Mặc dù Lã Bố đã già nhưng vẫn có thể là Hao Hổ ăn thịt người. Càng như thế Lưu Bị càng không muốn liều mạng đánh cùng Lã Bố. Y hiểu được nếu y và Lã Bố đấu với nhau người được lợi này chính là Tào Tháo.
Đúng thế, mặc dù Tào Tháo rất xem trọng Lưu Bị nhưng Lưu Bị biết rằng thực chất Tào Tháo đang lợi dụng y để thực hiện dã tâm của mình. Nhưng Lưu Bị không có dã tâm sao? Nếu y không có dã tâm thì đã không lấy danh nghĩa con cháu Trung Sơn Tĩnh Vương mà truyền ra.
Đường đường là dòng họ Hán thất, y lăn lộn đến mức này nhưng chưa có được gì gọi là vẻ vang cả. Cũng chính vì nguyên nhân này Lưu Bị đối với Tào Tháo luôn luôn đề phòng.
Đáng tiếc thực lực của y quá yếu nên không thể nào bằng Tào Tháo được … Mặc dù Tào Tháo không phải thuộc dòng họ Hán Thất nhưng dù sao cũng là dòng dõi nhà làm quan. Phụ thân y là Tào Tung, giữ chức Thái úy, dù có nói thế nào cũng từng là Thái úy, còn Tào Tháo từ nhỏ được đi học nên chiếm giữ tiên thiên, so với việc mưu sinh nhờ dệt chiếu buôn giày của Lưu Bị thì khởi điểm của Tào Tháo cao hơn y mấy phần.
Một mặt Lưu Bị lưu ý hoạt động của Lã Bố cùng Hạ Bì, một mặt cẩn thận chỉnh đốn và sắp đặt binh mã.
Đêm hôm sau y đột nhiên nhận được tin tức Quan Bình đã trở về. Nghe tin tức này Lưu Bị vô cùng vui mừng. Chỉ có điều trong lòng y có chút khó hiểu vì sao Quan Bình có thể về được? Vì thế y cùng Trương Phi vội vàng chạy đến trướng Quan Vũ hỏi thăm.
Quan Vũ vội vàng đứng lên, cùng Quan Bình hướng Lưu Bị thi lễ:
- Huynh trưởng, sao huynh lại đến đây?
- Ổ, ta vừa cùng Dực Đức trong doanh tuần tra không ngờ thấy Thản Chi trở về cho nên hỏi thăm thế nào.
Y cũng không thể nói với Quan Vũ là ta vì sợ ngươi kích động nên luôn cho người giám sát ngươi, cho dù đó là ý tốt nhưng với tính tình của Quan Vũ chỉ sợ hắn ta nóng lên trở mặt với Lưu Bị. Cho nên, y nhanh chóng nói dối như vậy, còn Quan Vũ có tin được hay không làm sao Lưu Bị biết được.
Vẻ mặt Lưu Bị ân cần nắm tay Quan Bình.
- Thản Chi khổ thân ngươi. Đều tại ta bất tài mới để cho Thản Chi chịu nhục …
Khi nói chuyện hai mắt Lưu Bị đỏ lên, mắt ngấn lệ. uan Bình thấp thỏm lo sợ, vội vàng chắp tay nói:
- Đã phiền chủ công lo lắng, chuyện này không phải lỗi của chủ công, thực sự do Bình con tài hèn sức mọn nên mới gặp nạn thế này.
- Đúng rồi, Thản Chi sao ngươi lại trở về được?
Quan Bình không do dự nói:
- Chính Lưu Sấm đã thả con về.
- Tên Lưu Sấm này là người có dã tâm lớn không ngờ lại thả con trở về?
Trương Phi không kìm được mở miệng nói lập tức làm sắc mặt cha con Quan Vũ thay đổi, vô cùng tức giận.
Trương Phi kỳ thật không có ý gì khác, chỉ có điều thấy lạ vì sao tên Lưu Sấm này lại thả Quan Bình trở về nhưng lời nói này thốt ra như chính nói Quan Bình đã làm chuyện gì có lỗi với Lưu Bị cho nên Lưu Sấm mới có thể thả hắn.
- Dực Đức sao ngươi lại nói vậy.
Lưu Bị đoán được qua lời nói và sắc mặt cho thấy Quan Vũ không hài lòng ra mặt. Nên y vội vàng trách Trương Phi, sau đó cười nói:
- Vân Trường chớ trách Dực Đức, hắn là người bộc trực, chỉ là quan tâm đến Thản Chi thôi.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu - Quan - Trương kết nghĩa đào viên. Nhưng căn cứ trong Tam Quốc Chí, cái gọi là kết nghĩa đào viên thật ra chính La Quán Trung tiên sinh bịa ra. Lưu - Quan - Trương xem nhau như huynh đệ, kỳ thật trong bọn họ vẫn có chút khoảng cách.
Quan Vũ liếc nhìn Trương Phi một cái trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta cũng hỏi Thản Chi việc nó đột ngột được thả về, thật sự có chút kỳ lạ. Đúng vậy, hắn còn viết cho ta một phong thư, ta còn chưa xem.
Trong lòng Quan Vũ thẳng thắn vô tư nên không có gì phải giấu diếm, thậm chí chủ động mang phong thư đưa cho Lưu Bị.
Lưu Bị nhìn lướt qua trong lòng không khỏi hồi hộp. Nét vẽ trên phong thư nhìn có chút nổi bật, khá lòe loẹt. Y trộm liếc nhìn Quan Vũ một cái thấy sắc mặt Quan Vũ như thường, trong lòng đang do dự định hỏi Quan Vũ xem những nét vẽ nguệch ngoạc kia có ý gì, Trương Phi đứng bên cạnh không nhịn được hỏi:
- Nhị huynh, chữ viết khá tốt nhưng những nét vẽ loạn thế này … là có ý gì thế?
Quan Vũ ngẩn ra:
- Làm sao ta biết được. Khi Thản Chi mang đến đã như thế … Ha ha, nghĩ tên Lưu Sấm kia tài văn chương không tốt nên vẽ loạn như vậy. Ta vừa rồi còn nói với Thản Chi tên Lưu Mạnh Ngạn này tuy viết chữ đẹp nhưng nói về tài văn chương thật sự quá kém, viết thư cũng không xong, bôi vẽ loạn xạ.
- Đúng là vậy sao?
Căn bản Quan Vũ không để ý đến chuyện này, nhưng không nhịn được khi nghe Trương Phi nói thế.
- Dực Đức, lời này nói vậy là có ý gì.
- Nhị huynh, không phải ta hoài nghi gì huynh … Tài văn chương của Lưu Sấm thế nào ta cũng không rõ nhưng ta biết hắn đã từng làm một bài hát.
- "Phong loan như tụ, ba đào như nộ, sơn hà biểu lý hàm cốc lộ. Vọng tây đô, ý trù trừ, thương tâm tần thì kinh hành xử, cung khuyết vạn gian đô tố liễu thổ … "
Giọng điệu bài hát này không cao nhưng rất có ý, ta có chút không hiểu, người có thể viết được giọng điệu bài hát như thế tuy không được xem là có tài văn chương nhưng không thể nào viết không xong một phong thư được, chưa nói đến chuyện hiện giờ hắn là sư đồ của Trịnh Huyền, chẳng lẽ không viết được sao? Cũng chính vì thế ta mới hỏi Nhị huynh.
Hai mắt Trương Phi trợn ngược lên nhìn thẳng Quan Vũ. Lông mày của Quan Vũ cũng nhướng lên dò xét Trương Phi.
Sử ký có ghi tình cảm ba người Lưu Quan Trương vô cùng thân mật khăn khít.
Nhưng trên thực tế ba người này đại biểu ba tầng giai cấp khác nhau, cho dù xem như huynh đệ nhưng vẫn có ngăn cách.
