(Kiến An thất tử: Bảy danh sĩ thời Kiến An, gồm 7 người: Vương Xán, Khổng Dung, Lưu Trinh, Trần Lâm, Nguyễn Vũ, Từ Cán, Ứng Sướng. Đây là nhóm nhà thơ nổi tiếng thời Đông Hán ở Trung Quốc.) Đối với vị phu thân của một trong Kiến An thất tử này, Lưu Sấm cũng không biết nhiều lắm. Hơn nữa, hắn cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu. Đã làm tới chức Tư Không Duyện, đủ biết thái độ của Ứng Tuần như thế nào. Người như vậy, muốn lôi kéo không phải là chuyện dễ dàng gì. Chẳng bằng tạo ấn tượng tốt với y, khéo sau này có thể có chút tác tác dụng.
Tuyết đọng chưa tan, lúc Lưu Sấm đi vào trong trạm dịch, thì thấy một người nam tử. Người này đầu đội khăn, mặc một bộ áo lông bào làm từ da hồ ly, chân đeo giày, đang đứng ở cửa chơi đùa với một đứa bé.
Xem tuổi, người này tuổi chừng hơn hai mươi, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trong trẻo. Y không cường tráng lắm, thân thể có vẻ thon gầy. Khi Lưu Sấm tới trạm dịch, thì nhìn thấy thanh niên có dung mạo bất phàm này, rõ ràng mặc một bộ áo lông bào trân quý, chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ con, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo. Lưu Sấm vừa tới, đám trẻ con kia lập tức giải tán. Người thanh niên có vẻ như chơi chưa tận hứng, rũ tuyết đọng trên người, có chút bất mãn liếc nhìn Lưu Sấm, rồi đuổi theo đám trẻ con kia.
Không hiểu vì sao, Lưu Sấm chợt nảy sinh hứng thú với người thanh niên này.
- Vừa rồi là ai vậy?
- Hồi bẩm công tử, y là tùy tùng của Thiên Sứ, tên là Giả Phụng.
Một dịch quan đi lên, cung kính đáp.
Giả Phụng? Lưu Sấm nghĩ ngợi, lại không có bất kỳ ấn tượng với cái tên này. Tuy nhiên, xem khí độ cử chỉ của y, thật không tầm thường! Ở thời Tam quốc, họ Giả có không ít nhân vật lợi hại. Nhưng nghe quen tai nhất, chính là Giả Hủ. Tuy nhiên, hiện tại Giả Hủ đang ở Uyển Thành, cũng không đầu hàng Tào Tháo. Như vậy vị Giả Phụng này nhất định không liên quan gì tới Giả HủNhư vậy, y là ai? Lưu Sấm đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng bước truyền đến từ trong dịch quán.
Thì ra Ứng Tuần nhận được tin, biết Lưu Sấm tới, liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
- Quý Du tiên sinh, ở chỗ này có thoải mái không?
Ứng Tuần cười nói:
- Hết thảy đều tốt! Ta nhớ mấy năm trước, lúc gia huynh làm quan ở quận Thái Sơn, từng tới Cao Mật một chuyến. Tuy nhiên khi đó Cao Mật rất là quạnh quẽ, không phồn hoa như bây giờ. Từ đó có thể thấy được tài thống trị của Lưu tướng quân. Tin rằng Tào Tư Không biết được, nhất định sẽ cao hứng.
- Cao hứng?
Lưu Sấm chợt cười nói;
- Cao hứng ta không may phải không?
- A?
- Nói đùa mà thôi, Quý Du tiên sinh không nên cho là thật.
Lưu Sấm vừa nói, vừa kéo tay Ứng Tuần đi vào trong dịch quán. Vừa nãy hắn cố ý nói một câu như vậy, kết quả nhận được là phản ứng có chút khẩn trương của tu.
Điều này chứng tỏ Tào Tháo có vẻ rất kiêng kị Lưu Sấm.
Tuy nhiên, thì tính sao? Lúc trước ta muốn quay về nhà, ngươi phái trọng binh tiễu trừ. Ngày nay mãnh hổ đã rời núi, ngươi muốn ta trở về, chỉ sợ không dễ dàng.
Tuy Lưu Sấm chưa từng gặp Tào Tháo, nhưng từ lúc hắn tới Bắc Hải quốc, đã hai lần giao phong với Tào Tháo. Đủ để nói rõ địch ý của Tào Tháo đối với hắn. Lần đầu, Tào Tháo muốn giết Lưu Sấm, kết quả vừa vặn gặp phải chuyện Viên Thuật xưng đế, khiến một trường phong ba tạm lắng xuống. Đợi Viên Thuật binh bại ở Hoài Nam, Lưu Sấm đã đứng vững gót chân ở Bắc Hải quốc. Cho nên Tào Tháo bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tha.
