- Ta cũng có ý tới đó xem, nhưng tiếc rằng không quá bận không thể đi được. Nguyên Hạo đã có nhã hứng như vậy, thì thay ta xuôi nam tới Bắc Hải quốc, thuận tiện chuyển lời chúc mừng của ta tới Hữu Nhược. Đúng rồi, mang theo…một ít ngựa cho Mạnh Ngạn. Việc này làm phiền Nguyên Hạo rồi. Hiển Phủ, con có hứng thú tới Bắc Hải không? Con và Mạnh Ngạn bằng tuổi nhau, có thể thân cận nhiều hơn.
Viên Thượng là người có tính cách rất cao ngạo, rất ít người có thể lọt vào tầm mắt của y. Quan hệ giữa Lưu Sấm và Viên Thượng không tệ. Viên Thiệu càng muốn cho Viên Thượng và Lưu Sấm qua lại nhiều hơn. Điều này làm cho sắc mặt Quách Đồ càng khó coi, nhếch nhếch miệng, nhưng lại không có lý do gì để ngăn cản một việc như vậy.
Phải biết rằng, câu cuối cùng kia của Viên Thiệu, trên thực tế chính là châm chọc y.
Không phải Quách Đồ ngươi nói Lưu Sấm tham ngựa tốt sao? Vậy ta cho hắn thêm nữa. Ngươi đường đường là danh sĩ Hà Bắc nhưng khí độ thật là quá kém.
Trong lòng Quách Đồ không ngừng kêu khổ.
….....
- Nguyên Hạo, vì sao huynh chợt muốn tới Bắc Hải quốc?
Đi ra phủ Đại tướng quân, Điền Phong vừa định lên xe, chợt nghe có người gọi ông ta.
Quay đầu nhìn, thì ra là Tư Thụ.
Điền Phong và Tự Thụ là đồng hương, đều là người Cự Lộc. Tuổi hai người kém nhau rất nhiều, nhưng lại là anh em kết nghĩa. Hai người đều từng hiệu lực dưới trướng Hàn Phức. Về sau lại cùng nhau quy thuận Viên Thiệu. Hơn nữa chính kiến của hai người càng thần kỳ tương tự. Cho nên thường xuyên trao đổi bàn bạc với nhau.
(Chính kiến: cái nhìn về chính trị)
Từ năm Sơ Bình thứ hai, Tự Thụ từng đề nghị Viên Thiệu vượt qua bắc Đại Hà, hợp bốn châu, thu phục nhân tài, có trăm vạn chúng dân đi theo, nghênh đại giá tại Tây Kinh, hiệu lệnh thiên hạ. Năm Hưng Bình thứ hai, chính là năm 195 sau công nguyên, Hán Đế rời Quan Trung, đi qua Hà Đông.
Tự Thụ hiến kế, bảo Viên Thiệu nghênh phụng Hán Đế, rồi sau đó dùng Nghiệp Thành làm đô thành, để phụng Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu. Có thể nói, nếu lúc ấy Viên Thiệu nghe theo đề nghị của Tự Thụ, thì cơ hội đã không tới tay của Tào Tháo rồi. Nhưng tiếc rằng, đề nghị này bị đám người Thuần Vu Quỳnh phản đối. Cuối cùng Viên Thiệu không nghe theo ý kiến của Tự Thụ, vô duyên vô cớ để Tào Tháo chiếm tiện nghi, càng khiến cho lão chiếm được danh hiệu đại nghĩa.
Lúc ấy, Điền Phong cực lực chủ trương Viên Thiệu nghe theo chủ ý của Tự Thụ, thậm chí vì thế mà khắc khẩu với Thuần Vu Quỳnh. Quan hệ giữa hai người cực kỳ thân thiết. Cho nên vừa thấy là Tự Thụ, Điền Phong liền mời lên xe, hai người ở trong xe nói chuyện.
- Ta muốn tới Bắc Hải là muốn xem Lưu Sấm kia rốt cuộc là người như thế nào.
- A?
Điền Phong hít sâu một hơi, khẽ nói:
- Vừa nãy ta nói, ta và Trung Lăng Hầu có tình bạn cố trí, cũng không phải là hư ngôn.
Ngươi chớ quên, nhớ ngày đó Trung Lăng Hầu làm chức Ngự Sử Đại Phu, ta từng hiệu lực cho ông ấy. Chỉ có điều, lúc đó chưa nói tới quen biết. Ta nghĩ Trung Lăng Hầu chưa hẳn nhớ rõ một tiểu nhân vật như ta. Tuy nhiên khi Trung Lăng Hầu viết ‘Dân dĩ thực vi thiên’, ta từng viết một bài văn thể hiện cách nhìn của ta cho Trung Lăng Hầu. Nhưng tiếc rằng lại không có hồi âm.
Nay Chủ Công hợp bốn châu, binh nhiều tướng mạnh, lương thảo đầy đủ. Nhưng trong lòng ta thủy chung vẫn hy vọng có thể phổ biến những ý nghĩ mà ta viết ra năm đó gửi cho Trung Lăng Hầu. Chỉ là ta biết rất, rất khó. Cho nên ta muốn tới Bắc Hải quốc nhìn xem, xem Lưu Sấm làm sao thực hiện được ‘Dân dĩ thực vi thiên’. Đồng thời…
Tự Thụ nhướn mày:
- Đồng thời…
- Đồng thời ta muốn biết Lưu Sấm rốt cuộc là người như thế nào.
Trong lời nói, lộ ra một tia sát khí nhàn nhạt. Điền Phong nhìn Tự Thụ, mỉm cười:
- Ta tin rằng Chủ Công cũng nghĩ như vậy.
