Bị truy nã với tội danh lừa đảo.
Kẻ tình nghi đã lừa đảo hơn mười phụ nữ, bọn họ lớn có khoảng bốn năm mươi tuổi, nhỏ có mười bảy mười tám tuổi, già trẻ đều bị.
Số tiền bị lừa lên tới 5 triệu tệ.
Nếu Lương Sảng báo cảnh sát thật thì họ vừa tới, ông ta liền lòi đuôi.
Sau đó, cả đời ông ta sẽ trải qua trong lao ngục.
Tổng giám đốc Mao nghĩ vậy giật bắn người:
"Tiểu Sảng, em phải tin tôi, tôi không phải là kẻ lừa đảo!"
"Không phải kẻ lừa đảo? Vậy ông lái chiếc Business Star GMC với Land Rover tới đây chứng minh đi!"
Lương Sảng lạnh lùng nói, nhìn thấy vẻ mặt ấy của tổng giám đốc Mao, cô ta đã có thể khẳng định, tên này chính là một tên lừa đảo.
Vừa lúc, ven đường có cảnh sát đang tuần tra, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe cảnh sát.
"Chú cảnh sát ơi! Tôi báo án!"
Lương Sảng bỗng hô lên.
"Có chuyện gì?", nghe thấy tiếng hô, cảnh sát đi tới hỏi.
Anh ta chỉ là cảnh sát giao thông vùng này, ăn xong cơm chiều nên ra đi dạo một vòng.
"Ông ta giả làm đại gia lừa tiền tôi!", Lương Sảng chỉ tổng giám đốc Mao nói.
"Lừa tiền?"
Tầm mắt cảnh sát dời lên người tổng giám đốc Mao: "Thưa ông, mời ông đưa chứng minh nhân dân ra".
"Tổng giám đốc Mao, nói gì thì nói, mấy ngày nay, ăn, mặc, ở, đi lại, ông đều dùng tiền của tôi, chắc phải hết ba bốn ngàn tệ nhỉ. Ông lại lừa tôi, nói mình là ông chủ của xí nghiệp top 500! Nếu ông là ông chủ lớn thật, tôi không tin, ngay cả nhiêu đó cũng chẳng lấy ra nổi", Lương Sảnh lạnh mặt nói:
"Nếu ba bốn ngàn kia mà được chứng minh thì chắc ông cũng bị tạm giữ mấy ngày chứ nhỉ!"
Mà lúc này, nghe thấy cảnh sát bảo mình lấy chứng minh nhân dân ra, sắc mặt tổng giám đốc Mao lập tức trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, rề rà không chịu lấy nó ra.
Vừa lấy ra, máy dò thông tin chuyên dụng của cảnh sát quét một cái thì các thông tin sẽ hiện lên hết, vậy ông ta có chạy đằng trời.
"Mau lấy chứng minh ra đi!"
Cảnh sát quát.
Anh ta thấy vẻ mặt ông ta đổi tới đổi lui, trông rất chột dạ, đã thấy có gì đó rồi.
"Vâng... Vâng".
Tổng giám đốc Mao bất chấp tất cả, lấy chứng minh ra đưa cho cảnh sát.
Bây giờ, ông ta chỉ hy vọng trên người cảnh sát này không mang theo máy dò thông tin chuyên dụng.
Nhưng ngay sau đó, hy vọng ấy của ông ta liền lụi tắt.
Chỉ thấy cảnh sát lấy một cái máy màu đen từ trong túi ra, quét về phía giấy chứng minh.
"Tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn!"
Tinh tinh tinh!
Trên màn hình lập tức xuất hiện nhắc nhở.
"Thôi xong rồi!"
Tổng giám đốc Mao vừa nhìn thấy cái máy đó, mí mắt giật giật, quay đầu bỏ chạy.
Ngay sau đó, cảnh sát cũng kịp phản ứng lại, hét lên:
"Không được chạy, đứng lại!"
Nói xong, anh ta bèn đuổi theo.
Nhưng vẫn phản ứng hơi chậm, tổng giám đốc Mao đã chạy được hơn 5m rồi, mà còn càng ngày càng kéo dãn khoảng cách.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, cầm lấy chiếc đũa duy nhất trên bàn, cánh tay trái trắng nõn quăng mạnh về phía trước!
Vèo!
Chiếc đũa kia xé rách không khí, kéo theo tiếng gió rít vù vù, y như một viên đạn phóng đi.
Phụt!
Máu lập tức bắn ra từ bắp chân trái của tổng giám đốc Mao.
Chỉ thấy chiếc đũa kia đâm phập vào bắp chân ông ta, máu chảy xuống, nháy mắt, cẳng chân đã nhuộm đẫm máu.
Tổng giám đốc Mao lảo đảo rồi ngã sấp xuống đất, ôm bắp chân hét thảm.
"A a a! Đau quá đi!"
Cảnh sát chạy đến bên tổng giám đốc Mao, thấy chiếc đũa cắm trên bắp chân ông ta liền thay đổi sắc mặt, hết sức kinh ngạc.
Cách xa như vậy mà chàng trai kia lại có thể phóng chiếc đũa cắm vào bắp chân ông ta, lực cánh tay kinh khủng thật! Sức mạnh đó gần như sánh ngang với viên đạn!
