Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Viên đạn xuyên qua ấn đường Hoàng Liệt.
Phụt!
Máu bắn tung toé, chảy ra ồ ạt.
Hoàng Liệt mở to mắt, vẫn không thể tin được, đầu đập xuống đất, nằm im bất động.
Hoàng Liệt đã chết.
Khoảnh khắc này, cả căn phòng đều tĩnh lặng.
Đặc biệt là những ông lớn trong khu vực Vùng Xám Kim Lăng, bọn họ kinh ngạc nhìn xác chết của Hoàng Liệt, nhất thời không có phản ứng gì.
Hoàng Liệt là ai?
Thành viên cốt cán của nhà họ Hoàng ở Vùng Xám, trưởng lão của chấp pháp đường, cứ thế chết rồi?
Giờ phút này những ông chủ trong giới đều có cảm giác đang nằm mơ.
Sau đó họ lại nhìn Lâm Hàn, toàn thân run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng.
Người trẻ tuổi này, không ngờ ngay cả Hoàng Liệt cũng dám giết, hơn nữa sau khi giết người còn không chớp mắt, cậu ta không sợ nhà họ Hoàng báo thù sao?
Địa vị của nhà họ Hoàng ở Vùng Xám rất cao, tương đương với một thế gia, nền tảng rất vững chắc.
Nguồn gốc của họ thậm chí còn liên quan đến Hoàng Kim Dung, thủ lĩnh Thanh bang của thế kỷ trước.
Người trẻ tuổi này giết nhân vật cốt cán của nhà họ Hoàng như vậy, chắc chắn phải chết!
Chỉ cần ở Hoa Đông, nhà họ Hoàng muốn giết một người không phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt những ông trùm Vùng Xám nhìn Lâm Hàn đều trở nên lạnh lẽo, giống như đang nhìn kẻ sắp chết.
Mà lúc này, ánh mắt Lâm Hàn cũng lạnh lùng dừng trên người những ông trùm kia.
Có tổng cộng bảy người, là những người đứng đầu các khu vực Vùng Xám ở các quận khác nhau của Kim Lăng.
Bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm như vậy, mí mắt bảy người đều giật giật, da gà nổi lên, cảm giác như bị thứ gì đó kinh hãi theo dõi.
“Cho các ông hai lựa chọn”.
Lâm Hàn không nhiều lời, anh nói thẳng:
“Một là theo tôi”.
“Hai là chết ở đây”.
“Theo mày? Nằm mơ đi!”
Anh vừa dứt lời, một người trong đám đông đã chế nhạo:
“Thằng ranh, mày giết anh Hoàng, chờ sống sót qua ba ngày rồi hẵng nói lời này! Lại còn nghe theo mày á? Mày chỉ là một thằng sắp chết thôi!”
“Mày bảo chúng tao nghe theo một người chết, đầu óc mày bị thủng lỗ à?”
Nói xong, người đó cười ha hả.
Người này có vết rỗ trên mặt, thân hình cao to, là tâm phúc của Hoàng Liệt, Tạ Minh Thiên.
Đồng thời, Hộp đêm Royal No.1 này cũng là của gã.
“Hơn nữa vừa nãy tao đã gọi người đến rồi, không đầy 10 phút nữa, đội quân của tao sẽ đến!”, Tạ Minh Thiên nói tiếp:
“Thằng ranh, mày giết anh Hoàng nhất định sẽ bị nhà họ Hoàng truy sát. Lát nữa người của tao đến, tao sẽ lấy đầu mày dâng cho nhà họ Hoàng…”
Pằng!
Gã còn chưa nói xong, tiếng súng đã vang lên.
Một viên đạn xuyên qua ấn đường Tạ Minh Thiên.
Tạ Minh Thiên há miệng, mắt trợn to, tựa như còn muốn nói gì đó, cuối cùng ngã phịch xuống đất, không động đậy.
“Tên này đúng là không có não! Thật sự cho rằng mình không dám giết gã?”
Ngô Xuyên thổi họng súng, liếc mắt nhìn xác chết Tạ Minh Thiên trên mặt đất.
Phát súng vừa rồi là anh ta bắn.
Lâm Hàn không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Mà thấy Tạ Minh Thiên giây trước còn kiêu ngạo vênh váo, giây sau đã trở thành một thi thể, sáu ông trùm còn lại đều sợ hãi lùi lại, áp sát vào nhau.
Họ bị bao vây bởi hàng chục người của Tôn Hàn Các, không thể chạy thoát được.
“Vừa rồi anh Hàn đã nói cho các người hai lựa chọn, tôi nói lại lần nữa thay anh ấy”, Ngô Xuyên nghịch khẩu súng, toát ra hơi thở băng giá:
“Một là nghe theo anh Hàn, hoặc là chết, chỉ đơn giản vậy thôi, tôi cho các người mười giây, mau đưa ra quyết định”.
Ngô Xuyên ngồi ở vị trí trùm xã hội đen Đông Hải cũng đã một thời gian, khi nói lời này rất uy nghiêm, hơn nữa anh ta biết rõ làm sao đối phó với những người này, chỉ cần cứng rắn, cự tuyệt thì giết!
“Một”.
“Hai”.
“Ba”.
“…”
“Mười giây đã hết, bắt đầu từ ông trước”.
Ngô Xuyên chĩa súng vào một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đầy đặn.
Người này tên là Triệu Vong Xuyên, là ông trùm khu vực Vùng Xám quận Huyền Vũ của Kim Lăng.
