- Ngươi nói là họ đã đi rồi ư?
Tự Hộc vừa rảnh rỗi lập tức sai người đi gọi Tô Uy tới.
Khi y hỏi thăm Tô Uy tin tức về đám người Lưu Sấm, nào biết được lại nghe Tô Uy nói đám người Lưu Sấm đã đi rồi. Tuy rằng đến hiện tại y còn chưa rõ thân phận của nhóm Lưu Sấm như nào, nhưng lại có thể đoán ra đạo nhân mã này hẳn có lai lịch không tầm thường. Y muốn tiếp tục tìm hiểu từ Tô Uy, nhưng đáng tiếc Tô Uy lại không chịu mở miệng tiết lộ.
- Những người kia sau khi đi qua Hà Nội, được thân hào địa phương giới thiệu mới gia nhập vào đội ngũ của ta. Họ cũng không lộ lai lịch là gì, mà ta cũng không tiện hỏi tỉ mỉ. Dù sao cũng có người đã bảo lãnh, ta thật không để ý.
- Xin hỏi, đó là nhà hào cường nào ở Hà Nội vậy?
- Cái này...
Tô Uy lộ vẻ khó ử, ấp úng không chịu trả lời.
Tự Hộc thấy tình huống như vậy, cũng biết không nên làm khó gã nữa.
Nếu Tô thị buôn bán khắp thiên hạ, nhất định sẽ kết bạn với vọng tộc quyền quý các nơi. Họ cùng lúc phải nhờ những thân hào vọng tộc này giúp đỡ, về phương diện khác phải nghĩ cách giấu diếm tin tức về đối phương. Đây là quy củ! Nếu Tô thị phá hủy quy củ, sau này khó tránh sẽ gặp phải nhiều phiền toái. Thật ra, Tự thị cũng có qua lại với thương gia giàu có, tuy nhiên hết thảy sự vụ đều là tiến hành ngấm ngầm, bề ngoài Tự thị là vọng tộc Ký Châu, thư hương môn đệ, không hề có qua lại gì với thương nhân cả.
Thấy không thể dò hỏi thêm được tin tức từ miệng Tô Uy, Tự Hộc cũng không làm khó Tô Uy nữa.
Sau khi Tô Uy đi rồi, y hỏi Mộc Tịnh: - Đức Tín, theo ngươi thì đây là anh hùng phương nào?
Mộc Tịnh lộ vẻ trầm tư, sau một lúc lâu hồi đáp:
- Có thể khiến cho Tô Uy không tiếc phải đắc tội với chúng ta, còn muốn giấu diếm tin tức, những người này tất nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ rồi, chỉ sợ thân phận không hề tầm thường chút nào. Ta càng nghĩ, mơ hồ cảm thấy có một người rất phù hợp đấy.
- Ngươi nói là...
Mộc Tịnh gật đầu không nói gì thêm nữa. Mà Tự Hộc thì lâm vào trầm tư, rất lâu không nói gì. Y biết người mà Mộc Tịnh muốn nói đến là ai rồi, thật ra trong thâm tâm, Tự Hộc cũng đoán ra được một ít manh mối. Thân phận không tầm thường, vả lại sức chiến đấu kinh người; trí mưu không tầm thường, đồng thời lại còn phải che giấu thân phận, mai danh ẩn tích, không hy vọng người khác biết được...Tất cả các manh mối này đã miêu tả sinh động lai lịch của đội nhân mã này rồi. Tự Hộc cũng có chút do dự, không biết có nên phái binh mã truy đuổi hay không.
Mộc Tịnh dường như đoán được ý nghĩ của Tự Hộc. Vì thế thấp giọng nói: - Huyện tôn, có câu này không biết có nên nói hay không.
- Đức Tín cứ nói đừng ngại.
Mộc Tịnh thở dài, trầm giọng nói: - Nếu thật sự là người đó, Huyện tôn nghĩ dựa vào lực lượng của huyện có thể ngăn được đối phương hay không?
