Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tiêu Nhã, cùng với ba quý tộc lớn không mấy tình nguyện đã ra đến bên ngoài sân vận động, đi tới hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến.
Thấy thế, phần lớn thế lực xám thành phố Thiên Kinh đi theo sau lưng cũng dần đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn.
“Thì ra là thế, thì ra kế hoạch của ba nhà đó là như thế”.
“Đúng đó, nếu lúc nãy bầu phiếu bác bỏ Lâm Hàn thì bọn họ sẽ đắc tội với anh ta, chẳng có nhà nào muốn thấy cảnh đó, nếu dùng đến cách này thì chẳng ai đắc tội với anh, Lâm Hàn cũng không thể nói được gì, chẳng có lý do gì để gây chuyện nữa. Dù sao nguyên tắc cũng đặt ở đó, chẳng có thế lực nào cố tình nhắm vào anh ta cả”.
“Lâm Hàn này cũng hay thật, suy tính cả buổi trời lại quên mất điểm này, dẫn tay đấm bình thường tới thì có tác dụng gì đâu? Trong tranh đấu thế này, nó chẳng có chút tác dụng gì cả, ngược lại còn hại thân”.
“Đúng đó, dùng cách này có thể đuổi được Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, vừa không đắc tội cậu ta”.
“Ba nhà quý tộc này ranh ma thật đó, tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện này”.
Khi phần lớn gia chủ của các thế lực bàn tán thì ai cũng khen lấy khen để, cảm thấy ba quý tộc đó quá là thông minh, nghĩ Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu lần này quá sơ sẩy.
Bấy giờ, Khổng Tử Dục theo sau Khổng Trung Thiên lại hơi khó hiểu.
Anh ta đã đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn, bọn họ muốn nắm cái thóp việc Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang tay đấm bình thường đến.
Quy tắc là giấy trắng mực đen, ngoại trừ gia chủ và ba người quản lý ra thì những người được dẫn đến phải là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu để ai phát hiện ra họ dẫn người bình thường tới thì sẽ bị đuổi khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa hai năm tới dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể tham dự hội nghị, cũng chính là lỡ mất tròn ba năm hội nghị diễn ra.
Quy định đó cực kỳ nghiêm khắc và khắc nghiệt, mấy năm trước vẫn còn những gia tộc nghĩ mình sẽ may mắn, nhưng chẳng có một ngoại lệ nào, tất cả đều bị điều tra ra, ba năm không thể tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh.
Tất cả những thế lực làm trái với quy định trước đó, bây giờ phần lớn đều sụp đổ, số ít còn lại đã rời khỏi Thiên Kinh, đến nơi khác phát triển.
Có thể thấy sự tàn khốc của quy định này, chỉ cần làm trái với quy định thì ba năm không được tham dự hội nghị, nhưng hội nghị quý tộc lại quan trọng với tất cả các thế lực, không thể tham dự cũng tức là bước lên con đường xuống dốc, thậm chí là diệt vong.
Bấy giờ, Khổng Tử Dục cũng bất giác cảm thấy lo lắng cho Lâm Hàn.
Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy sai sai, theo những gì anh ta biết về Lâm Hàn, nhất là khi vừa tiếp xúc với anh thì Khổng Tử Dục phát hiện Lâm Hàn là một người cực kỳ khôn khéo và cẩn thận, là người sẽ tính toán hết tất cả mọi thứ để không có bất cứ một sai lầm nào.
Trong mắt Khổng Tử Dục, Lâm Hàn không thể mắc sai lầm nhỏ thế này được, nhà họ Tiêu không thể không biết về quy định này, đó chính là những điều luật do nhà họ Tiêu đích thân tham gia lập ra, họ không thể quên không nói cho Lâm Hàn.
Cả vẻ bối rối trên mặt Lâm Hàn lúc nãy cũng khiến Khổng Tử Dục thấy rất giả, dù anh bất cẩn thật thì cũng không cần thiết phải căng thẳng hay sợ hãi, dù sao sau lưng anh cũng có con quái vật lớn là nhà họ Lâm, cần gì phải sợ như thế? Dù Lâm Hàn làm gì cũng có nhà họ Lâm sau lưng dọn dẹp.
Thực lực chênh lệch quá lớn, khả năng lên kế hoạch cũng không sánh bằng người ta, thì làm sao đủ tư cách để cạnh tranh, rõ ràng hai người đã không đứng trên cùng một mặt phẳng ngang bằng.
Dù tính đến thời điểm này, anh ta đã biết Lâm Hàn cố ý thì vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại lựa chọn làm thế, anh dựa vào điều gì? Nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi, Khổng Tử Dục vẫn không hiểu.
Nhưng nếu Lâm Hàn đã tự tin như vậy, anh ta cũng yên tâm không cần phải lo lắng nữa, tin chắc rằng Lâm Hàn sẽ có cách giải quyết của riêng mình.