- Tử Sơn, vì sao ngươi lại đề nghị Tào Tháo?
Trong lều nhỏ do Thái Sử Từ an bài, Lưu Sấm không kìm nổi hỏi Bộ Chất.
Bộ Chất cười nói:
- Chẳng lẽ công tử còn tính toán mời chào Thái Sử Từ?
- Chuyện này…
- Kỳ thật ta có thể nhìn ra công tử yêu mến Tử Nghĩa đến đâu. Nhưng với tình hình hiện nay, công tử muốn mời chào y quả thật quá khó khăn.
“Có cần phải thẳng thắn đến vậy không?”
Lưu Sấm không kìm nổi liếc mắt, miệng thầm lẩm bẩm.
Tuy nhiên hắn cũng biết lời này nói không hề sai. Nếu cha của hắn còn sống, dựa vào uy danh của Lưu Tử Kỳ, có thể dựa oai hổ mà gây chấn động, Thái Sử Từ cũng dễ dàng quy phục. Đáng tiếc, Lưu Sấm lại không có khí thế lớn đến vậy, càng không có tư cách mời chào Tử Nghĩa. Dù Thái Sử Từ có thất thế đến mấy, tốt xấu gì cũng là một chức Tư mã quân, có bốn năm trăm thuộc hạ. Còn hắn thì sao? Còn phải chạy trốn ngàn dặm mới thoát chết, còn phải đi quy tông nhận tổ… chẳng qua là mới khởi đầu mà thôi.
Hư danh của cha ông, không thể nào dùng đến.
Điều này cũng làm cho Lưu Sấm cảm thấy buồn rầu, thậm chí có chút nghẹn khuất.
Bộ Chất cười nói:
- Thật ra công tử cũng không cần khó chịu như vậy.
Muốn mời chào Tử Nghĩa không khó, mấu chốt là phải hắn rời khỏi Giang Đông... Mỗ (Cách xưng hô, chỉ ta) xin cam đoan với công tử, chỉ cần Tử Nghĩa bằng lòng rời khỏi, nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay công tử. Công tử nghĩ mà xem, Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, sao có thể có thể cam tâm bị thiên tử trói buộc ? y nghênh phụng thiên tử, cố nhiên là một chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là một chuyện phiền phức. Thiên tử sao có thể có thể cam tâm làm con rối? Như vậy hai bên chắc chắn đều có âm mưu riêng.
Lời này không hề sai!
Trên thực tế, sau khi Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu quả thật là phiền toái nối tiếp phiền toái. Giữa y và thiên tử phát sinh xung đột, gần nhu suốt cả nửa đời còn lại của Tào Tháo. Bất kể là Y Đai chiếu, hay là giết Phục Hoàn, phế Phục hoàng hậu, đều lộ rõ Tào Tháo trên bàn cờ thiên hạ là kẻ tàn khốc đến đâu…
- Nói tiếp đi!
Lưu Sấm tinh thần tỉnh táo, tinh thần không sa sút như trước nữa.
Bộ Chất khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Công tử cho rằng sau khi công tử trở về Dĩnh Xuyên, Tào Trấn Đông sẽ trọng dụng công tử sao?
- Đây là chuyện tuyệt đối không thể!
Lưu Sấm thốt ra điều này khiến Bộ Chất hơi sửng sốt, chợt bất cười ha ha.
- Đúng vậy, tuyệt không có khả năng!
Bộ Chất hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
- Công tử là con của Trung Lăng Hầu, lại là hoàng thân quốc thích.
Mà thân phận con trai của Trung Lăng Hầu đã định trước việc Tào Tháo sẽ sinh lòng kiêng kị với công tử, không phải sao? Nguyên nhân là Trung Lăng Hầu có rất nhiều bằng hữu ở Dĩnh Xuyên, các thế tộc ở Dĩnh Xuyên, ai chẳng muốn kết thân với lệnh tôn. Mà các thế tộc ở Dĩnh Xuyên lại toàn là tâm phúc của Tào Tháo.
Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia...
Trong đám mưu sĩ của Tào Tháo, có đến ba người xuất thân từ Dĩnh Xuyên. Sau khi công tử trở về Dĩnh Xuyên, thiên tử nhất định sẽ phái người liên lạc với công tử, Tào Tháo đương nhiên sẽ không cam tâm để công tử lôi kéo các thế tộc ở Dĩnh Xuyên về bên thiên tử. Cho nên dù y có dùng ngươi cùng tuyệt đối đề phòng ngươi.