Lúc này là lần thứ hai Tào Tháo và Lưu Sấm giao thủ. Tuy không phải là minh đao minh thương, nhưng lần giao thủ ngầm này, càng khiến người ta phải cảnh giác hơn so với minh đao minh thương.
Trong phòng chính của dịch quán, Lưu Sấm và Ứng Tuần trò chuyện vui vẻ.
Chợt, Lưu Sấm làm ra vẻ tùy ý hỏi:
- Đúng rồi, thủ hạ của Quý Du tiên sinh có một người tên là Giả Phụng phải không?
- Giả Phụng?
Ứng Tuần lập tức đáp:
- Xác thực có một người. Người này là người Dương Địch, coi như là đồng hương với công tử. Tài học của y không sai, chỉ có điều làm người có chút điên điên khùng khùng, cho nên không hợp quần Ta vốn quen thân với phụ thân của y, cho nên mới dẫn theo y bên người. Sao vậy, lẽ nào y gây ra việc gì? Hoặc là đã đắc tội công tử? Nếu vậy, thì mong công tử có thể thứ lỗi.
Ứng Tuần trả lời thống khoái, Lưu Sấm lập tức mỉm cười: Chợt, Lưu Sấm làm ra vẻ tùy ý hỏi:
- Đúng rồi, thủ hạ của Quý Du tiên sinh có một người tên là Giả Phụng phải không?
- Giả Phụng? Ứng Tuần lập tức đáp:
- Xác thực có một người. Người này là người Dương Địch, coi như là đồng hương với công tử. Tài học của y không sai, chỉ có điều làm người có chút điên điên khùng khùng, cho nên không hợp quần Ta vốn quen thân với phụ thân của y, cho nên mới dẫn theo y bên người. Sao vậy, lẽ nào y gây ra việc gì? Hoặc là đã đắc tội công tử? Nếu vậy, thì mong công tử có thể thứ lỗi.
Ứng Tuần trả lời thống khoái, Lưu Sấm lập tức mỉm cười:
- À, tiên sinh không nên hiểu lầm. Vừa rồi ở cửa dịch quán, ta thấy khí độ của người nọ không tầm thường, cho nên mở miệng hỏi thăm. Quý Du tiên sinh không cần phải quá lo lắng.
Hai người hàn huyên một lúc, Ứng Tuần và hắn bàn xong lộ trình quay về, Lưu Sấm liền đứng dậy cáo từ.
Đi ra dịch quán, nụ cười trên mặt Lưu Sấm lập tức tắt.
- Khổng Minh, đệ thấy sao?
Gia Cát Lượng ăn mặc theo kiểu thư đồng, đi tới trước khẽ nói:
- Đệ cảm thấy, tay Giả Phụng kia chỉ sợ không đơn giản.
- Vì sao thấy vậy?
- Chẳng lẽ Mạnh Ngạn ca ca không phát hiện Ứng Tuần trả lời rất dứt khoát sao? Đệ không biết ca ca thấy thế nào, dù sao đệ cảm giác, hình như y đã sớm chuẩn bị tốt. Thậm chí đoán được ca ca sẽ hỏi thăm.
- Ừ! Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu.
- Nguyên Phúc.
- Có.
- Lập tức phái người tới Thuần Vu, mời Trần Quần tiên sinh.
Lưu Sấm ngồi xổm xuống, vỗ vai Gia Cát Lượng:
- Khổng Minh, ta có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho đệ.
- Mời ca ca phân phó.
- Là thế này, dẫn theo Nguyên Phúc, cùng vị Giả Phụng tiên sinh kia chơi đùa một lúc.
Gia Cát Lượng vừa nghe, sao không rõ ý của Lưu Sấm.
Y cười hắc hắc:
- Ca ca yên tâm, Lượng biết nên làm thế nào rồi.
…
- Công tử, lẽ nào tay Giả Phụng kia có vấn đề?
Trên đường quay về huyện nha, Hạ Hầu Lan nhịn không được hỏi.
Lưu Sấm lắc đầu, khẽ nói:
- Ta cũng không biết. Chỉ thấy y không đơn giản như lời Ứng Tuần nói … Đáng chết, nếu Ứng Tuần không phải là Thiên Sứ, thì ta đã bắt tên Giả Phụng kia rồi. Bà nó, đâu cần như hiện tại, bó tay bó chân?
