Cậu ta đi thẳng lên giường nằm rồi rên rỉ: - Vẫn là phòng của Nhị tỷ thoải mái hơn. Mấy ngày nay cả đám ngốc đi cùng nhau nhưng đệ không thể nín được nữa rồi. Tuy nhiên nếu không đi chuyến này, đệ vẫn không biết cuộc sống quan quân kham khổ thế nào.
Nhị tỷ có gì ăn không? Đã lâu rồi đệ không được ăn thịt, thèm sắp nhỏ rãi ra rồi.
Tào Hiến mở to hai mắt chỉ cảm thấy đau đầu muốn ngất đi. Một lúc lâu sau nàng mới hô lên thất thanh: - Hoàng Tu sao đệ lại ở chỗ này?
- Xuỵt!
Cậu ta ngồi dậy làm ra vẻ chớ có hô lên như thế.
Không ngờ Tiểu Hắc ở bên cạnh vì tiếng hô thất thanh của Tào Hiến đã đột nhiên đứng dậy lao về phía cậu ta.
Tiểu Hắc đã hơn một tuổi, hình thể càng hùng tráng, sức lực cũng rất khỏe nhưng cậu ta lại không thèm để ý chút nào chỉ mắng một tiếng, mắt thấy Tiểu Hắc đang nhào về phía mình thì lại chùn xuống rồi đột nhiên chạy ra ngoài giang hai tay ôm lấy Tiểu Hắc rồi sau đó quăng nó ra. Nghe thấy huỳnh một tiếng, cả Tiểu Hắc và cậu ta đều ngã nhào xuống đất. Tiểu Hắc há mồm ra muốn cắn xé nhưng cậu ta lại giữ chặt cằm nó hai tay khóa mõm nó lại.
- Nhị tỷ còn không bảo con súc sinh này dừng tay lại sao?
- Đệ buông Tiểu Hắc ra trước đã.
Tào Hiến vội đi lên, cậu ta buông tay ra, lăn vài vòng lúc này mới đứng lên được.
Nhưng quần áo trên người cậu ta cũng đã bị rách tan tành nhìn thật khổ sở.
- Cái tên này, ta ngày thường vẫn cho mày ăn thịt, sao hôm nay lại trở mặt vậy?
Tiểu Hắc bị cậu ta làm cho ngã nhào xuống đất liền tức giận rít lên một hồi.
Tào Hiến vội vàng ôm lấy nó, cuối cùng là trấn an được nó ngồi xuống.
- Đệ làm gì vậy, nếu chẳng may làm Tiểu Hắc bị thương, ta sẽ lột da đệ.
- Nhị tỷ, đệ là đệ của tỷ sao tỷ lại đi giúp một con súc sinh?
- Hừ, nếu không phải đệ lén lén lút lút thì nó có tấn công đệ không? Đúng rồi, đệ còn chưa nói tại sao đệ lại ở trên thuyền?
Cậu thiếu niên này tên là Tào Chương năm nay mười tuổi.
Cậu ta là con thứ ba của Tào Tháo. Từ nhỏ tóc đã hoe vàng cho nên vẫn được Tào Tháo gọi là “Hoàng Tu Nhi”. Dù Tào Chương mới mười tuổi lại được học võ có danh sư truyền thụ, tuổi còn nhỏ nhưng rất giỏi. Cho dù một kẻ 15; 16 tuổi cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Tào Tháo cũng rất yêu mến cậu ta, cho rằng sau khi Tào Chương lớn lên chắc chắn sẽ rất phi phàm.
Có thế nào Tào Hiến cũng không thể ngờ được rằng Tào Chương lại ở trên thuyền, ngay lúc nhất thời nàng cũng bất ngờ.
Tào Chương nhếch miệng cười nói: - Nhị tỷ một mình đi Liêu Đông, cô đơn lẻ loi sao đệ có thể yên tâm được?
Mẹ sợ tỷ phải chịu khổ cho nên mới bảo đệ đi cùng tỷ. Đúng rồi nhị tỷ có gì ăn không, lấy ra đi đệ sắp chết đói rồi đây.
Tào Hiến thấy lòng ấm áp.
Nàng đứng lên chuẩn bị lấy đồ ăn cho Tào Chương, nhưng đột nhiên lại dừng bước quay lại nổi giận mắng: - Đồ râu vàng này, cho ta là kẻ ngốc sao? Sao mẹ có thể cho đệ đi được, hơn nữa còn đi lẫn vào đám binh lĩnh? Đồ râu vàng, không phải đệ không từ mà biệt vụng trộm đến đây đấy chứ?
- Hả?
Tào Chương bị nhìn thấu bộ mặt, nên ha hả cười.
Lần này Tào Hiến cũng thực sự tức giận hét vào lỗ tai của Tào Chương chửi ầm lên: - Tên tiểu từ này, sao lại to gan như vậy? Đệ có biết Liêu Đông là một vùng đất lạnh giá hay không? Sao đám chạy đến đó? Nếu chẳng máy có chuyện gì thì phải làm thế nào?
- Nhưng, nhưng đệ lo cho tỷ mà.
Tào Hiến giận không thể kiềm chế được, nhưng nghe thấy câu này của Tào Chương lại nuốt những lời trách cứ vào.
