thấy Lưu Sấm nhiệt tình như vậy, cũng không tiện phát tác. Ở Kinh Châu, y thường xuyên nghe người ta nhắc tới Lưu Sấm. Hơn nữa đối với việc Lưu Sấm quật khởi nhanh chóng, y cũng rất tò mò. Đặc biệt Lưu Sấm vứt bỏ Thanh Châu mà chạy tới Liêu Tây, dọc theo con đường này, Từ Thứ cũng rất cẩn thận lắng nghe tình hình của Liêu Đông. Liêu Đông có bốn quận, tổng dân cư ước chừng bảy tám chục vạn. Nếu cộng thêm những dị tộc như Ô Hoàn, dân cư đạt ới một trăm vạn. Không ngờ một nơi vắng vẻ như Liêu Đông lại có nhiều nhân khẩu như vậy. Quả thực khiến cho Từ Thứ lắp bắp kinh hãi.
Thời kỳ Đông Hán, muốn so sánh sự cường thịnh của các nước, thì so sánh cái gì? Đơn giản chính là thuế ruộng và nhân khẩuDân cư, chính là trụ cột để quốc gia cường thịnh. Phải biết rằng, U Châu có tổng cộng 11 quận và nước, 90 huyện và ấp.
Dân cư hơn 40 vạn hộ, ước chừng 250 vạn người. Một Liêu Đông mà đã chiếm một phần ba dân cư của U Châu rồi. Điều này đã khiến cho ba người Từ Thứ sinh ra hứng thú với Liêu Đông Hiện giờ, Trung Nguyên bắt đầu đại chiến, cục diện tranh phách giữa Viên và Tào đã xuất hiện. Có thể tưởng tượng, một khi cuộc chiến Viên Tào kết thúc, người chiến thắng nhất định thống nhất phương bắc. Mà Lưu Sấm lựa chọn Liêu Đông là để né tránh, hay là có mưu đồ khác? Xác thực để cho người ta hiếu kỳ.
Cho nên Từ Thứ ôm oán hận cùng tò mò đi vào Liêu Tây. Đương nhiên, y còn có mục đích khác, chính là Nam Sơn Thư Viện ở thành Cô Trúc.
Hiện giờ tuy Nam Sơn Thư Viện vẫn chưa xây dựng xong, nhưng đã có những danh sĩ đại nho như Trịnh Huyền, Quản Ninh, Tuân Duyệt đứng đầu, liền đủ để hấp dẫn rất nhiều người tới. Ba người Từ Thứ vốn bái nhập Thủy Kính Sơn Trang ở Kinh Châu. Nghe nói Từ lão phu nhân đi vào Liêu Tây, ba người bất đắc dĩ chào từ biệt Tư Mã Huy. Ai biết Tư Mã Huy lại cảm khái không thôi. Nói rằng người tới Liêu Tây, là phúc khí thật lớn.
- Hiện giờ đám người Khang Thành Công đã tới Liêu Tây, tất sẽ mở lại Nam Sơn Thư Viện. Nhưng tiếc rằng sức khỏe của ta không được tốt, chịu không nổi cái giá lạnh của Liêu Đông. Nếu không nhất định đã tới, góp một tay rồi. Ba người các con tới đó, nếu có cơ hội, không ngại bái nhập làm môn hạ của đám người Khang Thành Công. Tin tưởng các con sẽ có thu hoạch ở đó. Hơn xa ở bên cạnh ta. Không thể nói trước có một cơ duyên khác. Đúng rồi, ta có một người bạn thân, cũng là danh sĩ Kinh Châu, tên là Hoàng Tổ. Chắc hẳn các con cũng từng nghe tới tên ông ta. Hiện tại ông ta đang ở Liêu Đông, các con không ngại tới bái phỏng ông ta. Khéo có thể có cơ duyên lớn hơn
Nhớ ngày đó, Hoàng Tổ chém giết Nê Hành, có ảnh hưởng rất lớn. Tuy kẻ sĩ của Kinh Châu có rất nhiều chỉ trích với họ Hoàng ở Giang Hạ, nhưng đối với Hoàng Tổ, vẫn cực kỳ tán thưởng. Ba người Từ Thứ đương nhiên có nghe qua tên của Hoàng Tổ, cho nên cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi vậy, ba người mới không có quá nhiều tâm lý kháng cự. Mặc dù Tư Mã Huy là danh sĩ của Kinh Châu, nhưng so với đám người Trịnh Huyền, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Ba người ôm tâm tư đó đi theo Lưu Bân và Thái Sử Hưởng tới đâyMà thái độ của Lưu Sấm đối với bọn họ, cũng làm cho oán niêm trong lòng ba người giảm đi rất nhiều.