- Không bằng để mạt tướng âm thầm bắt y?
Lưu Sấm nghĩ ngợi lắc đầu cười:
- Không vội, đợi Khổng Minh dò xét trước đã, rồi tính toán sau.
Trở lại huyện nha, Lưu Sấm lại bắt đầu bận rộn với công việc. Hắn rời Cao Mật hơn một tháng, rất nhiều công vụ chồng chất đặt đấy. Cao Thuận luyện binh, đã bắt đầu vào giai đoạn gấp rútViệc luyện binh cũng không phải là việc dễ dàng gì, phải hao tốn rất nhiều vật tư. Mà vật tư Chu Thương trình lên, số lượng cực kỳ kinh người. Ba nghìn binh mã, hao tốn tiền tài, chỉ sợ nhiều hơn dùng để nuôi sống ba vạn binh mã. Tiêu hao như vậy, cho dù là Bộ Chất cũng không giám đơn giản xét duyệt.
Lưu Sấm nhìn qua danh sách mà Cao Thuận trình lên, nhịn không được cười khổ.
Khó trách Hãm Trận Doanh của Lữ Bố, thủy chung chỉ có vài trăm ngườiDựa theo danh sách mà Cao Thuận trình lên này, chắc Lữ Bố cũng không cách nào tiếp thu nổi.
Đây cũng là lý do mà Lữ Bố luôn nóng nòng tìm một chỗ yên thân. Y cần một mảnh thổ địa, để có thể cung cấp vật tư sung túcNếu năm nay không phải có chính sách đồn điền của Lưu Sấm, khẳng định cũng không chịu được tiêu hao lớn như vậy.
Trong phong thư cuối cùng Cao Thuận trình lên, còn đề nghị rời Cao Mật, tới quận Đông Lai tiến hành thao luyện.
Quận Đông Lai từ sau khi Lưu Sấm chiếm đóng, cũng vẫn không bình yên. Đám bại binh lẩn trốn xung quanh kia, đã hình thành vài chi đạo phỉ. Đồng thời, tất cả hào cường của các huyện thuộc quận Đông Lai, cũng không quá nguyện ý nghe theo Lưu Sấm phân phó. Cho nên nhiều lần kháng mệnh, khiến cho Thái Sử Từ cảm thấy rất khó làm.
Để Cao Thuận tiến nhập Đông Lai, cũng là một biện pháp giải quyết tốt. Một là có thể thao luyện, đồng thời nhận trách nhiệm tiêu diệt đám thổ phỉ, khiến cho Hùng Bi Quân nhanh chóng phát triển.
Lưu Sấm cầm danh sách đám cường hào ngang ngược ở quận Đông Lai mà Bộ Chất trình lên. Phía trên ghi rất rõ ràng thực lực cao thấp của hào cường mười ba huyện.
Với tính tình của Thái Sử Từ, nếu thực sự còn cách, thì y sẽ không phái người hướng Lưu Sấm cầu viện. Lưu Sấm cẩn thận xem qua danh sách, đánh dấu X lên vài cái tên hào cường.
- Nguyên Tắc!
- Có.
Võ An Quốc lên tiếng đi vào.
- Hai công văn này, một phong mang tới chỗ Cao Thuận tướng quân ở Di An, một phong mang tới Tử Nghĩa tướng quân ở huyện Hoàng. Sau khi ngươi tới huyện Hoàng, liền ở dưới trướng Tử Nghĩa nghe lệnh luôn. Đồng thời nói cho Tử Nghĩa, hương đảng tuy diễn biến trầm trọng, nhưng nên có chừng có mực. Nếu có người không biết tốt xấu, có thể dựa theo dấu hiệu ta ghi trên danh sách này, diệt trừ từng người. Đơn thuần lôi kéo, còn không bằng vừa đấm vừa xoa.
Võ An Quốc lĩnh mệnh mà đi, Lưu Sấm không khỏi than nhẹ một tiếng.
Thái Sử Từ có chút nhớ tình hương đảng, cũng vì nguyên nhân đó, mà đám hào cường kia mới biểu hiện ương ngạnh như vậy.
Đối với đám người đó, trấn an còn lâu mới đủ. Khi tất yếu nhất định phải đổ máu. Mới khiến cho bọn chúng hiểu được tốt xấu.
Tử Nghĩa, quá coi trọng tình đồng hương a!