“Tôi… tôi có thể nghĩ thêm được không? Mười giây quá ngắn, hơn nữa bảo tôi đột nhiên nghe theo một người tôi hoàn toàn không biết, hơi miễn cưỡng…”
Triệu Vong Xuyên cố nặn ra một nụ cười, cười xoà nói.
Pằng!
Ngô Xuyên bóp cò không chút do dự.
Trên mặt Triệu Vong Xuyên vẫn mang theo nụ cười, ông ta ngã xuống đất, bất động.
Đã chết!
Trước khi chết, ngực ông ta phụt máu, bắn lên mặt mấy ông trùm bên cạnh, bọn họ sợ hãi run lên, tiếp tục lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Người này ra tay quá tàn nhẫn! Suy nghĩ thêm một chút cũng không được! Không vừa ý là bắn luôn!
“Đến ông rồi, chọn cái nào?”
Ngô Xuyên chĩa súng vào ông trùm tiếp theo.
Người đàn ông này cũng tuổi trung niên, mặc vest, trên cổ có một hình xăm mờ.
Người này là ông trùm Vùng Xám quận Tần Hoài, Kim Lăng.
“Tôi… tôi chọn nghe theo!”
Ông ta nhìn thi thể Triệu Vong Xuyên trên đất, ngập ngừng một thoáng rồi cắn răng trả lời.
Đùa à? Nếu không nghe theo sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn phục tùng Lâm Hàn.
“Tôi… tôi cũng chọn nghe theo!”
“Tôi phục tùng!”
“Anh Hàn, tôi nguyện theo anh!”
…
Có người đầu hàng, những người khác cũng lần lượt lên tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Xuyên hài lòng gật đầu.
“Anh Hàn, anh thấy thế nào?”, anh ta nhìn Lâm Hàn.
“Được, Vương Vũ, nếu những người này đã đồng ý theo tôi thì chuyện phụ trách tiếp quản thế lực của họ giao cho anh đấy”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nói với Vương Vũ.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Vương Vũ vui mừng khôn xiết, Lâm Hàn giao nhiệm vụ này cho anh ta cũng có nghĩa là địa vị của anh ta trong Vùng Xám sẽ lên như nước thuỷ triều dâng.
Ông ta nhìn thi thể Triệu Vong Xuyên trên đất, ngập ngừng một thoáng rồi cắn răng trả lời.
Đùa à? Nếu không nghe theo sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn phục tùng Lâm Hàn.
“Tôi… tôi cũng chọn nghe theo!”
“Tôi phục tùng!”
“Anh Hàn, tôi nguyện theo anh!”
…
Có người đầu hàng, những người khác cũng lần lượt lên tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Xuyên hài lòng gật đầu.
“Anh Hàn, anh thấy thế nào?”, anh ta nhìn Lâm Hàn.
“Được, Vương Vũ, nếu những người này đã đồng ý theo tôi thì chuyện phụ trách tiếp quản thế lực của họ giao cho anh đấy”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nói với Vương Vũ.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Vương Vũ vui mừng khôn xiết, Lâm Hàn giao nhiệm vụ này cho anh ta cũng có nghĩa là địa vị của anh ta trong Vùng Xám sẽ lên như nước thuỷ triều dâng.
Quan trọng hơn là, Lâm Hàn đã tin tưởng anh ta, vậy nên mới giao việc quan trọng thế này cho anh ta làm.
Dù sao bây giờ họ đã là người cùng hội cùng thuyền.
“Chúng ta về trước đi, hoả thiêu xác của Hoàng Liệt sau đó gửi tro cốt về cho tôi”, Lâm Hàn nói.
“Vâng, anh Hàn, tôi sẽ cho người đi làm”, Ngô Xuyên đáp.
Những ông trùm kia đã đồng ý phục tùng, có họ ở đây Lâm Hàn và Ngô Xuyên dễ dàng ra khỏi Hộp đêm Royal No.1.
Bên ngoài, không khí khá mát mẻ, Lâm Hàn hít sâu một hơi, lên cùng xe với Ngô Xuyên.
“Những ông trùm trong Vùng Xám ở Kim Lăng, đừng thả họ về vội, giữ lại đã. Chuyển người của chúng ta đến Kim Lăng, từng người một tiếp quản thế lực dưới quyền những người này”.
Lâm Hàn ngồi vào vị trí ghế phụ, nói với vẻ mặt không cảm xúc:
“Nếu họ đã nghe theo thì phải nghe theo một cách thật lòng, nếu ai chơi xấu, giở trò thì xử luôn”.
“Tôi biết rồi anh Hàn!”
Ngô Xuyên gật đầu: “Tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”.
“Còn chuyện của Tiểu Bắc, khi nào nhận được tro cốt của Hoàng Liệt, chúng ta bớt chút thời gian về quê nhà Tiểu Bắc, chôn cất tro cốt Hoàng Liệt cùng cậu ấy”.
Ánh mắt Lâm Hàn hơi loé lên, anh lại nói.
“Ngoài ra còn nhà họ Hoàng nữa. Hoàng Liệt đã chết, mấy ngày nữa ban lãnh đạo nhà họ Hoàng sẽ biết chuyện, chúng ta cũng phải chuẩn bị đối phó. Dù sao thì bây giờ chúng ta đang ở trong khu vực Vùng Xám, muốn đối phó với nhà họ Hoàng vẫn còn rất khó khăn”.