Tự Thụ không nhịn được cười hắc hắc:
- Nếu tay Lưu Sấm kia không phải là đại trung, thì cũng là đại gian. Huynh cũng thấy đó, hắn ở quận Tề có thể nói là lật tay làm mưa, ngửa tay làm gió. Đại công tử và Tam công tử cơ hồ bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Cho dù huynh không đi, đệ cũng sẽ thỉnh cầu với Chủ Công đi tới Bắc Hải quốc.
Điền Phong gật đầu:
- Công Dữ yên tâm, ta sẽ điều tra cẩn thận.
Tự Thụ mỉm cười!
******
Đầu tháng mười hai năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo từ Nam Dương quay về. Một trận chiến này, không thể toàn thắng, làm cho Tào Tháo cảm thấy rất tiếc nuối. Không ngờ tay Trương Tú kia thật là khó chơi. Dù Tào Tháo hai lần đánh tan, nhưng thủy chung không thể chạm tới gân cốt của Trương Tú, làm cho lão rất đau đầu.
Giờ đây, Hứa Đô truyền tới tin tức, Điền Gian chết trận, Viên Đàm thu hết Thanh Châu. Trong lòng Tào Tháo biết mình nên quay về Hứa Đô ổn định thế cục. Nếu không chỉ sợ sẽ khiến cho Dự Châu nảy sinh một trận rung chuyển. Cộng thêm sắp tới năm mới rồi, các tướng sĩ cũng không có lòng tái chiến. Cho nên Tào Tháo ra lệnh Tào Hồng đóng quân ở Vũ Âm. Còn lão thì tự mình dẫn đại quân, quay về Hứa Đô…
- Đây là cao lương sao?
Tào Tháo dùng thìa múc một thìa cơm cao lương, cẩn thận nhấm nuốt, cảm thấy hương vị không ngọt ngào bằng ngô.
Quách Gia cũng ăn thử một thìa, buông thìa xuống nói:
- Mặc dù cây cao lương này không bằng ngô, nhưng có thể khiến người chắc bụng, không tính là quá kém.
- Sản lượng của cây này thực sự rất cao hay sao?
- Theo thuộc hạ được biết, Lưu Sấm phổ biến trồng cây này ở Bắc Hải quốc. Vẻn vẹn đất đai của một quận đã thu hoạch được sáu mươi vạn hộc. Đương nhiên, điều này có liên quan tới thổ địa vùng Bắc Hải khá rộng lớn. Nhưng so với sản lượng ba mươi vạn hộc ở Duyện Châu, sản lượng của cây cao lương này quả thực kinh người.
Thuộc hạ có hỏi qua dân bản xứ, cây cao lương trồng ở Bắc Hải quốc mỗi mẫu cho ra ba, bốn trăm cân. Nếu như Chủ Công có thể mở rộng trồng trọt ở Dự Châu, thì sẽ xoa dịu được nguy cơ thiếu lương ở Dự Châu. Càng có thể giảm giá lương thực xuống. Coi như là một chuyện lớn rất tốt.
- Nhược, ngươi thấy thế nào?
Tuân Úc ăn vài thìa, cầm lấy khăn lau miệng, nói:
- Nếu sản lượng cây cao lương thực sự cao như vậy, thì có thể xoa dịu việc Dự Châu thiếu lương thực. Những năm cuối Đông Hán, dù Dự Châu trải qua rất nhiều chiến hỏa, nhưng nhân khẩu vẫn đông nhất trong các châu.
Nếu dựa theo tổng điều tra dân cư năm Trung Bình, dân cư Dự Châu đạt tới hơn 710 vạn người, có thể nói là ngoại trừ Ích Châu ra thì đó là châu có đông dân cư nhất. Nhưng cũng chính vì trải qua nhiều chiến hỏa, rất nhiều thổ địa hoang vu. Áp lực dân cư nặng nề như vậy, cho dù hàng năm Dự Châu đạt tới trăm vạn hộc lương thực, nhưng đối với Dự Châu mà nói, vẫn rất thiếu thốn. Cho nên, giá lương thực ở Dự Châu cũng là cao nhất trong số các châu.
Tuân Úc dứt lời, nhìn Quách Gia.
- Tuy nhiên…
- Tuy nhiên sao?
Tuân Úc cười khổ một tiếng:
- Lẽ nào Phụng Hiếu không biết đạo lý ‘Quất sinh ở Hoài Nam là quất, sinh ở Hoài Bắc là quýt’ sao?
- Ý của ngươi là…
- Sản lượng của cây cao lương có lẽ kinh người. Nhưng cần lo lắng tới một vấn đề, chính là hoàn cảnh của Bắc Hải quốc và Dự Châu có khác nhau rất lớn.
- Có lẽ cây cao lương ở Bắc Hải có thể đạt tới sản lượng kinh người. Nhưng nếu trồng ở Dự Châu, rất có thể xuất hiện tình huống tuyệt sản. Một vật như vậy, Lưu Sấm tặng tới, liệu có phải hảo tâm thật không?
Ta đồng ý mở rộng trồng cây cao lương, nhưng không đề nghị thoáng cái mở rộng với diện tích lớn. Dù sản lượng của ngũ cốc và ngô xa không bằng cây cao lương. Nhưng phải biết rằng, những cây đó mọi người trồng đã lâu năm, cũng rất quen thuộc với chúng. Thoáng cái thay đổi thành cây cao lương. Không nói tới dân chúng sẽ vì sợ hãi mà sinh ra kháng cự. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn, chỉ sợ cả Dự Châu sẽ gặp phải tình trạng tuyệt lương…