"Cho dù lão tử thủ không được quận Quảng Lăng, cũng muốn Tào Tháo ngươi khổ sở một chút. Ta không tin, ngay cả thời gian mười lăm ngày ta không kiên trì được. Cùng lắm là biến Quảng Lăng thành một đống hoang tàn, xem Tào Tháo ngươi thu thập kiểu gì. " Chỉ có điều, Cao Bưu trưng binh cũng không thuận lợi.
Ngày đầu tiên trưng binh, không ngờ không có ai tới. Lực ảnh hưởng của gia tộc họ Trần ở Quảng Lăng cực lớn. Theo Tào Tháo dẫn binh vượt qua sông Hoài Thủy, đóng quân ở Hoài Âm, đã dần dần bày ra. Quan địa phương của Cao Bưu, không ai nguyện ý phối hợp với Lưu Sấm trưng binh. Khiến cho kế hoạch trưng binh của Lưu Sấm trở nên phiền phức.
- Công tử, nếu cứ như vậy, chúng ta không thể nhân từ nương tay.
Sau khi nghe được tin tức, Trần Cung suốt đêm từ Quảng Lăng tới chuẩn bị. Y ở Từ Châu đã được một thời gian dài, đối với lực ảnh hưởng của cha con họ Trần ở Quảng Lăng, tự nhiên biết rất rõ. Nhớ ngày đó, khi Trần Khuê còn nể mặt, cho dù là Lã Bố, cũng không dám chậm trễ cha con họ Trần. Chớ đừng nói là Quảng Lăng là quê hương của Trần Đăng. Ở nhất mẫu ba phần địa này, có người nào dám không nhìn ánh mắt của cha cọn họ Trần làm việc? Ảnh hưởng được xây dựng nhiều năm, cũng không phải trong một khoảng thời gian ngắn có thể tiêu trừ.
- Công Đài, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Hai mắt Trần Cung hiện lên tia độc ác:
- Ở Cao Bưu có ba họ, thì họ Vương là lớn nhất.
- Gia chủ họ Vương tên là Vường Hòa, có giao tình rất sâu với Trần Nguyên. Hơn nữa họ Vương và họ Trần có mối quan hệ rất khăng khít. Mẫu thân của Vương Hòa được gả cho tộc nhân của họ Trần. Cho nên hai nhà có thể nói là cùng vui cùng buồn. Nay họ Trần trở về Quảng Lăng, Vương Hòa tự nhiên sẽ giúp đỡ Tào Tháo.
Quan trọng hơn, họ Vương có rất nhiều gia nghiệp. Dân chúng Cao Bưu căn bản không dám chống lại. Cho nên làm sao có thể để người nào tới tham gia quân đội? Tia độc ác trong mắt Trần Cung không thoát được ánh mắt của Lưu Sấm. Chắc hẳn y đã từng chịu nhục bởi họ Vương, cho nên mới nói như vậyTuy nhiên, nghĩ lại cũng bình thường. Trần Cung vốn là một người có chút cố chấp. Nếu như không phải vì tính cách này, y sao có thể phản bội Tào Tháo, cuối cùng còn trở thành địch nhân của Tào Tháo?
Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, hắn hạ giọng:
- Nếu Vương Hòa như vậy, thì không cần giữ cho Cao Bưu làm gì. Ta nói rồi, cho dù bị bại bởi Tào Tháo, cũng phải khiến cho Quảng Lăng biến thành đống hoang tàn. Đã có người dám nhảy ra đối nghịch với ta, ta liền không cần giữ lại thiện ý. Ngươi lập tức dẫn người tới Vương gia. Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, tối ngày mai phải có hai nghìn binh mã cho ta.
- Tuân lệnh!
Trong lòng Trần Cung vui vẻ, xoay người rời đi. Nhưng y vừa tới cửa, Lưu Sấm lại gọi y quay lại.
- Công Đài, ngươi mưu lược hơn người, nhưng nhiều khi quá cố chấp. Cho nên thủy chung không thể trở thành chủ mưu chân chính. Hy vọng về sau ngươi có thể tu thân dưỡng khí nhiều hơn. Nếu ngươi có thể khống chế tính tình cố chấp kia của ngươi, ta tin tưởng, ngươi tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ người nào.
Thân hình Trần Cung run lên, liền dừng bước. Y xoay người, đã thấy Lưu Sấm đi vào hậu đường. Nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, Trần Cung đột nhiên nở nụ cười khổ, hướng theo bóng lưng của Lưu Sấm khom người vái chào, rồi sau đó sải bước đi ra ngoài.
Đêm đó, Trần Cung dẫn theo 800 Phi Hùng Vệ xâm nhập Vương gia, tru sát cả nhà hai trăm người của Vương gia. Sau đó, y lại dẫn người tới hai nhà khác bắt giữ.
Chỉ tính gia đinh đồng khách của ba họ của Cao Bưu này, đã có tận hai nghìn người.
Một hồi máu tanh trấn áp, đã khiến cho người Cao Bưu tỉnh ngộ.
Đúng vậy, mặc dù danh vọng của Trần gia ở Quảng Lăng rất lớn. Nhưng hiện tại, người chấp chưởng sinh tử của Cao Bưu đang là Lưu Sấm.
Không phối hợp với Lưu Sấm, chỉ có thể biến thành cô hồn vô chủ. Máu tươi của ba gia tộc chuẩn bị, chính là ví dụ điển hình. Khiến cho người Cao Bưu kinh hồn táng đảm.
Đêm đó, Trần Cung tiến tới bẩm báo, chuẩn bị trưng binh được ba nghìn người.
Lưu Sấm mừng rỡ, lập tức lệnh cho Từ Thịnh tuyển một nghìn thanh niên cường tràng, cùng Phi Hùng Quân tiếp tục đóng giữ Cao Bưu. Đồng thời lệnh cho Mi Chúc trưng binh ở Quảng Lăng. Hắn tự mình dẫn hai nghìn thanh niên cường tráng mới chiêu mộ kia tới huyện thành Bình An, tập kết với Trương Liêu.
Sau khi có được viện binh từ Cao Bưu, binh mã trong thành Bình An đã có năm nghìn người. Khiến cho lòng tin của Lưu Sấm và Trương Liêu tăng mạnh. Nhưng Lưu Sấm rất nhanh phát hiện, sau khi Tào Tháo chiếm lĩnh Hoài Âm, cũng không lập tức tấn công Bình An.
Tào Tháo án binh bất động ở huyện Bình An. Nhưng Từ Hoảng, Lý Điển thì mỗi người lĩnh một đội binh mã, chia ra chiếm lấy hai huyện Đông Dương và Xạ Dương.
Hình thành vòng vây huyện thành Bình An và Quảng Lăng. Tuy nhiên, Tào Tháo không phái Trần Đăng ra ngựa, mà ngược lại lưu Trần Đăng ở bên cạnh Lưu Bị.
Theo đạo lý mà nói, đang tình hình như vậy, nếu để cho Trần Đăng ra mặt, khẳng định sẽ tạo cho Lưu Sấm phiền toái rất lớn.
Nhưng Tào Tháo lại không làm như thế! Lưu Sấm không khỏi cảm thấy kỳ quái, không rõ ràng lắm dụng ý của Tào Tháo.
- Công tử, thoạt nhìn có vẻ như Tào Tháo có lòng đề phòng cha con Trần Hán Du và Trần Nguyên Long.
- Hả?
- Nếu Tào Tháo chiếm được Từ Châu, đương nhiên hy vọng có thể nắm được Từ Châu trong tay y. Nhưng nếu như hai cha con Trần Khuê và Trần Đăng còn tại, y không thể làm được. Căn cơ của cha con họ Trần ở Từ Châu quá sâu, Tào Tháo không muốn lại tăng thêm uy vọng cho hai người. Nếu Quảng Lăng luôn ở trong tay của Trần Đăng, thì Tào Tháo chắc chắn sẽ trọng dụng Trần Đăng.
Nhưng hiện tại Trần Cung hiểu rất rõ Tào Tháo. Y từng phụ tá cho Tào Tháo, đương nhiên nắm rõ tâm tính của Tào Tháo. Cho nên rất nhanh nghĩ ra được đáp án.
Dường như có chút đạo lý! Lưu Sấm ngẫm nghĩ một lát, dần đồng ý với lời của Trần Cung.
Trong lịch sự, họ Trần chưa bao giờ mất đi quyền khống chế với Quảng Lăng.
Cho dù về sau Trần Đăng bị điều tới quân Đông Thành làm Thái Thú, nhưng vẫn khống chế Quảng Lăng trong tay. Thẳng đến sau này, khi Trần Đăng ốm chết, con của y còn quá nhỏ, căn bản không đủ để đảm đương trọng trách, quyền khống chế của họ Trần ở Quảng Lăng mới mất dần đi. Rồi sau đó bị Tào Tháo toàn bộ tiếp nhận.
