Đánh Chiêm Thiền tặc và Trường Sầm tặc, nói thẳng ra chính là Nhạc Lãng dụng binh. Nếu hai đội hải tặc Phong Trì và Lê Đại Ẩn bị đánh bại, cũng đồng nghĩa với chặt đứt thế lực của Công Tôn Khang ở Nhạc Khang.
Từ sau năm ấy Cao Cú Lệ vương là Bá Cố tập kích Nhạc Lãng, Nhạc Lãng đã nhiều năm không có thiết lập Thái Thú, đa số các địa phương đều bị cường hào khống chế, chia năm sẻ bảy. Lúc còn Công Tôn Độ, quận Nhạc Lãng thật ra rất chịu phục tùng. Hiện giờ Công Tôn Độ đã trở thành tù nhân của Lưu Sấm, đám cường hào của Nhạc Lãng có còn nghe theo mệnh lệnh của Công Tôn thị thì vẫn chưa thể khẳng định.
Chẳng qua, Chiêm Thiền tặc, Lê Đại Ẩn và Trường Sầm tặc phong bế chiếm cứ Nhạc Lãng nhiều năm, lạm dụng uy quyền quá mức. Nếu cả hai người này đều bị đánh bại, toàn bộ Nhạc Lãng cũng liền hoàn toàn mất đi khống chế, đám cường hào địa phương kia sao còn có thể nghe lệnh Công Tôn Khang?
Cho nên, kế sách của Gia Cát Lượng chính là đánh trúng vào điểm yếu của Công Tôn Khang. Lấy khả năng của Cam Ninh, đối phó với hai đội hải tặc này sẽ không có vấn đề gì… Chứ đừng nói là còn có Tư Mã Ý ở Đạp Thị, hai đội hải tặc ấy có thể làm được gì?
Lưu Sấm không lo lắng Cam Ninh nhưng lại rất quan tâm đến Phu Dư quốc. Hắn phải nhanh chóng giải quyết vấn đề Phu Dư quốc, chỉ cần Phu Dư quốc tỏ rõ lập trường, đến lúc đó người Cao Cú Lệ liền như một cây cột trụ chẳng chống vững được cả tòa nhà.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trời sáng rồi.
Hạ Hầu Lan tiến đến phục mệnh, Kim Hành (giống như ngân hàng, ngày xưa tiêu bằng vàng nên không gọi ngân hàng) ở sông Mã Tí bị y một lưới bắt gọn. Từ những thư tín và bản ghi chép tìm thấy được ở Kim Hành, Kim Hành này là do vương tử Cao Cú Lệ Y Di Mô và Công Tôn Khang bí mật mở ra, chuyên buôn bán thiết khí (các vật dụng, vũ khí bằng sắt) cho Cao Cú Lệ. Mà Cao Cú Lệ thì thông qua tòa Kim Hành này bán đi các đặc sản Cao Cú Lệ đến Trung Nguyên để đổi lấy các loại tài vật.
Ngoài ra, Hạ Hầu Lan còn từ Kim Hành lý tìm được một hộp Liêu Đông dã sâm, có sâm linh xấp xỉ năm trăm năm tuổi. Số lượng cũng không nhiều lắm, khoảng mười nhánh. Nhưng Liêu Đông dã sâm, đặc biệt là loại đã có tuổi thọ hơn năm trăm năm có tác dụng rất lớn. Lưu Sấm lấy một nhánh dã sâm (sâm dại) đưa cho Ngô Phổ, để y dùng chữa trị tính mạng cho Vương Việt. Vương Việt đã hơn sáu mươi rồi, tuổi tác lớn như lão lại chịu trọng thương, càng cần dã sâm để bổ sung nguyên khí. Số dã sâm còn lại, Lưu Sấm giữ lại để chế tác thành sâm hoàn. Dã sâm này đã hơn năm trăm năm, còn quý báu hơn cả sâm hoàn năm ấy lấy được từ Mi gia. Tuy là Lưu Sấm hiện nay đã không cần sâm hoàn đến bổ sung khí huyết, nhưng giữ ở bên người cũng có thể đề phòng vạn nhất.
- Bá Chính, ngươi chuẩn bị một chút, mau chóng đi sứ Phu Dư quốc.
Tính mạng của Vương Việt cuối cùng cũng được cứu về. Chỉ có điều trước mắt vẫn đang hôn mê, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Lưu Sấm muốn để Vương Việt đảm nhiệm chủ trì Hoàng các, giáo đầu kiếm thuật, nhưng cũng không quá nóng lòng nhất thời.
Hắn tìm Diêm Nhu đến, lệnh y mau chóng đi sứ Phu Dư quốc. Rồi sau đó lại ra lệnh từ Tương Bình điều động ba nghìn tù binh đến sông Đại Lương, giao do Bàng Đức chỉ huy. Mệnh lệnh của Lưu Sấm vô cùng đơn giản, trong phạm vi trăm dặm quanh thành Hột Thăng Cốt xây thêm hai tòa băng thành, tăng thêm áp lực lên Cao Cú Lệ. Chờ đến một khi Cao Cú Lệ khủng hoảng, Công Tôn Khang ở Tây An Bình liền một bàn tay không vỗ nên tiếng.
Sau khi xử lí toàn tất mọi chuyện, Lưu Sấm lại đến thăm Vương Việt một lần rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Một đêm không ngủ, Lưu Sấm quả thật có chút mỏi mệt. Hắn vốn định nghỉ ngơi một chút, nào biết được vừa mới lim dim một chút, Trác Ưng liền tiến đến bẩm báo: - Ngụy Diên tướng quân phái người hộ tống sứ giả của Vương tử Cao Cú Lệ đến.
Sứ giả của Vương tử Cao Cú Lệ?
Lưu Sấm ngẩn ra, có chút phản ứng không kịp.
Cũng may Mi Chúc ở một bên nói: - Chẳng lẽ là sứ giả của Bạt Kỳ ở Hậu thành?
- Đúng vậy.
Thấy Lưu Sấm còn chưa hiểu lắm, Mi Chúc liền cười giải thích rõ tình hình của Bạt Kỳ giải thích cặn kẽ cho Lưu Sấm. Không nghĩ tới Liêu Đông này còn cất giấu một đại nhân vật như vậy... Mặc dù là một vương tử Cao Cú Lệ thất thế, lại khiến Lưu Sấm nảy sinh ra một vài ý tưởng mới.
Hắn lập tức sai người đưa sứ giả đến.
- Hiểu Phong tiên sinh, là người Phu Dư quốc?
- Đúng vậy!
- Vậy Hiểu Phong tiên sinh có hiểu rõ về tình hình Phu Dư quốc hiện nay không?
Hiểu Phong cười nói: - Hạ bang di dân mặc dù rời xa cố quốc, nhưng vẫn luôn quan tâm đến tình hình của Phu Dư quốc. Mà nay, Phu Dư quốc triều đình rung chuyển, quốc nội không yên. Không sợ hoàng thúc chê cười, người Cao Cú Lệ vốn là một tộc của Phu Dư quốc, cho nên đối với Phu Dư quốc vẫn như hổ rình mồi. Mà quốc nội rất nhiều quý tộc lại luôn đem người Cao Cú Lệ ra mua bán, vì vậy nên quôc chủ Phu Dư quốc cũng vô cùng bất đắc dĩ. Thượng quốc mấy năm nay rung chuyển, không thể giúp đỡ gì cho hạ bang. Mà đám quyền quý lại được người Cao Cú Lệ ủng hộ, khiến cho quốc chủ hạn bang mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Lưu Sấm nheo mắt lại.
Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Ta muốn phái người đi sứ Phu Dư quốc, nguyện cùng với Phu Dư quốc vĩnh viễn kết mối tốt đẹp Tần Tấn, nhưng khổ nỗi không biết nên dùng cách gì. Tiên sinh nếu đối với thế cục Phu Dư quốc nắm rõ như lòng bàn tay, ta muốn mời ngươi gia nhập sứ đoàn, cùng đi tới Phu Dư, không biết ý tiên sinh như thế nào?
Hiểu Phong nghe vậy ngẩn ra, chợt trong lòng một trận mừng như điên.
Lưu Sấm để y gia nhập sứ đoàn, chẳng phải là muốn thể hiện sự coi trọng bản thân mình sao.
Tuy nhiên, Hiểu Phong nghĩ lại, liền khom người nói: - Hạ bang di dân tự nhiên nguyện vì hoàng thúc góp sức. Đi sứ Phu Dư, Hiểu Phong tự nhiên đi theo. Chỉ có điều hạ bang di dân có hai thỉnh cầu, hy vọng hoàng thúc có thể thành toàn.
- Nói!
- Bạt Kỳ Vương tử, xưa nay ngưỡng mộ phong uy của thượng quốc, vốn đã có trái tim kính trọng thượng quốc. Cũng chính là bởi vì lẽ này nên y mới không được Cao Cú Lệ yêu mên, sau đó còn bị trục xuất ra khỏi Cao Cú Lệ.. Bạt Kỳ Vương tử nguyện quy thuận hoàng thúc, trở thành con dân Đại Hán, đồng thời y nguyện dâng lên danh sách ba vạn hộ dân năm ấy cùng y tiến nhập đất Liêu, chỉ hy vọng hoàng thúc có thể thủ hạ lưu tình.
Những người Cao Cú Lệ ấy đều ở Liêu Đông an phận thủ thường, chưa từng có bất cứ hành vi chống lại hay bất kính với thượng quốc. Hơn nữa những năm gần đây, bọn họ đã ở Liêu Đông an cư lập nghiệp, thậm chí đặt mua gia sản... Nếu như bị khu trục, tất không còn con đường nào khác.
Hiểu Phong nói xong, dâng danh sách.
Lưu Sấm tiếp nhận danh sách, mở ra xem, lập tức trong lòng mững rỡ. Từ danh sách này có thể thấy, người Cao Cú Lệ đến đất Liêu phải hơn một trăm ngàn. Quan trọng hơn là những người này đều chịu ảnh hưởng của Bạt Kỳ, lại quen với cuộc sống ở Liêu Đông. Từ một mức độ nào đó mà nói thì bọn họ đã là người Hán. Chẳng qua bởi vì đủ loại nguyên nhân nên vẫn giữ lại cái tên Cao Cú Lệ.
- Lưu lại, có thể!