- Việc này...
- Cho dù hiện tại Huyện tôn đi mời viện binh, nhưng đợi khi Tướng quốc điểm binh xong suất binh mã đuổi theo, cũng không biết là có thể đuổi kịp hay không nữa.
Lần này, Huyện tôn có công diệt tặc, vốn là một chuyện tốt, nhưng nếu pha thêm nhiều nhân tố khác, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu. Đừng quên, người kia ở Hà bắc cũng không phải là không có căn cơ, cha vợ hắn chính là Thái thú quận Bột Hải, rất được Đại tướng quân tín nhiệm. Hơn nữa sĩ tộc Dĩnh Xuyên tự thành một phái, dù là Đại lão nhân cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào họ...Nếu kéo người kia vào, sao biết người Dĩnh Xuyên sẽ không có phản ứng gì? Làm không tốt, ngược lại sẽ xuất hiện tình huống đấu đá, như vậy đối với Lão đại nhân, đối với Huyện tôn cũng đều không có lợi.
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho người này hay sao?
- Không như thế thì huyện tôn muốn thế nào?
Tự Hộc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộc Tịnh. Mà Mộc Tịnh cũng không có bất kỳ lùi bước nào, nhìn lại Tự Hộc.
- Huyện tôn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện... Người kia cũng không có ác ý, ngược lại còn ra tay trợ giúp ngài đạt được một công lao lớn. Hắn chỉ là đi qua Chân Định, không hề muốn lộ diện phô trương thanh thế, một khi đã vậy, Huyện tôn cần gì phải để chuyện trong lòng? Có công lao lớn trong tay, tin rằng không lâu nữa, Đại tướng quân liền sẽ có tưởng thưởng.
Hơn nữa, nếu như ngài thật sự giữ hắn lại được, vẫn thì nhóm kiêu binh mãnh tướng của hắn tại Liêu Tây nào có thể bỏ qua cho ngài chứ? Đến lúc đó song phương gây ra cuộc chiến, ngài có dám cam đoan Đại tướng quân không trách tội ngài không? Cho nên lúc này, dù là Lão đại nhân chỉ sợ cũng không nói gì đâu.
Ngẫm lại, dường như có đạo lý. Viên Thiệu rất kiêng dè người kia, nhưng còn chưa tới mức trở mặt. Mà nay Đại tướng quân đang toàn lực mưu hoa đối với trận chiến Tào Tháo, nếu như lúc này gây chiến với người kai, đến lúc đó khó tránh được lại gây ra một trận ác chiến nữa. Sao mà biết Tào Tháo sẽ không nhân cơ hội này đối địch với Đại tướng quân chứ?
Nghĩ đến đây, Tự Hộc đột nhiên bất đắc dĩ thở dài. Y cười khổ nói:
- Đức Tín, kỳ thật ta cũng không có ác ý gì với người kia cả. Dù sao cũng là Hoàng thúc Đại Hán, đến nơi dưới trị hạ của ta mà ta không được gặp, quả thật là vô cùng tiếc nuối, cho nên ta mới có phản ứng như vậy.
Mộc Tịnh cười nói: - Như vậy là tốt nhất, mọi người tốt nhất là không nên gặp nhau. Nếu Huyện tôn thật sự muốn gặp người đó, ngược lại sẽ phiền toái thêm rất nhiều. Nhưng ta lại cảm thấy, người đó vô cùng thông minh, hơn nữa lại có tầm mắt...Mà Huyện tôn cũng không cần phải tiếc nuối làm gì, chỉ cần ngài bẩm báo chuyện này với Lão đại nhân, tin rằng Lão đại nhân sẽ rất nhanh có sắp xếp, nói không chừng cuối cùng, vào một ngày nào đó huyện tôn sẽ được gặp người kia. Nếu thật là như thế, chỉ sợ huyện tôn ngược lại còn thấy đau đầu ấy chứ.
