Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242: Cô chủ biệt thự

"Bây giờ Tiểu Lệ đã giỏi đến thế rồi á!"


Trương Đức Thuận vô cùng kinh ngạc: "Ngay cả nhà phát triển bất động sản còn phải tặng quà lấy lòng con bé sao!"


"Cũng chỉ nhận được một cái công trình trên chục tỉ thôi, mà mấy nhà phát triển kia đã đến đạp muốn nát cả cái cửa rồi", Dương Cảnh Đào cười nói.


"Trên chục tỉ á..."


Trương Đức Thuận và Trương Đào đồng loạt rít lên.


Bọn họ làm sao mà tưởng tượng nổi một cái công trình hơn chục tỉ là cỡ nào chứ.


Nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, ý cười trên mặt của Dương Cảnh Đào càng đậm hơn.



Hôm nay, ngoài chuyện Lâm Hàn vừa làm ông ta xấu hổ trước mặt họ hàng khi nãy, Dương Cảnh Đào cảm thấy mình ‘hứng đủ’ thể diện rồi.


"Chị Tiểu Lệ chỉ lớn hơn cháu có hai ba tuổi nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy", Trương Đào hoảng hốt lẩm bẩm, trong mắt dường như còn hơi đố kị.


Tiếp theo, cô ta lại lắc đầu nói: "Ông trời đúng là công bằng, công việc tuy là suôn sẻ, nhưng còn hôn nhân thì lại thất bại, vớ phải một người như Lâm Hàn! Đúng là được cái này thì mất cái kia!"


Dương Cảnh Đào đã hãnh diện đủ trước mặt họ hàng rồi, ông ta liền nói sang chuyện khác:


"Đức Thuận, anh nghe nói lần này chú đến đây là vì đưa Tiểu Đào đi tìm việc làm ở thành phố à?"


"Đúng vậy!", Trương Đức Thuận gật đầu: "Thị trấn của chúng tôi tiền lương quá thấp, chỉ được tầm hai ba ngàn tệ thôi, vì vậy cả nhà mới ngồi lại bàn bạc, quyết định đưa Tiểu Đào lên thành phố".


"Ở thị trấn không những lương thấp, mà cả người giàu cũng ít, đâu giống được như ở thành phố, trên đường về đây cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là xế xịn, BMW, Audi... các kiểu".


Trương Đào tiếp lời, trong tầm hiểu biết của cô ta, xế xịn cũng chỉ có BMW, Audi, Mercedes mà thôi.


"Ở thành phố Đông Hải này có biết bao nhiêu người giàu có, cháu tin rằng, với nhan sắc và năng lực của cháu, cháu sẽ tìm được bạch mã hoàng tử trong lòng mình, sau đó kết hôn và định cư ở cái thành phố này luôn".


Trong mắt cô ta là một tương lai đầy mong đợi.


"Có mục tiêu sống thì tốt quá rồi, chú vẫn nhắc lại câu cũ, tìm người yêu thì đừng tìm một thằng như con rể chú", Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.


"À đúng rồi, Cảnh Đào à, tôi có chuyện muốn nhờ anh", bỗng nhiên Trương Đức Thuận nói.


"Có chuyện gì thì chú cứ nói đi, từ xa đến đều là khách, chỉ cần trong tầm với thì anh nhất định sẽ giúp chú", Dương Cảnh Đào hào sảng nói.


"Tôi và Tiểu Đào vừa tới Đông Hải, tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, hơn nữa lại không mang theo nhiều tiền, cũng khó thuê được nhà. Biệt thự của anh nhiều phòng trống như vậy, có thể cho tôi ở nhờ một tháng không, đợi khi Tiểu Đào tìm được việc, có lương rồi, dành dụm ít tiền, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài ngay".


Trương Đức Thuận mỉm cười dè dặt nói: "Cảnh Đào à, anh có thể đồng ý yêu cầu này không?"


"Anh còn tưởng chuyện gì lớn lao lắm, Đức Thuận à, chú với anh cởi truồng tắm mưa cùng nhau từ bé, yêu cầu này có đáng là gì đâu?"


Dương Cảnh Đào phất tay lên: "Từ hôm nay chú cứ ở đây đi! Không cần phải ra ngoài thuê nhà làm gì, muốn ở đến khi nào thì ở! Chuyện trong căn nhà này anh vẫn quyết định được! Dì Hà, dọn dẹp phòng ở cho khách đi!"


"Ôi! Cảm ơn anh!"


"Cháu cảm ơn chú nhiều!"


Cặp mắt bố con Trương Đức Thuận và Trương Đào lập tức sáng lên, không ngờ Dương Cảnh Đào lại thoải mái đến vậy.


"Cảnh Đào, vẫn là anh hào sảng nhất!"


Trương Đức Thuận bật ngón tay cái khen ngợi Dương Cảnh Đào.


Trương Đào thì vui vẻ đến mức đi tới lui trong biệt thự, quan sát khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cô ta được ở biệt thự, đương nhiên tò mò rất nhiều thứ.


Vừa nghĩ đến chuyện sau này được ở trong căn biệt thự trị giá mấy chục triệu tệ này, cô hưng phấn đến run rẩy cả người, kiềm lòng không đặng lấy điện thoại ra chụp hình hết thảy phòng khách, vườn hoa, hồ bơi... rồi đăng lên trên tường.


"Cuộc sống mới, khởi đầu mới, Đông Hải ơi, tôi đến rồi!"


Trương Đào đăng lên kèm theo câu trên, phía dưới thì là hình ảnh vừa chụp ở biệt thự.


Chỉ trong chốc lát, đã có mấy cái bình luận.