Nước mắt không một tiếng động từ trên gương mặt chảy xuống, nàng nhìn vẻ gầy yếu của Tào Chương cũng không khỏi cảm thấy đau lòng... Trước kia Tào Chương béo lùn, chắc nịch nhưng bây giờ không còn tí thịt nào. Tuy cha không cần Ngọc Oa nhưng thằng râu vàng này vẫn còn coi mình là tỷ tỷ.
Tào Hiến nhẹ nhàng thở dài: - Đồ râu vàng, gan đệ lớn quá đấy!
Nếu mẹ không tìm thấy đệ thì chẳng phải là lo lắng muốn chết sao?
- Không đâu.
Tào Chương nhếch miệng cười nói: - Đệ đã viết một bức thư, bảo người nhà ba ngày sau sẽ giao cho mẹ.
Hơn nữa, hiện giờ cha đang toàn lực chuẩn bị xuất binh đi Lê Dương làm gì còn tâm trạng lo lắng cho đệ? Chờ khi họ phát hiện ra thì đệ đã sớm ở trên thuyền rồi. Nhị tỷ, tỷ đừng sợ... Chờ đến Liêu Đông, nếu tên kia dám bắt nạt đệ, đệ nhất định sẽ giúp tỷ dạy bảo hắn...
Thấy vẻ hùng hổ của Tào Chương, Tào Hiến không kìm nổi mà cười khúc khích.
Nụ cười của nàng như hoa lê gặp mưa trông rất đẹp mắt.
- Làm gì có ai? Đệ định giáo huấn thế nào?
Tào Chương im lặng rồi rút một thanh đoản đao từ hông ra.
Thanh đoản đao kia dài chừng hơn một thước, trên thân đao khắc chữ Thất Bảo, rất sắc bén.
Tào Hiến nhìn thấy thanh đao này ngẩn người ra rồi cười khổ: - Thằng râu vàng này, gan đệ lớn quá đấy dám lấy trộm cả Thất Bảo đao mà cha yêu quý nhất?
- Đâu phải trộm, đệ chỉ mượn tạm thôi.
- Mượn tạm?
- Đệ để lại thư, chắc là lúc này cha đã đọc rồi.
Tào Hiến không kìm nổi lắc đầu liên tục, cũng không còn lời nào để nói về cậu đệ to gan lớn mật này của mình nữa. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Nàng giơ tay ra cướp lấy Thất Bảo đao trong tay Tào Chương: - Tịch thu thanh đao này trước, để ở chỗ của tỷ. Đệ cầm thanh đao này không biết là sẽ gây ra tai họa gì... Đúng rồi, đệ vừa nói đến người ức hiếp ta là ai vậy?
- Nhị tỷ, đệ đói bụng rồi!
Tào Hiến nhìn Tào Chương như kẻ du côn không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa khoang bảo hai cô nữa thì mang đồ ăn đến.
Đã nhiều ngày Tào Hiến không ăn cơm người cũng gầy đi. Đám nữ tỳ nghe thấy nàng cần cơm vội vàng chạy đến nhà bếp trên thuyền.
Chỉ trong chốc lát thức ăn đã được bày trên bàn.
Nhưng lúc vào họ nhìn thấy Tào Hiến đang nói chuyện với Tào Chương thì không khỏi chấn động.
- Nhớ rõ, không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ giết các ngươi.
Đám nữ tỳ đều là hầu cận của Tào Hiến sao có thể không biết Tào Chương?
Nghe Tào Chương đe dọa, hai nữ tỳ cũng hơi sợ hãi. Cũng may mà Tào Hiến đứng lên hung hăng lườm Tào Chương, hạ giọng nói: - Hãy đi báo tin cho Dương tiên sinh, Tam công tử đang ở trên thuyền, mời ông ta lên thuyền cũng được để ta bàn bạc đối sách một chút.
- Nhị tỷ, sao tỷ lại bán đứng đệ?
- Tử Dương tiên sinh là sứ giả, nếu đệ xảy ra chuyện gì, ông ấy phải chịu trách nhiệm, đệ muốn ông ấy chết sao?
- Đệ...
- Được rồi, đừng lo lắng.
Bây giờ chúng ta đã ở trên biển, dù Tử Dương tiên sinh có muốn đưa đệ đi e rằng cũng chẳng có cách nào. Nhưng, sau khi đến Liêu Đông rồi đệ đi theo Tử Dương tiên sinh. Ta nghe người ta nói người Liêu Đông kia bất hòa với cha, hơn nữa còn là một người rất hung tàn.
Vốn cho rằng có thể hù dọa được Tào Chương. Ai ngờ, Tào Hiến vừa nói xong câu này Tào Chương lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Nhị tỷ, lẽ nào đến giờ tỷ vẫn chưa biết người kia là ai?
- Ta đâu biết... Lúc mẹ nói chuyện này ta lại không nghe. Chỉ nghe người ta nói, hình như người kia rất hung tàn.
Chẳng trách lúc Tào Hiến biết mình phải đi Liêu Đông thì rất tức giận, căn bản là không để ý đến việc mình bị gả cho ai. Còn Tào Tháo và Biện phu nhân thì đều nghĩ Tào Hiến đã biết cho nên cũng không bàn chuyện này nữa. Thế cho nên đến tận bây giờ Tào Hiến cũng không biết rốt cuộc mình bị gả cho người nào.
Tào Chương cười rất cổ quái hại giọng nói: - Hung tàn hay không thì đệ không biết nhưng đệ biết người kia có ơn cứu mạng với tỷ.