Lưu Bị đại diện cho một thế gia bại lụi, Trương Phi đại diện cho cường hào địa chủ, có lẽ vì thế quan hệ hai người này thân mật hơn vì dù sao họ cũng là một tầng lớp. Nhưng Quan Vũ thì lại khác điều này là sự thật không thể chối cãi, một người vì giết người mà rời xa quê nhà, lưu lạc tứ phương phải buôn bán táo mà sống qua ngày, địa vị xã hội so với hai người Lưu - Trương cách khá xa.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Trương Phi đối với Lưu Bị vẫn vô cùng tôn kính, nhưng đối với Quan Vũ chưa chắc tôn kính như thể hiện.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa dã từng xuất hiện một chuyện như vậy. Khi Quan Vũ trảm Nhan Lương, giết Văn Sú, cưỡi ngựa chạy ngàn dặm đã gặp Trương Phi Cổ Thành.
Nào biết được Trương Phi vừa gặp đã đòi giết Quan Vũ, bởi vì gã cho rằng Quan Vũ phản bội Lưu Bị … Nếu quả đúng như trong sử sách ghi chép ba người này thân thiết như anh em thì Trương Phi không thể nào hoài nghi Quan Vũ. Thậm chí có Mi phu nhân và Cam phu nhân ra mặt làm chứng nhưng Trương Phi vẫn quả quyết theo ý của mình, muốn Quan Vũ tấn công Thái Dương để chứng minh sự trong sạch của mình … Trong thâm tâm, gã thật sự không tin tưởng Quan Vũ.
Ngẫm lại chuyện này cũng bình thường.
Trương Phi và Quan Vũ dù sao cũng là hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau.
Trên thực tế bọn họ chưa bao giờ có sự hợp tác, trên cơ bản chỉ là thủ lĩnh binh mã thôi.
Quan Vũ nghe Trương Phi chất vấn như thế mặt trầm xuống nói:
- Ta làm sao biết được có chuyện gì xảy ra?
- Dực Đức, Vân Trường, hai người các ngươi đừng nói nữa.
Vừa nhìn thấy Quan Trường đứng lên nổi xung, Lưu Bị vôi vàng ra mặt ngăn cản.
- Dực Đức, chuyện này không can hệ gì đến Vân Trường cả, nghĩ có lẽ tên tiểu tử Lưu Sấm kia muốn dùng kế ly gián tình cảm huynh đệ chúng ta. Tên tiểu tử đó vô cùng xảo quyệt, mưu mô chước quỷ, Vân Trường là người thật thà trung hậu làm sao biết được đó là gian kế chứ? Dực Đức ngươi không mau xin lỗi đi.
Vẻ mặt Trương Phi có chút mất hứng.
Tuy nhiên gã lại không thể không nghe lời của Lưu Bị … , đành bước lên nói:
- Nhị huynh đừng trách ta, có lẽ ta đa nghi quá.
- Hừ! Quan Vũ phớt lờ không để ý đến Trương Phi.
Lưu Bị vội kéo Trương Phi ra ngoài nói:
- Vân Trường, đệ và Thản Chi trùng phùng, hai cha con chắc có nhiều chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp.
Y kéo Trương Phi ra khỏi quân trướng, trong đại trướng chỉ còn lại hai cha con Quan Vũ, Quan Bình.
- Hừ, thật sự buồn cười.
Quan Vũ nổi giận đùng đùng, ngồi trở lại ghế.
Quan Bình tiến lên một bước, quỳ phục trước mặt Quan Vũ nói:
- Phụ thân, đều do con gây họa, lại trúng phải gian kế của Lưu Sấm.
Vẻ tức giận trên mặt Quan Vũ giảm đi vài phần:
- Thản Chi, con là con trai ta, dù con có phạm sai lầm thế nào cũng sẽ một mình cha gánh chịu. Với lại chuyện này cũng không trách con được, con còn trẻ kinh nghiệm sống chưa có, mắc phải mưu của Lưu Sấm cũng không có gì lạ, chuyện này con đảm đương sao được.
Nói về tuổi, Quan Bình lớn hơn Lưu Sấm … Quan Bình đứng lên định nói lại thôi.
Quan Vũ nói:
- Thản Chi, có muốn nói gì cứ nói đừng ngại.