Nghĩ đến đây, Chúc Đài run bắn người, bỗng có cảm giác sắp xui xẻo đến nơi.
Ông ta đã gây thù hằn với Lâm Hàn ở quán ăn Trung Hoa, đồng nghĩa với việc đắc tội Trần Nam!
"Vậy công ty bất động sản Thiên Hòa của mình..."
Sắc mặt Chúc Đài hơi tái đi, trán vã mồ hôi.
"Đúng vậy!"
Triệu Tứ Hải cũng chợt phản ứng lại, Lâm Hàn này là người của đại gia Trần Nam.
Vậy hiển nhiên, quý nhân mà Phùng Thạch nói chính là Trần Nam chứ không phải Lâm Hàn. Cậu ta chẳng qua chỉ là người đại diện thôi! Thế mình còn sợ cái quái gì nữa?
Lâm Hàn và Phùng thạch đã đến, mọi người cũng nhập tiệc.
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống linh đình, đa số đều mời rượu Lâm Hàn, khi nói chuyện lâu lâu lại nhắc tới Trần Nam, muốn biết xem anh ta có tính bước chân vào ngành bất động sản ở Kim Lăng hay không.
Lâm Hàn đương nhiên hiểu được ý định của mấy người đó, nhưng anh chỉ cười mà không nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
"Lâm Hàn, ra vẻ cái gì chứ! Cậu chẳng qua chỉ là tay sai của Trần Nam thôi! Nếu không có anh ta thì những ông trùm bất động sản kia sẽ lấy lòng cậu chắc?"
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất khó chịu, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Triệu Tứ Hải, ai ở đây cũng đi mời rượu cậu Lâm, sao cậu không mời?", tầm mắt Nghiêm Quân bỗng tập trung lên người Triệu Tứ Hải. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trên bàn ăn mà anh ta lại không mời rượu thì thật chẳng lễ phép gì hết.
Mà Triệu Tứ Hải còn là người của ông ta nữa, Nghiêm Quân lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Sếp Nghiêm, tôi..."
Triệu Tứ Hải mấp máy môi, bảo anh ta đi mời rượu tên vô dụng Lâm Hàn kia á, anh ta thật sự không muốn chút nào.
"Tôi cái gì mà tôi! Mau mời rượu đi!"
Nghiêm Quân cau mày, bình thường Triệu Tứ Hải rất lanh lợi mà, sao đến lúc này lại chậm tiêu như thế?
"Nếu chọc giận cậu Lâm thì công trình trong tay cậu khỏi cần làm nữa, tôi giao cho người khác làm!", Nghiêm Quân lạnh lùng nói.
"Tôi... Tôi mời!"
Triệu Tứ Hải vội đáp, rót đầy ly rượu, rồi đứng dậy im lặng một hồi, rốt cuộc cắn răng nói:
"Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly!"
Anh ta nói xong bèn ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại ngồi xuống.
Lâm Hàn liếc Triệu Tứ Hải một cái, không có nâng ly lên, điều này khiến sắc mặt Triệu Tứ Hải suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh.
"Lâm Hàn! Mày đợi đó, cuối cùng sẽ có một ngày mày bị tao giẫm nát dưới chân cho coi!"
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Anh ta cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục vô cùng lớn.
"Mọi người này, tôi có hai việc muốn nói", Phùng Thạch bỗng nhiên mở miệng tuyên bố.
"Ông chủ Phùng có việc gì cứ nói!"
"Đúng thế, nếu gặp phải rắc rối thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ!"
...
Đám Nghiêm Quân và mấy ông trùm bất động sản khác đều liên tục cười nói, giờ đã xác định được một việc, đó là Phùng Thạch có quan hệ với đại gia Trần Nam.
Tức thì, địa vị của Phùng Thạch ở trong lòng bọn họ lại tăng lên rất nhiều, nếu ông ta có việc, đương nhiên phải giúp rồi.
Chúc Đài giật giật mí mắt, trong lòng có linh cảm xấu.
"Việc đầu tiên đó là tôi gia nhập vào ngành bất động sản ở Kim Lăng thì sẽ vay 150 tỷ từ ngân hàng để phát triển cái bánh kem này lớn hơn nữa", Phùng Thạch cười nói:
"Đến lúc đó, tôi cũng hoan nghênh những ông trùm nhà đất ở đây chia sẻ lợi nhuận, cùng nhau phân chia cái bánh kem này".
Đám Nghiêm Quân nghe thấy thế đều sáng bừng mắt lên.
Bọn họ hít sâu một hơi, giật mình kinh ngạc, rồi không kiềm nổi bàn tán xôn xao.
"150 tỷ! Số tiền ấy còn nhiều hơn vốn lưu động mà tất cả chúng ta cộng lại nữa!"
"Quan trọng hơn là ông ta còn san sẻ cái bánh kem ấy với chúng ta! Mọi người cùng nhau phát tài!"