Tử Nghĩa cùng công tử đi tới Dĩnh Xuyên, trên người chắc sẽ có dấu vết của công tử. Ngươi cho rằng, Tào Tháo sẽ yên tâm trọng dụng Tử Nghĩa sao? Ha ha, theo ta thấy, Tào Tháo không những không trọng dụng mà thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến y cả. Đến lúc đó, Tử Nghĩa ở Dĩnh Xuyên cái gì cũng không quen, ngoài việc đầu quân cho công tử, còn có thể tìm người khác sao? Cho dù là y muốn tìm người khác, ai sẽ nhận y chứ?
- Chuyện này…
Lưu Sấm trầm mặc!
Bộ Chất cười nói:
- Như công tử nói lúc trước, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Dù sao, công tử là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, nếu nhận Tử Nghĩa cũng là đánh bóng uy danh của chính mình. Đánh bóng uy danh của chính mình, chính là tô đen mặt của đám thế tộc Dĩnh Xuyên… Ha ha, nếu như vậy thì Tử Nghĩa còn lâu mới thoát khỏi vòng tay công tử được! Chờ thời cơ đến, công tử có thể đưa Tử Nghĩa tung hoành ngang dọc, chẳng phải là thêm một cánh tay hỗ trợ sao? Ta đề cử Tào Tháo với Tử Nghĩa nói thẳng ra chẳng qua là muốn Tử Nghĩa rời khỏi Giang Đông mà thôi.
“Mẹ nó chứ, đám người đọc sách các ngươi thật là xấu bụng!”
Lưu Sấm không kìm nổi thầm lẩm bẩm: Đám người này quả thật là giết người không thấy máu, đem Thái Sử Từ gạt đến đường cùng.
Cho nên mới nói, thà đắc tội với kẻ tiểu nhân cũng đừng đắc tội với kẻ đọc sách Tuy nói tú tài tạo phản ba năm cũng không thành, nhưng người này nếu đã nảy sinh ý đồ xấu… quả là khó phòng bị. Một chuyện hết sức đơn giản lại bị y lách ngang rẽ dọc, trở nên vô cùng phức tạp. Nhưng Lưu Sấm nhịn không được thầm khen: Chủ ý này, ta thích!
Đêm khuya.
Đại doanh Thần Đình Lĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Lưu Sấm nằm lên y phục, tiến vào mộng đẹp.
Từ Khúc A chạy thẳng về phía Nam, chạy hơn một ngày đường. Sau đó lại giao đấu với Tôn Sách ở Thần Đình Lĩnh, tuy chỉ là hai mươi hiệp lại vô cùng cẩn thận không dám có nửa điểm buông thả. Phải dùng sức lực tập trung cao độ, tự nhiên sẽ vô cùng mệt mỏi.
Cho nên vừa nằm xuống, Lưu Sấm liền say sưa đi vào giấc mộng, ngủ hết sức ngon lành. Cũng không biết ngủ được bao lâu, chợt nghe một trận tiếng kêu truyền đến. Lưu Sấm giật nảy mình, cả người lạnh toát, vội xoay người ngồi dậy, thậm chí còn chưa kịp mặc khôi giáp, liền lao ra khỏi lều nhỏ.
Đại doanh Thần Đình Lĩnh bị bao vây trong một biển lửa. Tiếng kêu bên tai không dứt, vang lên khắp bốn phía…Tượng Long ở ngoài quân trướng, nôn nóng bất an, hí lên những tiếng Xi..Xiiii.., nhìn thấy Lưu Sấm đi ra, mới tạm bình tĩnh trở lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tập kích doanh trại địch, Tôn Sách tập kích doanh trại địch...
- Cái gì?
Lưu Sấm chấn động, đẩy tiểu binh phía trước ra, bước nhanh đến phía trước, đưa mắt nhìn ra xa.
Toàn bộ đại doanh Thần Đình Lĩnh lửa cháy rừng rực, binh mã Đông Ngô theo bốn phương tám hướng tràn vào tập kích quân doanh, quân lính trong quân doanh liên tiếp bại lui.
- Mạnh Ngạn, lên ngựa!
Lưu Dũng cầm trong tay Thiết Tích xà mâu, chạy ra khỏi lều lớn, xoay người nhảy lên Thanh Thông mã. Ông hét lớn một tiếng, Lưu Sấm cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng về trướng quơ lấy Bàn Long Côn, nhảy lên Tượng Long mã.
- Trương Thừa Trương Siêu, Lý Luân, bảo vệ Tử Sơn!
Hắn này lúc sau đã tỉnh táo, vội vàng lớn tiếng ra lệnh.
Kiếp trước đọc tiểu thuyết, nghe Bình thư, biết được không ít chuyện bí mật đánh úp doanh trại địch cướp trại. Thật không nghĩ đến không ngờ thật sự gặp phải loại tình huống này, khiến Lưu Sấm trong lúc nhất thời cũng có chút luống cuống. Bộ Chất khoác áo đi ra, dưới sự bảo vệ của ba người Trương Thừa, cưỡi lên chiến mã.