Ánh mắt Tự Hộc híp lại, điều này cũng rất có thể. Y biết, cha mình đúng là lòng có sự kiêng kị với người kia. Nếu chẳng may ông nhất thời hứng khởi, phái y tới Liêu Tây, thật đúng là không thiếu phải có giao tiếp rồi.
Nghĩ đến đây, Tự Hộc đột nhiên đến đây hưng trí, hạ giọng nói: - Nếu thật như thế, Đức Tín ngươi có bằng lòng đi theo ta giúp ta không?
Mộc Tịnh nghe vậy chỉ cười mà không trả lời.
***********
Lưu Sấm cáo từ Tô Uy và ngay trong đêm rời khỏi Chân Định.
Lại nói tiếp, điều này là may có sự nhắc nhở của Tư Mã Ý... Ngay lúc mọi người đang phấn khởi vui sướng, chúc mưng tiêu diệt được Tỳ Sơn tặc thành công thì Tư Mã Ý lại đi tìm Lưu Sấm nói chuyện.
- Biểu ca, chúng ta không thể ở lại mà mau chóng rời khỏi nơi này ngay lập tức.
- Vì sao?
- Ta lo lắng Tự Tử Dục kia sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ.
Tư Mã Ý khá lo lắng nói: - Triệu Vân trở về quê đã nhiều năm, nhưng đến nay thanh danh không có, hiện giờ lại đột ngột bộc lộ ra năng lực như này, Tự Hộc sao không nghi ngờ sau hắn có cao nhân tương trợ chứ? Hiện tại. Tự Tử Dực vội vàng xử lý hậu sự, tạm thời không có thời gian bận tâm chúng ta. Nhưng sau hừng đông, sao hắn ta không biết mà truy tra căn nguyên chứ? Khi đó, chúng ta không muốn bại lộ cũng sẽ bị lộ...Hơn nữa, hiện tại chúng ta đã tới Chân Định rồi, không cần phải tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa. Xa hơn về phía đông chính là Hà Gian, qua Hà Gian chính là quận Bột Hải, với tốc độ thong thả của thương đội Tô thị, chẳng bằng chúng ta tự mình đi, chỉ cần mất vài ngày lộ trình thôi...
Lo lắng của Tư Mã Ý rất hợp lý. Lưu Sấm phát hiện năng lực bổ khuyết của người này thật sự là phi phàm. Nếu không phải y nhắc nhở, chỉ sợ tất cả mọi người đều không ý thức điểm này, như vậy Lưu Sấm rất có khả năng sẽ bị bại lộ.
Tư Mã Ý dường như có cảm giác nguy cơ trời sinh, khiến cho y bất cứ lúc nào cũng chú ý cẩn thận. Tuy nhiên, Tư Mã Ý chú ý cẩn trọng lại không giống với sự cẩn thận của Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng chỉ dùng binh cẩn trọng, tính toán không bỏ sót. Nhưng sự cẩn trọng của Tư Mã Y thì thể hiện trong sinh hoạt hàng ngày. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mới dưỡng thành một tính cách cực kỳ kiên nhẫn của y sau này.
Lưu Sấm lập tức triệu tập mọi người chuẩn bị lên đường. Hắn sai Tư Mã Ý đi dặn dò Tô Uy, sau đó đoàn người khởi hành ngay trong đêm.
- Huynh trưởng, chẳng lẽ không đợi Tử Long sao?
Lưu Sấm trầm ngâm một lát, hạ giọng nói: - Nên làm cũng đã làm, nên cho thấy thì cũng đã biểu lộ ra hết rồi... Tin rằng Tử Long cũng hiểu rõ ý của ta, nếu hắn có lòng, thì sẽ đuổi tới, nhưng nếu hắn không có lòng dạ nào, thì dù giữ lại cũng không có tác dụng. Tử Long là một người vô cùng có chủ kiến, người khác không ép buộc được. Ta sẽ để Hành Nhược áp trận tiếp ứng, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi nơi này.