Mà bên trong phương châm hai mươi bốn từ này, sự việc mấu chốt nhất, chính là trước khi Tào Tháo tiêu diệt được Viên thiệu, từng bước xâm chiếm khu vực của Viên Thiệu, chỉ có thể như thế, Lưu Sấm mới có thể chống lại Tào Tháo, mới có thể chiến thắng được Tào Tháo. Nhưng mà hai mười bốn từ này nói ra thì dễ dàng, muốn làm được nó nhất định không phải đơn giản. Những thứ khác không nói, chỉ nói riêng mảnh đất U Châu, bởi vì hạn chế đặc thù vị trí của Liêu Đông, muốn nhanh chóng chiếm lĩnh U Châu, là phi thường khó khăn.
U Châu ngoại trừ bốn quận Liêu Đông tứ quận ra, còn là nơi có sáu quận.
Liêu Đông nằm ở cuối phía đông của U Châu, cần tiến từng bước, từng bước tiến lên phía trước lại vừa phải công chiếm U Châu.
Nhiệm vụ trọng yếu nhất của Lưu Sấm hiện giờ, đó là phải giành được sự ủng hộ của cường hào và sĩ tộc bản địa tại đất U châu.
Nếu không có sĩ tộc U Châu tán thành, muốn nhanh chóng công chiếm U Châu lục quận, tuyệt sẽ không đơn giản giống như lúc trước đánh chiếm Liêu Đông tứ quận.
- Tiến quân U Châu, nhất định trước tiên phải lấy được HHữu Bắc Bình.
Từ Thứ nói: - Hơn nữa Hữu Bắc Bình tuyệt đối không được cường công, nếu không cho dù đánh chiếm được, Hoàng thúc cũng sẽ bị nguyên khí đại thương.
Thứ nghe nói Tiên Vu Phụ thái thú Hữu Bắc Bình, đối với hán thất một lòng trung thành, năm đó thời điểm y vì Lưu Ngu hiệu lực, có được nhiều phần chiếu cố từ Lưu Ngu. Lúc Hoàng thúc tiến công chiếm đóng Liêu Đông, Tiên Vu Phụ trấn thủ Hữu Bắc Bình, vẫn chưa mang đến cho Hoàng thúc bất kì phiền phức gì, thậm chí còn vì Hoàng thúc ngăn lại viện quân của Ô Hoàn.
Bời vậy có thể thấy được, Tiên Vu Phụ đối với Hoàng thúc có thiện cảm, vẫn có lòng trung thành đối với Hán thất như trước.
Hoàng thúc có thể phái một người biết ăn nói đi đến Hữu Bắc Bình trước, khuyên bảo Tiên Vu Phụ quy hàng... Nếu Tiên Vu Phụ có thể quy hàng, thì môn hộ U Châu mở rộng. Tiên vu Phụ ở U Châu cũng có chút danh vọng riêng, nhất định có thể giúp Hoàng thúc chiễm lĩnh U Châu. Nếu được sự quy thuận của Tiên Vu Phụ, còn hơn hẳn mười vạn cường binh.
Lưu Sấm đối với Từ Thứ không khỏi nhìn với con mắt khác.
Hăn một mực luôn cảm thấy, luận năng lực Từ Thứ không so được với Gia Cát Lượng.
Bời vì trong Tam Quốc Chí, đối với chiến công của Từ Thứ cũng không có quá nhiều được ghi chép lại, kém xa, không được hiển hách như Gia Cát Lượng.
Sở dĩ Từ Thứ có thể ở hậu thế thanh danh vang dội, nguyên nhân chính là vì thân phận ''Gia Cát tứ hữu'', cùng với trong Tam Quốc Diễn Nghĩa được La Quán Trung thổi phồng lên. Cái gì mà ''đơn phúc tiên sinh'', cái gì mà ''đại phá Tào Nhân Bát Môn Kim Tỏa trận'' vân vân... Nhưng những điều này, đại đa số đều là chuyện xưa được hư cấu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Lưu Sấm cho rằng, Từ Thứ là có năng lực, nhưng so với Gia Cát Lượng thì kém hơn bậc.
Nhưng hiện tại xem ra hắn nghĩ lầm rồi.
Tài cán của Từ Thứ tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần nhìn sách lược ứng đối này của y, Lưu Sấm cảm thấy có vài phần giống như hương vị của Tuân Du.
- Vậy Nguyên Trực cho rằng, người nào có thể tiến đến đó thuyết phục?
Từ Thứ ngẫm nghĩ một chút, liền hồi đáp: - Mi Chúc Mi Tử Trọng, là thê huynh của Hoàng thúc, cùng Trưởng sử Điền Dự ở Hữu Bắc Bình có giao tình tốt. Có thể làm sứ giả. Nhưng với tài ăn nói của Mi tiên sinh, e rằng khó có thể lay động được Tiên Vu Phụ cho dù y là trung thành với Hán thất đi nữa. Bởi vì hiện nay thế lực của Viên Thiệu còn lớn, muốn y ra quyết định, cũng không phải chuyện dễ. Cần có Tô Tần Trương Nghi những người này đến đó, mới có thể khiến y động tâm, thứ lỗi cho Từ Thứ kém hiểu biết.
Ta cũng không biết rõ, dưới trướng của ngươi ai có tài ăn nói nhất.
Lưu Sấm nghe xong, không khỏi lâm vào trầm tư.
Nghĩ lại, hình như đúng là có một vấn đề như vậy tồn tại.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, nói Gia Cát Lượng có tài hùng biện vô song, thiện biện quần nho... Nhưng đó dù sao cũng là chuyện xưa hư cấu.
Tài ăn nói của Gia Cát Lương, Lưu Sấm cơ bản cũng có hiểu biết, trật tự rõ ràng, cơ trí hơn người là không tệ, nhưng nói đến tài hùng biện vô song, lại có chút nói quá sự thật rồi.
Tài cán của Gia Cát Lượng không ở tài hùng biện, mà là ở chỗ y đối với mưu tính toàn cục và nắm nó trong tay.
Ngoại trừ Gia Cát Lượng ra, còn có Trần Quần, Trần Kiểu, cũng đều là người có tài ăn nói khéo léo, nhưng Lưu Sấm luôn cảm thấy, nhưng người này không thích hợp đi tới đó.
- Huynh trưởng, chi bằng để cho đệ đi?
Gia Cát Quân đột nhiên mở miệng, dọa cho Lưu Sấm giật cả mình.
- Tử Hành, đệ đừng đảo loạn...
- Huynh trưởng, đệ không phải đảo loạn, đệ nguyện cùng Mi trưởng sử đi qua biên giới, thuyết phục cái tên Tiên Vu Phụ kia.
Một năm về đây, đệ ở trong thư viện, vừa cùng Trịnh sư theo học, vừa tiến hành hiểu biết về U Châu... Tiên vu Phụ người này, đệ từng cẩn thận nghiên cứu qua y, người này là một người cổ hủ, nếu muốn khiến y quy hàng, nhất định phải lấy danh đại nghĩa chèn ép y, nếu không là như vậy, căn bản không có khả năng khiến y đầu hàng.
Đệ biết rằng, huynh trưởng là cảm thấy tuổi đệ còn nhỏ, lo lắng đệ gặp chuyện không may.
Nhưng Cam La (Tên một sứ thần thời xưa) mười hai tuổi đã được phong tướng, đệ nay đã mười tám, đã đi theo huynh trưởng bao nhiêu năm nay lại chưa lập được công gì, trong lòng cảm thấy thật sự áy náy. Lúc nhị ca mười tám tuổi, liền theo huynh trưởng nam chinh bắc chiến, sao đệ mười tám tuổi rồi vẫn không được cùng huynh trưởng phân chia ưu phiền, hay là huynh trưởng cho rằng Tử Hành vô dụng?
Gia Cát Quân nhìn Lưu Sấm, ngôn ngữ cực kì chân thành tha thiết.
Lưu Sấm đôi mày hơi hơi nhăn lại, nhìn Gia Cát Quân, trong lòng cũng có chút đắn đo không ngừng.
Nói ra, hắn thật sự là đã có chút xem thường Gia Cát Quân, tuy rằng biết rõ ràng một nhà tam huynh đệ Gia Cát, không có một người nào là hàng người tầm thường, nhưng do sự tồn tại của Gia Cát Lượng, trong lúc vô tình Lưu Sấm không hay, khó tránh khỏi đối với Gia Cát Quân có chút sơ sót. Hắn thích cùng Gia Cát Lượng đi đến nơi nơi, muốn khiến Gia Cát Lượng tham dự chuyện chính sự. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần hắn đem theo Gia Cát Lượng lúc rời đi, Gia Cát Quân luôn là dùng một ánh mắt cực kì chờ đợi nhìn hắn. Ánh mắt kia, thật giống như lúc này đây, bộ dạng ánh mắt Gia Cát Quân nhìn hắn, mang theo chút cầu xin.
Luận tuổi tác, Gia Cát Quân so với Gia Cát Lượng nhỏ hơn, càng cần đến sự quan tâm và yêu thương của người khác.
Nhưng ở một điểm này, Lưu Sấm lại đích thực có chút sơ sót...
- Tử Hành, đệ thật sự có nắm chắc?
- Nếu thuyết phục không được Tiên Vu Phụ, Tử Hành nguyện dâng lên đầu mình.
Gia Cát Quân trả lời như đinh đóng cột, khiến trong lòng Lưu Sấm không khỏi run lên.
Hắn đi đến trước, đưa tay đặt ở trên vai của Gia Cát Quân, sau một lúc lâu, than khẽ: - Nhoáng cái đã bốn năm, lúc lần đầu tiên gặp Tử Hành, Tử Hành còn tránh ở sau lưng nhị nương, không dám nhìn thẳng vào ta. Bốn năm trở lại đây, ta vẫn một mực coi Tử Hành là một hài đồng, đối với đệ thật sự là có chút sơ sẩy, thật sự rất xin lỗi.
Thân mình Gia Cát Quân run lên, ánh mắt cũng lập tức đỏ lên.
Một lời nói này của Lưu Sấm, nói đến khiến y có chút cay cay chiếc mũi.
Nếu nói đến cảm tình đối với Lưu Sấm, Gia Cát Quân có lẽ còn hơn xa Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lương ban đầu đối với Lưu Sấm là có chút nghi vấn, rồi sau đó thời gian dần dần trôi qua mới từ từ mà tiếp nhận Lưu Sấm. Nhưng Gia Cát Quân thì lại khác, thời điểm lần tiên nhìn thấy Lưu Sấm, Lưu Sấm chém giết đám thích khách Tiêu Kiến phái đến, bảo hộ an toàn cho cả gia đình y, trong tâm Gia Cát Quân liền coi Lưu Sấm là chỗ dựa.
Chẳng qua, tuổi của y còn nhỏ, lá gan cũng không được như Gia Cát Lượng.
Lúc đấy cũng không biết nói lời cảm tạ như thế nào với Lưu Sấm. Đành phải trốn tránh sau lưng Gia Cát Linh.
Đi theo Lưu Sấm bốn năm, từ Thanh Châu cho đến Liêu Đông.. Gia Cát Quân nhìn theo từng bước bước của nhị ca trở thành cánh tay phải trái đắc lực cho Lưu Sấm, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tự ti. Cũng chính là bởi vì như vậy, y càng thêm khắc khổ, càng thêm dụng tâm đi đọc sách, đi cầu học. Tất cả chờ đợi đó, chỉ là hy vọng có một ngày, có thể giống như nhị ca vậy, trợ giúp Lưu Sấm, trở thành cánh tay trái phải đắc lực của Lưu Sấm... Mà nay, một lời nói của Lưu Sấm kia, khiến trong lòng y vốn có chút oán niệm không nhiều lắm đó. Cũng theo gió tan thành mây khói. Y dùng sức hít một hơi, mới tránh được nước mắt chảy ra.
- Huynh trưởng, Tử Hành đã trưởng thành rồi, rất muốn được cùng huynh trưởng phân ưu.