Hiện giờ Trần Đăng bị đuổi ra khỏi Quảng Lăng, nhưng vậy lực khống chế của y với Quảng Lăng tự nhiên không đủ. Tào Tháo đương nhiên muốn mượn cơ hội này, suy yếu lực ảnh hưởng của Trần Đăng ở Quảng Lăng. Sao có thể để Trần Đăng ở lại được? Đã hiểu ra nguyên nhân trong đó, Lưu Sấm nhịn không được sinh lòng cảm thán.
Nếu bàn về thủ đoạn, Tào Tháo đích thực lợi hại
- Nhưng vì sao y đình chỉ công kích?
Trần Cung cũng lộ vẻ nghi hoặc, cười khổ lắc đầu:
- Điểm này Cung không rõ ràng lắm.
- Cũng tốt, kéo dài càng lâu, càng bất lợi cho chúng ta.
Lưu Sấm suy nghĩ một lát, liền không tiếp tục lo lắng chuyện này nữa.
- Chỉ có điều Tào Tháo là người xảo trá, nên đề phòng nhiều hơn!
- Vâng!
Đảo mắt đã tới tháng mười một. Thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo. Mặc dù là ban ngày mặt trời treo cao, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác lành lạnh. Sông Hoài Thủy tiến vào mùa khô, quân Tào vượt qua sông ngày càng nhiều, liên tục tạo áp lực cho Quảng Lăng. Tuy Lưu Sấm đã kiệt lực khống chế, như trước khó tránh khỏi xuất hiện sự rối loạn ở địa phương. Không có Trần Đăng ra mặt, Tào Tháo vẫn có thể lợi dụng cái danh họ Trần để quấy rối bố trí của Lưu Sấm.
Lưu Sấm cũng cảm nhận được áp lực cực lớn. Bởi vì trong huyện thành Bình An đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng đào ngũ. Tuy Trần Cung phát hiện đúng lúc, dùng thủ đoạn máu tanh, xử tử đám lính đào ngũ, nhưng lỗ hổng vừa mở, thật khó mà ngăn chặn.
Mới có năm ngàyMà Lưu Sấm cảm giác như đã một năm … Sau khi nhận được lương thảo từ Giang Đô, Tôn Sách liền không để ý tới Lưu Sấm. Y thậm chí còn không phái sứ giả tới Quảng Lăng, hoàn toàn tỏ ra như người dưng, chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn.
Lưu Sấm đóng quân ở huyện thành Bình An năm ngày, mới quyết định bỏ thành lui về Cao Bưu. Cũng không phải do Bình An không thể thủ vững, mà là theo thời gian trôi qua, dân tâm Bình An đã xuất hiện sự không ổn định. Sĩ khí hạ, rất khó tiếp tục phòng giữ. Như vậy còn không bằng vứt bỏ huyện thành Bình An, coi như thử thái độ của Tào Tháo.
Nhưng khi Lưu Sấm lui về Cao Bưu, đột nhiên nhận được tin tức,, Tào Tháo phái sứ đoàn tới Cao Bưu, muốn gặp mặt Lưu Sấm
- Chung Diêu?
Lưu Sấm nhìn danh sách sứ đoàn, vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn vô cùng không ngờ, người cầm đầu sứ đoàn lần này lại là Chung Diêu.
- Tào Tháo bảo cậu của ta tới là muốn chiêu hàng sao?
Lưu Sấm lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Trần Cung, lại nhìn Trương Liêu:
- Hiện giờ sứ đoàn đang ở đâu?
- Ở ngoài thành hai mươi dặm.
Lưu Sấm có chút không rõ, Tào Tháo rốt cuộc có ý gì. Nếu đổi là người khác, Lưu Sấm liền mặc kệ không hỏi. Nhưng Chung Diêubất kể như thế nào, Chung Diêu cũng là cậu của Lưu Sấm, là trưởng bối của hắn, Lưu Sấm không thể bỏ mặc.
- Một khi đã như vậy, chúng ta ra ngoài thành đón chào.
Sau khi trầm ngâm một lát, Lưu Sấm vỗ án nói.
- Công Đài, ngươi cùng ta ra ngoài nghênh đón.
- Vâng.