- Tử Thăng, Tử Thăng ở đâu?
Tuy nhiên, Bộ Chất không hề quên Tiêu Lăng, lớn tiếng quát to.
Trong ngọn lửa, một viên tiểu tướng phi ngựa chạy đến trước măt Bộ Chất
- Tử Sơn, ngươi có việc gì không?
- Nhưng Tôn Sách bí mật đánh úp doanh trại sao?
Không đợi Bộ Chất mở miệng, Lưu Sấm đã lên tiếng trước.
Tiêu Lăng gật gật đầu:
- Đúng vậy, đúng là Tôn Sách bí mật đánh úp doanh trại… Chúng chia làm ba đạo quân, đang đánh tới bên này… Tử Sơn, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bộ Chất nhìn về phía Lưu Sấm, thấy Lưu Sấm mặc áo trắng rộng thùng thính, trên đầu cài một chiếc khăn chít đầu, trong ngọn lửa lộ ra khí thế hào hùng.
- Làm sao đây, mở đường máu!
Lưu Sấm nói xong, phóng ngựa ra ngoài.
Nhưng đi được mấy bước, hắn lại quay ngược lại nói:
- Có ai thấy Tử Nghĩa tướng quân không?
- Quân tư mã sao?
Tiêu Lăng nghe vậy cũng rất sợ:
- Không xong rồi, Tử Nghĩa tướng quân buổi tối uống rất nhiều rượu, chỉ sợ vần còn trong trướng, chúng ta đi cứu y.
Lưu Sấm không nói hai lời, thúc ngựa thẳng đến quân trướng của Thái Sử Từ.
Mới đến ngoài quân trướng đã thấy Thái Sử Từ mặc mũ lệch giáp nghiêng, cả người xiêu vẹo, bước đi lảo đảo từ bên trong đi ra.
Y lưng đeo hai cái kích và túi cung tên, tay giơ cao thương.
Có thân binh đem chiến mã của y dắt đến, nhưng Thái Sử Từ đầu óc mụ mị, muốn cưỡi lên cũng không được.
- Đem y dìu lên ngựa rồi đưa dây cương cho ta.
Lưu Sấm hét lớn một tiếng, viên thân binh bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng lập tức đỡ Thái Sử Từ lên.
Lưu Sấm đem dây cương đưa cho Bộ Chất:
- Bảo vệ Tử Nghĩa tướng quân, chúng ta mở đường máu chạy ra ngoài.
Năm, sáu người hộ vệ thân cận cũng giơ cao thương, bảo vệ bên cạnh Thái Sử Từ. Lưu Sấm chạy được vài bước lại quay lại hỏi:
- Tử Thăng, Tôn Sách từ hướng nào đánh đến?
- Phía Đông, phía Bắc, còn có phía Tây… Chúng ta đi về phía nam đi.
- Nói nhảm!
Lưu Sấm không hề nể mặt Tiêu Lăng, hắn hắn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu ngựa:
- Chúng ta đi về phía tây đi.
- Phía tây có quân giặc, hơn nữa chúng ta ở phía đông, chẳng phải là phải xuyên qua quân giặc sao? Nhất định sẽ gặp được quân giặc, như vậy không phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao?
- Vây ba thả một, ngươi hiểu hay không?
- À?
Lưu Sấm tức miệng mắng to:
- Tôn Bá Phù chỉ để lại phía Nam chính là muốn chúng ta chạy trốn đến đấy.
Ta dám khẳng định y sẽ mai phục ở phía Nam… Hơn nữa đi về phía Nam có sông Trung chặn đường, phía sau có truy binh, cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Đây chắc chắn là kế sách của Chu Du. Ta đã sớm biết tên công tử bột này chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, kẻ này quá âm hiểm mà.
Kiếp trước từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, cũng từng nghe qua rất nhiều Bình thư.
Lưu Sấm cũng đã trải qua vô số lần chinh chiến, cho nên tình huống tuy rằng khẩn trương, nhưng hắn lại càng tỏ ra bình tĩnh.
Chu Du!
Ngàn vạn lần không thể xem thường tên thư sinh mặt trắng nõn này.
Tôn Sách nếu đã bí mật đánh úp doanh trại địch hòng cướp trại, sao có thể có thể dễ dàng thả ra một con đường sống?
Lấy tâm trí của Chu Du, nhất định sẽ lập ra kế sách ba vây một thả, khiến cho sĩ khí tan ra khiến quân lính không còn lòng dạ nào mà chống cự.
Trên thực tế, nhìn tình hình trước mắt cũng đúng là như thế.