"Chu choa, Tiểu Đào được ở biệt thự kìa!"


"Đại già ghê, ở cả biệt thự á, ngày thường cũng không biết luôn nha!"


"Biệt thự đẹp quá!"


"Biệt thự này cũng phải năm sáu triệu tệ đó!"


"Đâu có đâu, không phải biệt thự của tớ đâu, là biệt thự của họ hàng tớ", Trương Đào hớn hở trả lời bình luận.



"Họ hàng sao? Vậy cho cậu ở được bao lâu?"


"Họ hàng tớ nói muốn ở bao lâu thì ở, cứ tự nhiên như ở nhà mình".


"Hâm mộ cậu ghê! Vậy thì cậu khác gì là cô chủ biệt thự cơ chứ!", bên dưới lại có thêm bình luận:


"Hôm nào tớ đến thành phố Đông Hải tìm cậu, cậu dẫn tớ đi trải nghiệm cảm giác ở biệt thự một chút nhé!"


"Được mà! Cậu là bạn thân nhất của tớ, nếu cậu đến, muốn ở bao lâu thì ở, biệt thự này còn rất nhiều phòng trống á! Chúng ta có thể cùng nhau bơi và nằm tắm nắng trên sân thượng", Trương Đào trả lời rất nhanh.


Lúc này, cô ta cười tươi rói, khuôn mặt đang cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của mình, cảm giác cứ như bản thân thật sự trở thành cô chủ biệt thự này vậy.


Ban ngày, lúc chị Tiểu Lệ không ở nhà, chỉ có Dương Cảnh Đào và người giúp việc, còn có một người con rể vô dụng được thơm lây ở ké biệt thự.


Cô ta không phải là cô chủ thì còn là gì?


Trả lời xong từng cái bình luận ở tường bạn bè, trong lòng Trương Đào vô cùng thỏa mãn, cứ như được rót mật ngọt vậy.


Cô bước lên sân thượng, vịn vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh thành phố Đông Hải từ xa, thốt lên:


"Đẹp quá đi mất! Đứng ở chỗ này, gần như có thể thu được bao quát thành phố Đông Hải vào trong tầm mắt".


Ánh mắt cô ta chợt lóe, nhìn thấy cách không xa là một chàng trai đang nằm gối tay sau đầu tắm nắng trên ghế thư giản.


Người đó chính là Lâm Hàn.


"Lâm Hàn, anh đang làm gì vậy?", Trương Đào đi tới hỏi.


"Tắm nắng".


Lâm Hàn liếc nhìn cô ta rồi quay đi, dáng vẻ chẳng thèm để ý tới.


Trương Đào nhướng mày: "Mỗi ngày anh không làm gì, cũng không đi kiếm tiền, ăn no chờ chết, há mồm đợi chị Tiểu Lệ nuôi anh, trong lòng anh không cảm thấy tội lỗi hả?"


"Liên quan cái méo gì cô".


Lâm Hàn bật lại.


"Anh..."


Biểu cảm Trương Đào thay đổi, tức đến mức trong mắt đầy lửa giận, càng tỏ ra xem thường hơn:


"Người như anh cũng không biết phép tắc gì cả! Hừ, chú Dương nói không sai, tìm người yêu không nên tìm người giống anh!"


"Vô công rỗi nghề, chơi bời lêu lổng đã đành, ngay cả vài ba phép tắc cơ bản cũng không biết!"


"Vậy cô muốn tìm mẫu người thế nào?", khóe miệng Lâm Hàn cong lên, buồn cười hỏi.







"Với nhan sắc và năng lực của tôi, đương nhiên phải tìm một người đàn ông có nhà có xe ở thành phố Đông Hải, vả lại lương mỗi tháng phải hơn chục ngàn tệ. Tóm lại là, nếu tôi gặp phải loại người như anh, vừa nhìn tôi sẽ thẳng tay mà pass luôn!", Trương Đào hừ lạnh, vô cùng chảnh chọe.


Lâm Hàn nhìn ra đằng xa, nhàn nhạt nói:


"Bàn về nhan sắc thì cô cũng bình thường, sao cô không thử đi soi lại mặt mình trong gương, xem xem trên đó có bao nhiêu cái sẹo rỗ. Vả lại thử cân lại xem, coi mình nặng bao nhiêu ký rồi, chắc cũng phải 75 kg rồi đó!"


"Với một người cao tầm 1m6, cân nặng 75 kg, tôi cũng không hiểu nổi, đàn ông thu nhập hơn chục ngàn tệ, có xe, có nhà ở thành phố Đông Hải này, người ta thiếu gì con gái để lựa chọn, tại sao họ lại chọn cô chứ?"


"Lâm Hàn, anh..."


Trương Đào tức điên, muốn đáp lại nhưng không biết phải nói như thế nào.


Lâm Hàn nói không sai, quả thật cân nặng của cô ta tận 75 kg, hơn nữa trên mặt còn đầy sẹo rỗ, ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật.


"Còn về năng lực", Lâm Hàn cười nhạo rồi lại nói: "Cô có năng lực gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Chuyên ngành gì?"


"Học vấn tôi đến đâu thì liên quan gì anh hả!"


Trương Đào lớn tiếng nói, lông mày dựng đứng, giận đến cả người run rẩy.


Trình độ học vấn của cô ta cũng chỉ đến trung học, vả lại nguyên nhân bỏ học cũng không phải do gia đình không có tiền đóng học phí.


Mà bởi vì lo cắm đầu yêu đương, xảy ra quan hệ với mấy tên côn đồ cắc ké ngoài trường, nên đã bị đuổi học.


Chuyện này cũng do cô ta tự làm tự chịu thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK