Với đứa cháu này, Hô Trù Tuyền đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Từ khi gã kế vị tới nay, Lưu Báo đầu tiên là không chịu đóng quân tại Sa Lăng, cũng là đất mà trước đây Tả Hiền Vương đã từng cai quản, rồi sau đó còn mang theo bộ hạ, chiếm lấy Sóc Phương, cướp lấy Hà Sáo, khiến Hô Trù Tuyền phải xấu hổ.
Hoàng Hà chín khúc, duy nhất có lợi chỉ một bộ.
Sau khi Lưu Báo cướp đi Hà Sáo, thì ngày càng trở nên hống hách, thậm chí còn liên kết với bọn bên ngoài. Có câu bầu trời không thể có hai mặt trời, người không thể có hai chủ. Đại Thiền Vu của Nam Hung Nô là Hô Trù Tuyền, nhưng do sự hiện hữu của Lưu Báo, khiến uy tìn của gã bị giảm sút. Điều này có thể không tính, nhưng Lưu Báo lại chiêu binh mua ngựa ở Hà Sáo, thực lực ngày càng hùng mạnh, khiến Hô Trù Tuyền cảm thấy bị uy hiếp. Nhưng mặc kệ là thế nào, Lưu Báo là con của huynh trưởng gã, Hô Trù Tuyền cho dù có không vui, cũng không nên dùng sức mạnh với y.
Nhưng hiện giờ…
Hô Trù Tuyền hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: - Lưu Báo, ngươi nói ta muốn hại ngươi, vậy ta hỏi ngươi, thư này có phải là từ ngươi mà ra không?
- Không phải!
Lưu Báo không chút do dự phủ nhận.
Nhưng Hô Trù Tuyền lại nói: - Vậy chữ trên đó rõ ràng là bút tích của ngươi.
- Đại Thiền Vu đừng vội đổ oan cho ta…Không sai, ta cùng với Vu Phu La có chút qua lại, nhưng sao ta có thể cấu kết với y. Ta cấu kết với y thì có lợi ích gì?
- Ngươi cấu kết với y giết ta, để có thể làm Đại Thiền Vu Hung Nô!
Lưu Báo ngập ngừng, không biết nên biện giải thế nào. Hô Trù Tuyền nói cũng đúng sự thật, gần như tất cả người Nam Hung Nô đều biết, Lưu Báo y luôn nhòm ngó cái vị trí Đại Thiền Vu, nhưng đến nay Lưu Báo cũng chưa làm ra chuyện gì.
Hiện tại, phong thư trong tay Hô Trù Tuyền, ngay cả Lưu Báo cũng không thể giải thích được, khiến Lưu Báo khó lòng giãi bày.
Ánh mắt nhìn đến những vị Bộ lạc đại nhân trong trướng, Lưu Báo đột nhiên lạnh lùng nói: - Hô Trù Tuyền nay lập mưu giết ta, ngày mai sẽ là đến các ngươi. Y cấu kết với lũ nam man di, làm Hung Nô ta mất mặt. Chẳng lẽ các ngươi muốn làm lũ nô lệ mọi rợ mãi sao?
- Hô Trù Tuyền, ngươi muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu!
Vừa nói Lưu Báo vừa rút đao ra, giận giữ nhìn Hô Trù Tuyền.
Bảy tám vị đại nhân bộ lạc đồng loạt đứng lên, đứng trước Lưu Báo.
Hô Trù Tuyền giận tím mặt: - Các ngươi muốn tạo phản sao?
Ngay vào lúc gã nói đến hai chữ “Tạo phản”, ánh mắt của Việt Vương đứng sau Hô Trù Tuyền bỗng sáng lên, liền lao lên đứng trước mặt Hô Trù Tuyền. Chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt” một cái, Vương Việt đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Dường như chỉ trong vòng một giây, mấy đạo kiếm quan bắn ra, một vị đại nhân bộ lạc đứng đầu đang muốn lên tiếng bênh vực Lưu Báo liền kêu thảm khốc một tiếng, ngã trên mặt đất.
Hô Trù Tuyền ngẩn người ra, chợt nổi giận lôi đình.
Gã tức giận không phải là vì Vương Việt, mà phần nhiều là do bộ hạ đông đúc của Lưu Báo. Trong đại trướng cũng chỉ mười mấy người, vậy mà có đến hai phần ba là ủng hộ Lưu Báo, nói rõ thực lực của y lớn cỡ nào? Cho tới này, Hô Trù Tuyền không biết rằng đám người ủng hộ Lưu Báo lại nhiều như vậy.
Cho nên, Hô Trù Tuyền vừa tức giận vừa cảm thấy may mắn. Nếu không phải nhờ có phong thư hôm nay, e rằng chính gã không biết Lưu Báo lại có nhiều người ủng hộ như vậy.
- Các ngươi muốn tạo phản, vậy đừng trách ta lòng lang dạ sói. Ta vẫn là Đại Thiền Vu Nam Hung Nô, hãy bắt những kẻ này lại cho ta.
Hai bên vốn có thể bình tĩnh nói chuyện một cách hòa binh. Nhưng chỉ vì Lưu Báo nhảy ra phản đối Hô Trù Tuyền, Vương Việt xuất kiếm giết người, khiến hai bên không còn kiên nhẫn nữa. Những kẻ ủng hộ Lưu Báo trong đại trướng này cũng lần lượt rút đao ra. Chỉ có điều, không chờ bọn chúng động thủ, Vương Việt đã nhanh như cắt, thân hình như quỷ mị cầm kiếm sắc trong tay sai bước trong không gian, ánh kiếm loang loáng, trong chớp măt đã hạ được ba tên ngã xuống đất.
