- Quách tướng quân, ta thấy nên tìm hiểu rõ ràng rồi hẵng quyết định.
Quách Tổ ngẫm nghĩ một lát, liền đồng ý với đề nghị của Điền Cung. Tiếp theo, y phái thám báo tới Bàn Dương tìm hiểu. Kết quả nhận được lại làm cho y chấn động.
- Viên Đàm lệnh cho Bắc Hải Tướng Lưu Sấm tới cứu viện. Chiếm được huyện thành Bàn Dương, chính là Lưu Sấm.
Quách Tổ nghe xong, không khỏi hít sâu một hơi. Lúc ở quận Thái Sơn, y cũng từng nghe nói qua tên tuổicủa Lưu Sấm, cho nên sinh lòng sợ hãi. Còn Điền Cung thì chưa quen thuộc với Lưu Sấm lắm, không nhịn nổi hỏi:
- Quách tướng quân, tay Lưu Sấm kia là người phương nào?
Quách Tổ cười khổ đáp:
- Người này là con trai của Trung Lăng Hầu, là Hoàng thúc do đích thân Thiên Tử phong. Nghe nói, lúc nhỏ hắn gặp nạn, lưu lạc dân gian. Từ năm trước xuất thế, gây dựng được thanh danh rất lớn ở Từ Châu. Thậm chí ngay cả Tào Tư Không cũng phải nể. Thằng nhãi kia sau khi liên tục chiến đầu trên ba chiến trường Từ, Dương, Dự Châu, lúc đi qua Từ Châu đánh bại Hao Hổ Lữ Bố, Túng Xuyên của quận Lang Gia, Tiêu Kiến của huyện Lang Gia. Từ nay về sau hắn lập nghiệp ở nước Bắc Hải. Hai tháng trước còn cướp được quận Đông Lai, đã trở thành chư hầu một phương. Gặp kẻ địch như vậy, Vương Doanh thua cũng không oan.
Điền Cung nghe xong, cũng rất sợ hãi nói.
Những người mà Quách Tổ nói, y khá quen thuộc. Chẳng hạn như Lưu Bị, lúc trước hiệu lực cho Điền Giai, từng đảm nhiệm Bình Nguyên Tương. Tào Tháo càng không cần nhiều lời, lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, là Đại Hán Tư Không. Mà ngay cả Hao Hổ Lữ Bố cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng nhiều người như vậy, đều không làm gì được Lưu Sấm. ? Điền Cung liền vội vàng hỏi:
- Lưu Sấm có bao nhiêu binh mã?
- Trước mắt còn chưa rõ ràng. Tuy nhiên hai ngày này, mỗi ngày đều có một đạo nhân mã vào thành. Mỗi một đạo nhân mã có chừng ba tới năm nghìn người.
Quách Tổ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt.
Y nhìn thoáng qua Điền Cung, hạ giọng nói:
- Xem ra Viên Đàm đã hạ lệnh chiêu mộ binh mã ở quận Tề rồi. Phỏng chừng binh mã ở Bắc Hải của Lưu Sấm cũng sẽ tới trợ chiến. Cứ theo tốc độ này mà tính, chậm nhất là ba tới năm ngày, hắn có thể kiếm đủ mấy vạn binh mã. Đến lúc đó sẽ chỉ huy quân đội tây tiến, cứu viện Viên Thượng. Trường Hầu, cũng phải là ta nhát gan sợ phiền phức. Thực sự tay Lưu Sấm kia rất lợi hại. Mà ngay cả Thái Thú nhà ta cũng phải kiêng kỵ hắn vài phần.
- Nếu muốn công phá Vu Lăng, chỉ sợ còn cần mấy ngày. Đừng khiến cho Vu Lăng còn chưa công phá, chúng ta đã bị Lưu Sấm cắt đường lui. Đến lúc đó, hai mặt sẽ thụ địch.
Điền Cung nghe xong, không khỏi ý động. Sắc mặt của y âm tình bất định, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
- Theo Quách tướng quân thấy, lần này huynh trưởng của ta có thể có phần thắng?
Quách Tổ nói:
- Nếu Lưu Sấm không đoạt được Bàn Dương nhanh như vậy, chúng ta đã có thể công phá Vu Lăng, bắt sống Viên Thượng rồi. Đến lúc đó Điền tướng quân còn có thể đánh cược một lần Nhưng hiện tại đã muộn. Lưu Sấm đoạt được Bàn Dương, qua mấy ngày nữa nhất định sẽ xuất binh giáp công. Đến lúc đó ta và ngươi muôn toàn thân trở ra, chỉ sợ rất khó. Trưởng Hầu, ta và ngươi hợp tác lâu như vậy, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi. Hiện tại rời đi còn kịp.
Về phần Thanh Châu bên kia Quách Tổ thở dài, không nói thêm nữa. Nhưng một tiếng thở dài này của y, còn hơn những lời nói thật.
Điền Cung nuốt nước miếng một cái:
- Vậy chúng ta rút quân?
Hai chữ rút quân, từ trong miệng Điền Cung nói ra, cực kỳ tối nghĩa, thậm chí có chút do dự.
Dù sao, Điền Giai là đường huynh của y. Nhưng dù quan hệ có thân hơn nữa, cũng không quan trọng bằng cái mạng của mình. Dựa theo lời của Quách Tổ, một khi Lưu Sấm hoàn thành tập kết, chắc chắn sẽ kéo quân lên phía tây. Đến lúc đó, chỉ sợ mình không ngăn cản được Lưu Sấm, không công vứt đi tính mạng.
Đã như vậy, còn không bằng theo Quách Tổ rút lui thôi. Nhưng lời này, y thật sự khó nói ra miệng, thế nên mới do dự.
Ngược lại Quách Tổ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Trường Hầu, ngươi nói không sai, chỉ có cách lui quânChỉ cần chúng ta lùi về tới quận Thái Sơn, Lưu Sấm tự nhiên sẽ không tiếp tục truy kích. Ta cũng biết ngươi không bỏ được Thanh Châu. Nhưng tình hình tới mức này, huynh trưởng của ngươi cũng không giữ được lâu.
Có câu này của Quách Tổ, Điền Cung lập tức hạ quyết tâm. Tuy nhiên, hai người đều là người cẩn thận. Cũng không dám lập tức dẫn theo binh mã bỏ chạy, tránh cho Lưu Sấm đánh lén.
Hai người thảo luận một lúc, quyết định tạm hoãn công kích Vu Lăng. Sau đó do Quách Tổ theo núi Nguyên xuất binh rút lui. Tiếp theo mới là Điền Cung suất bộ đi theo sau. Như vậy mới có thể tiền hô hậu ủng, không sợ bị Lưu Sấm tập kích. Hai đội nhân mã tập hợp ở phía sau Nguyên Sơn, vượt qua Nguyên Sơn là có thể tiến tới khu vực quản lý của quận Thái Sơn. Sau khi thảo luận xong, liền lập tức bắt đầu hành động. Quách Tổ rút quân trước, sau đó là Điền Cung.
Hai người một bên rút quân, một bên nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động ở Bàn Dương.
Lưu Sấm dường như còn đang tập kết binh mã. Tuy nhiên tính toán số lương, chỉ sợ trong thành Bàn Dương hiện giờ đã có hai, ba vạn người. Phỏng chừng thời gian xuất binh cũng sắp tới. Kể từ đó, Điền Cung cũng tốt, Quách Tổ cũng thế, không dám tiếp tục trì hoãn, đẩy nhanh tốc độ lui binh.
Hai ngày sau, Viên Thượng vẻ mặt tiều tụy đi lên thành Vu Lăng, nhưng thật không ngờ, lại phát hiện quân doanh ngoài thành đã biến thành tòa quân doanh vắng vẻ.
Đầu tiên là y sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ.
- Viện binh đến rồi, viện binh đến rồi.
Y đứng ở đầu thanh hưng phấn kêu to. Quân tốt trong thành lập tức hưởng ứng, tiếng hoan hô như sấm động. Chẳng qua, chờ mãi đến ngày hôm sau, Viên Thượng mới nhận được tin tức từ Bàn Dương truyền tới.
- Cái gì, Bàn Dương chỉ có chưa tới bốn nghìn người?
- Đúng vậy!
Người đưa tin cười khổ nói:
- Lưu công tử lệnh cho Bành tướng quân mỗi ngày vào bằng cửa bắc, đêm ra từ cửa nam, giả vờ viện binh không ngừng tiến ra tiến vào. Nhưng trên thực tế, toàn bộ binh mã trong thành Bàn Dương còn chưa đủ bốn nghìn. Tuy quân dung nâng cao hơn trước vài ngày, nhưng vẫn chưa đủ để chịu nổi một trận chiến.
- Chỉ có bốn nghìn người sao có thể chiếm được thành Bàn Dương? Theo ta được biết, trong thành Bàn Dương có tới tám ngàn Thái Sơn tặc cơ mà?
Viên Thượng nghe xong, cảm thấy không thể tin nổi.
Người đưa tin nói:
- Trận chiến này đều dựa vào Lưu công tử dùng kế. Đầu tiên hắn ra lệnh cho Bành tướng quân hành quân thong thả. Khiến cho Vương Doanh ở Bàn Dương tưởng rằng đại quân chưa tới. Theo sau Lưu công tử tự mình suất lĩnh tám trăm quân lẻn vào thành Bàn Dương. Lưu công tử tự thân tiến vào huyện nha Bàn Dương, lấy thủ cấp của Vương Doanh, chém chết mấy trăm tên tùy tùng xong thì rời đi. Vương Doanh vừa chết, Bàn Dương liền đại loạn. Lưu công tử thừa cơ chiếm lấy Bàn Dương, đồng thời làm giả nghi binh để lừa Thái Sơn tặc.
Viên Thượng nghe xong, không khỏi hít sâu một hơi. Y quay đầu nhìn những thủ hạ phía sau, thấy vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
- Tay Lưu Mạnh Ngạn kia, thật là lớn mật.
Viên Thượng không nhịn nổi dậm chân nói:
- Người này đảm lược kinh người, ta cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Cộng thêm sự can đảm, cẩn trọng, giỏi dùng kỳ binh của hắnNhân vật như vậy, vì sao không hiệu lực cho ta? Lại giúp cho Viên A Đại kia. Hiển Tư thật là may mắn.
Dù sao Viên Thượng cũng là người thừa kế mà Viên Thiệu muốn. So về khí độ, y vẫn hơn Viên Đàm rất nhiều. Y đột nhiên cảm thấy, Lưu Sấm đánh chết một Khôi Nguyên có là việc gì? Y bồi thường một con Liệu Nguyên Hỏa cũng không phải là chuyện lớn gìNếu có thể, y nguyện ý dùng mười Khôi Nguyên Tiến, không, một trăm Khôi Nguyên Tiên để đối một mình Lưu Sấm hiệu lực cho y. Nhân vật như vậy, nếu có thể trợ giúp mình, tương lai lập đích chỉ là một việc nhỏ.
- Giờ này Lưu công tử đang ở đâu? Ta muốn gặp mặt hắn nói lời cảm ơn?
Người đưa tin cười khổ đáp:
- Hiện giờ Lưu công tử đã không ở Bàn Dương.
- Hắn không ở Bàn Dương?
Viên Thượng sững sờ, vội vàng hỏi:
- Hắn không ở Bàn Dương, thì ở nơi nào?
- Lưu công tử nói, Thái Sơn tặc không phải là đám trộm cắp vớ vẩn. Nếu bọn chúng biết Bàn Dương đã mất, trong vòng mấy ngày nhất định sẽ lui binh. Hắn nói, không thể dễ dàng để cho đám kẻ cắp kia chạy trốn như vậy. Nếu bọn họ tới bên này, kiểu gì cũng phải lưu lại vài thứ mới được. Cho nên ngày hôm qua Bành tướng quân cùng Lưu công tử đã dẫn tám trăm người rời khỏi Bàn Dương.
Viên Thượng vừa nghe, không khỏi rùng mình một cái. Đã nói tới nước này, sao y còn không biết Lưu Sấm muốn làm gì. Y cũng không phải để ý những thứ khác, mà khiếp sợ với gan to lớn mật của Lưu Sấm.
Một tên tùy tùng lắp bắp nói:
- Tay Lưu Sấm kia thật là lớn mật. Cho dù là Thái Sơn tặc đã triệt binh, cũng là mấy vạn binh mã. Hắn chỉ mang theo tám trăm người, chẳng phải là chịu chết?
Người đưa tin nói:
- Lưu công tử đã nói, binh không ở nhiều mà ở tinh.
- Cho dù là Thái Sơn tặc, tám trăm người cũng đủ để đánh tan. Bành tướng quân và Bảo Tuấn tiên sinh đều dốc hết sức khuyên bảo hắn không nên mạo hiểm. Nhưng Lưu công tử lại kiên trì muốn đi. Bành tướng quân và Bảo Tuấn tiên sinh không ngăn cản được, hiện giờ đối với hành tung của Lưu công tử cũng không rõ ràng lắm.
- Kiêu ngạo, ngông cuồng, quá kiêu ngạo, ngông cuồng!
Người tùy tùng của Viên Thượng không nhịn được lớn tiếng trách cứ. Ngược lại Viên Thượng đột nhiên nở nụ cười.
- Tay Lưu Mạnh Ngạn kia, quả thật là gan góc đầy mình!