Đoạn đường này buôn ba, xác thực có chút mệt mỏi.
Lưu Sấm bố trí ba người Từ Thứ nghỉ tạm trong dịch quán.
Mi Chúc cười nói:
- Mạnh Ngạn, hình như đệ rất coi trọng ba người này.
Lưu Sấm gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Trong ba người này, chí ít có hai người là có thể đứng đầu một quận.
- A?
Mi Chúc vừa nghe, chợt sinh lòng hiếu kỳ. Khi đi trên đường tới Lâm Du, Mi Chúc không ít lần trao đổi với ba người này. Cảm thấy kiến thức và học thức của ba người này không tồi. Nhưng Lưu Sấm lại nói, trong ba người, chí ít có hai người có thể làm Thái Thú một quậnThái Thú một quận là khái niệm gì? Ở những năm cuối thời Đông Hán, chế độ cửu phẩm chưa xuất hiện, cho nên không có phân chia phẩm cấp. Nhưng nếu dùng bổng lộc mà nói, Thái Thú của một quận một tháng được hai ngàn thạch, có thể nói là quyền cao chức trọng, tài giỏi hơn người. Trong lòng Mi Chúc rất kỳ quái, Lưu Sấm tìm đâu được những người tài như vậy? So sánh, trong vài vị phu nhân của Lưu Sấm, Lưu Sấm coi trọng Mi Hoán nhất.
Nhưng nếu so về thực lực, chỉ sợ ngoại trừ Cam phu nhân ra, thực lực của Mi Hoán là yếu nhất.
Đằng sau Tuân Đán có Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, là thế gia vọng tộc. Sau lưng Lã Lam là Lã Bố! Mà thủ hạ của Lã Bố lại có Trần Cung, Trương Liêu, Cao Thuận. Có ưu thế tuyệt đối về vũ lực. Cho dù là Gia Cát Lượng, cũng xuất thân từ quan lại thế gia. Hơn nữa đệ đệ của nàng, Gia Cát Lượng, giờ đang được Lưu Sấm rất coi trọng.
Xem ý tứ của Lưu Sấm, rõ ràng là muốn bồi dưỡng Gia Cát Lượng thành chủ mưu.
So sánh, Mi gia xuất thân thương nhân, thật sự không chiếm được ưu thế. Sau này nếu như Mi Hoán có con trai, mà không có một chỗ dựa vững chắc sau lưng, rất khó để cạnh tranh với người khác. Bất kể là xuất phát từ sự lo lắng cho Mi Hoán, hay là mưu đồ cho Mi gia sau này, Mi Chúc đều muốn lôi kéo một số người có năng lực.
Mà ba người Từ Thứ, là sự lựa chọn không tệ.
Lưu Sấm sẽ không ngờ tới, hắn thuận miệng nói một câu, lại khiến cho Mi Chúc sinh ra rất nhiều ý niệm trong đầu Tuy nhiên, cho dù biết, hắn cũng không để ý.
Ba người Từ Thứ tới, cộng thêm Thôi Châu Bình bên cạnh Trịnh Huyền, tứ hữu của Gia Cát trong lịch sử đã tập hợp đầy đủ.
Thôi Châu Bình đã quen Gia Cát Lượng từ trước, hơn nữa quan hệ không tệ.
Nhưng ba người Từ Thứ, đã kết bạn với Gia Cát Lượng như thế nào? Đây cũng là một việc phiền phứcDù sao, trong lịch sử, lúc năm người trở thành bằng hữu, vẫn còn là bạch thân. Nhưng hiện tại, Thôi Châu Bình đang trợ giúp Trịnh Huyền xây dựng thư viện. Mà Gia Cát Lượng đã được Lưu Sấm phong tướng, bắt đầu chủ trì thế cục.
Liệu năm người có thể trở thành bằng hữu như trong lịch sử không? Lưu Sấm không chắc chắn lắm. Nhưng bất kể thế nào, ba người Từ Thứ đã tới, tuyệt đối không thể buông tha.
- Công tử, lần này không thể mời Quốc Nhượng tới, Vân thật vô năng.
Triệu Vân khom người, hướng về Lưu Sấm thỉnh tội. Mi Chúc đứng một bên cũng tiến lên phía trước.