Sắc mặt của Lưu Báo trở nên xanh xám, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Hô Trù Tuyền. Không đợi Hô Trù Tuyền động thủ, Vương Việt đã xoay mình ngăn Lưu Báo lại, kiếm quang chợt lóe lên, đâm về phía Lưu Báo.
Lưu Báo nâng đao đón đỡ, nhưng đã quá muộn, y chỉ còn cảm thấy cổ tay tê rần, sau đó là một tiếng hét thảm thiết, tay cầm đao đã bị Vương Việt chém đứt. Theo sau là một đám người lao đến, Vương Việt né không kịp nên bị đâm lăn mình trên mặt đất.
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Hô Trù Tuyền lớn tiếng quát to, nhưng trong đại trướng lại không ai nghe lệnh gã.
Hai bên đã đánh nhau dữ dội, có mấy tên hộ vệ xông tới, nhưng lại bị Vương Việt một kiếm một giết chết, trong nháy mát đã hạ được mấy người.
- Tất cả dừng tay cho ta!
Hô Trù Tuyền lớn tiếng quát, cuối cùng mấy vị đại nhân bộ lạc trong trướng cũng đã chịu dừng lại. Nhưng trong đại trướng máu đã chảy thành sông, bảy tám cái thi thể nằm ngổn ngang, làm cho người ta hết hồn.
Còn Lưu Báo thì đang nằm trong vũng máu, nhìn như không còn hơi thở. Nhìn bộ dạng thê lương của y, Hô Trù Tuyền không biết vì sao lại cảm thấy có chút khoái ý…Lưu Báo này chết, Nam Hung Nô to như vậy cũng không có ai dám uy hiếp vị trí của gã nữa.
- Vương tiên sinh, hà cớ gì lại ra độc thủ như vậy?
Nhưng ở ngoài mặt, Hô Trù Tuyền lại tỏ ra vẻ không vừa lòng.
Gã lớn tiếng chất vấn Vương Việt, nhưng Vương Việt lại lạnh lùng nói: - Từ tiên sinh lệnh cho tôi bảo vệ ngài, kẻ nào dám uy hiếp đến ngài đều phải chết.
- Ngươi…
Nhìn bề ngoài Hô Trù Tuyền có chút tức giận, nhưng trên thực tế lại vui như mở cờ trong bụng.
Lưu Báo chết, vùng đất Hà Sáo màu mỡ kia sẽ rơi vào trong tay gã. Phải biết rằng Hô Trù Tuyền sớm đã thèm rõ dãi cái vùng đất Hà Sáo ấy. Còn về việc Vương Việt giết chết thủ lĩnh bộ lạc, phần lớn là thủ hạ của Lưu Báo. Hô Trù Tuyền cũng không cảm thấy có điều gì đáng nói. Chết đi cùng tốt, gã càng dễ dàng thâu tóm những bộ lạc còn lại, uy quyền của gã ở Nam Hung Nô cũng sẽ ngày càng lớn mạnh…
Chết thật tốt, chết thật tốt!
Hô Trù Tuyền làm ra vẻ tức giận, trong lòng đã bắt đầu tính toán, làm thế nào đẻ thâu tóm được bộ tộc của Lưu Báo.
Lúc này, trong vương trướng cũng đã bình tĩnh trở lại.
Một đám thủ lĩnh bộ lạc vốn đứng ở thế trung lập, thấy Lưu Báo bị giết, cũng lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ trung thành với Hô Trù Tuyền. Lúc này, quân được phái đến dò thám đại doanh quân Hán cũng đã trở về, bẩm báo rằng người Tiên Ti bị đánh Tan, Phù La Hàn bị giết, A Lang Nê thì chạy trốn về Thành Thụ Hàng.
Hô Trù Tuyền nghe được, thì sự tin tưởng hợp tác với quân Hán càng tăng lên.
Vị Lưu Hoàng Thúc này có vẻ không giống với những vị tướng quân nhà Hán khác mà gã đã từng gặp, biết đâu sau này sẽ làm nên nghiệp lớn?
Một khi đã như vậy gã sẽ phải tạo mối quan hệ thật tốt đối với Lưu Sấm.
*********
Đánh lén thành Thụ Hàng thất bại, Phù La Hàn bị giết.
Sau khi A Lang Nê chật vật chốn về thành Thụ Hàng, đã bị Bộ Độ Căn nghiêm khắc khiển trách.
Nếu không phải là thủ lĩnh những bộ lạc khác ra cầu xin, A Lang Nê có thể đã bị Bộ Độ Căn đem ra giết chết, chôn theo Phù La Hàn.
Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống không thể bỏ qua.
A Lang Nê cứu viện Phù La Hàn bất thành, cuối cùng bị Bộ Độ Căn đánh cho ba mươi trượng, đánh đến mức da tróc thịt bong.
Bộ Độ Căn vô cùng tức giận, thực ra vấn đề ở chỗ, A Lang Nê từ lúc bắt đầu đã không đồng ý với việc đánh úp doanh trại địch, nhưng Bộ Độ Căn bị Phù La Hàn thuyết phục, cuối cùng đã đưa ra quyết định. Hiện tại, mọi tội danh bị đổ lên đầu A Lang Nê, y bị coi là đối tượng để trút giận, A Lang Nê sao có thể nuốt nổi cục hận này? Y vốn dĩ là loại người tâm địa, nếu không lúc trước sao có thể đoạt được ngôi vị thống lĩnh bộ lạc. Ngoài mặt, A Lang Nê vô cùng cảm kích Bộ Độ Căn, nhưng trong lòng lại hận thấu xương.