Sau đó, anh ta liếc tổng giám đốc Mao, quát:
"Giơ tay lên ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"
Sắc mặt ông ta hết sức khó coi, cơn đau trên đùi đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cách cách!
Còng tay lạnh lẽo tròng vào cổ tay tổng giám đốc Mao.
Cảnh sát dắt ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười ha ha nói:
"Cậu nhóc, ngón nghề được đấy! Lần này cũng may nhờ có cậu, không thì có lẽ đã vuột mất tên tội phạm bị truy nã này rồi!"
"Chỉ là một cái nhấc tay thôi", Lâm Hàn bình tĩnh nói.
"Tội phạm bị truy nã?"
Lương Sảng há hốc mồm, khó có thể tin nhìn tổng giám đốc Mao, không ngờ ông ta lại là tội phạm bị truy nã.
"Đúng vậy, là tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn, dính đến lừa đảo, đã có mười mấy người bị hại và đều là phụ nữ, số tiền lên đến hơn mấy triệu tệ", cảnh sát nhìn thông tin trên máy nói:
"Cô gái, nếu không phải cô báo án đúng lúc thì chẳng biết lúc nào mới bắt được tên tội phạm này".
Có thể nhận ra được, tâm trạng của anh cảnh sát đang rất tốt.
Cơm nước xong đi ra dạo một vòng tuần tra đường xá cũng có thể gặp được tội phạm bị truy nã, mà còn tự mình bắt được.
Công lao này rất có ích cho việc thăng chức trong tương lai của anh ta.
"Cô gái, có thể cho tôi số điện thoại không? Tóm được tên tội phạm này cần phải có người làm chứng đến khai báo, đến lúc đó, chúng tôi sẽ liên lạc với cô", cảnh sát lại nói tiếp.
"Đương nhiên là được".
Lương Sảng đọc số điện thoại cho cảnh sát biết.
"Được rồi!"
Cảnh sát ghi lại số, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
"Cậu nhóc, lần này bắt được tội phạm bị truy nã cũng có công của cậu. Sau khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ gửi tiền thưởng cho cậu".
"Cảm ơn", Lâm Hàn khẽ cười nói.
"Đây là điều đương nhiên, dù sao cũng không có nhiều người thấy việc nghĩa bèn xông pha làm. Thôi, không nói nữa, tôi áp giải tên tội phạm này về cục cảnh sát đã".
Cảnh sát áp giải tổng giám đốc Mao lên xe, lái khỏi đường Phi Phàm.
Phù...
Thấy ông ta bị giải đi, Lương Sảng thở phào một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải Lâm Hàn nhắc nhở thì có lẽ cô ta đã bị sa bẫy rồi.
Cuối cùng bị tổng giám đốc Mao lừa cả người lẫn tiền, lúc đó có khóc cũng vậy thôi.
"Lâm Hàn, lần này cám ơn anh nhiều", Lương Sảng nhìn Lâm Hàn với vẻ vô cùng biết ơn.
"Chỉ là nhắc nhở xíu thôi".
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, tuy anh chẳng thích Lương Sảng, nhưng thấy đối phương bị lừa, vẫn có chút không đành lòng.
Thế nhưng, Lâm Hàn chỉ nhắc thế thôi, còn có tiếp thu hay không thì chẳng liên quan gì đến anh.
"Nhắc nhở của anh giúp tôi đỡ phải mất rất nhiều thứ".
Vẻ mặt Lương Sảng vẫn tràn đầy biết ơn, sau đó, cô ta liếc xe của Lâm Hàn, ánh mắt lóe lên.
Tiếp theo, cô ta lập tức nghiêng người về phía trước, tay trái thân thiết khoác lên cánh tay Lâm Hàn, cọ cọ gương mặt lên tay anh nói:
"Lâm Hàn, chiếc GMC kia thật sự là của anh hả?"
"Á đù!"
Từ Dung và Tạ Cầm thấy cảnh ấy đều sững sờ.
Lương Sảng kia thật là trơ tráo!
Ban nãy còn ăn nói sắc lạnh, mặt mày khinh thường nhìn Lâm Hàn.
Bây giờ lại bỗng giống như một con mèo, ôm chặt lấy cánh tay anh!
Sự tương phản ấy lớn đến mức khiến hai cô sững sờ.
"Thứ trơ tráo! Mặt dày kinh khủng luôn, có cái kiểu gạ trai như vậy hả! Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, khi đối mặt với sự chủ động như thế của phụ nữ, đều sẽ không kìm lòng nổi! Hơn nữa, Lương Sảng cũng khá xinh đẹp, cậu Lâm có thể giữ vững tinh thần sao?"
Từ Dung tức giận cắn chặt môi, cô ấy cũng rất thích Lâm Hàn.
Nhưng bảo cô ấy chủ động như Lương Sảng, cô ấy lại không làm được.
Giây phút ấy, Từ Dung cảm thấy như có thứ gì đó vốn thuộc về mình đang bị người khác cướp đi.
Điều đó khiến cô ấy vô cùng khó chịu.
"Cô làm gì thế?"
Lâm Hàn ngẩn ra, nhìn Lương Sảng mà chẳng hiểu gì.
"Thật sự là của anh hả?"
Lương Sảng lắc lắc cánh tay Lâm Hàn, hỏi nữa.
"Là của tôi, cô có thể bỏ tay ra không?", Lâm Hàn khẽ cau mày nói.