"Ông chủ Phùng thật là rộng rãi!"
"Hào phóng ghê!"
"Cứ thế, chẳng bao lâu nữa, chưa biết chừng ông chủ Phùng sẽ trở thành ông trùm bất động sản lớn nhất thành phố Kim Lăng này rồi!"
...
Ánh mắt mọi người nhìn Phùng Thạch lập tức trở nên ân cần nịnh nọt, vui vẻ như mở cờ trong bụng.
"Việc thứ hai", nụ cười trên gương mặt Phùng Thạch chợt tắt: "Đó chính là quý nhân của tôi muốn mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở Kim Lăng, nhưng đã gặp một chút rắc rối. Tôi nghĩ rằng mọi người ngồi đây chắc cũng biết chuyện của siêu thị đó chứ nhỉ!"
Phùng Thạch nói xong, liếc nhìn cả phòng.
"Siêu thị Hoa Nhuận!"
Sắc mặt đám người Nghiêm Quân chợt thay đổi hẳn.
Đương nhiên họ biết chuyện đó rồi, ngay ngày hôm qua, Chúc Đài đã đánh tiếng với bọn họ, bảo những mặt bằng cao ốc hay chung cư trong tay họ từ chối không cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh ở đó.
Đối với bọn họ thì chuyện đó chỉ là chút việc nhỏ, làm xong còn được Chúc Đài nợ một ân tình, tội gì không làm?
Cho nên, ai cũng đồng ý hết.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, sau lưng siêu thị Hoa Nhuận lại là Lâm Hàn!
Sắc mặt mọi người không khỏi trở nên khó coi.
Rắc rối rồi!
Đằng sau siêu thị Hoa Nhuận là Lâm Hàn, nói cách khác, bọn họ giúp Chúc Đài một chuyện nhỏ, lại vô tình đắc tội quý nhân của ông chủ Phùng!
Nếu mà chọc giận ông ta, vậy bọn họ cũng đừng mơ được chia cái bánh 150 tỷ kia.
"Ông chủ Phùng, tôi biết chuyện đó, hôm qua, tôi quả thật đã làm sai!"
Ánh mắt Nghiêm Quân lóe lên, lập tức nhận sai:
"Sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi sẽ bảo đám cấp dưới trong mấy tòa cao ốc với chung cư đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh! Hơn nữa, còn có miễn hai năm tiền thuê cho ông!"
Đám ông chủ kia nghe vậy đều vội vàng mở miệng:
"Ông chủ Phùng à, xong tiệc, tôi cũng sẽ làm thế!"
"Chuyện tiền thuê thì chỉ cần siêu thị Hoa Nhuận đến, hoàn toàn có thể miễn hết, ông cứ tùy tiện sử dụng mặt bằng là được!"
"Đây coi như là chút quà mọn mà tôi tặng cho ông chủ Phùng và cậu Lâm nhân dịp gặp mặt!"
...
"Cái này..."
Chúc Đài tái mặt, không ngờ mọi người ở đây lập tức đổi trận doanh, trực tiếp đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh.
"Vậy thì được".
Phùng Thạch hài lòng gật đầu, đám người đó vẫn biết điều chán.
Có điều, nghĩ lại cũng đúng, thương nhân phải coi trọng tiền tài rồi. Nếu không có cái bánh kem mà Phùng Thạch đưa ra lúc nãy, chưa chắc bọn họ sẽ quyết đoán như vậy.
"Cậu Lâm, thế nào, cậu hài lòng không?"
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Còn một việc nữa", Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, đưa mắt nhìn về phía Chúc Đài.
Ông ta bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến nỗi run bắn người, cái cảm giác sắp xui xẻo đến nơi lại tới nữa.
"Cậu Lâm có chuyện gì cứ việc nói! Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi!", Nghiêm Quân vỗ ngực cười nói.
"Đúng vậy, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp!"
"Cậu cứ việc nói đi!"
Đám trùm bất động sản kia đều cười ha hả nói.
Chỉ cần lấy lòng Lâm Hàn, thì trong tương lai có thể được chia chác một mẩu bánh trong cái bánh kem bất động sản béo bở kia.
"Tôi muốn từ hôm nay trở đi, công ty Thiên Hòa sẽ biến mất mãi mãi khỏi Kim Lăng".
Lâm Hàn nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Câu đó vừa nói ra, cả phòng lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chúc Đài.
Công ty bất động sản Thiên Hòa là sản nghiệp của Chúc Đài!
"Lẽ nào tên Chúc Đài không biết sống chết kia đã đắc tội cậu Lâm?"
"Chắc thế rồi, không thì cậu Lâm sẽ chẳng nói ra câu đó!"
...
Mọi người ở đây đều là tay già đời, rất biết tính toán, ánh mắt lập lòe chớp động, ngẫm nghĩ lợi và hại của việc đó.
Còn Chúc Đài, sau lưng ông ta lập tức ướt nhẹp, căng thẳng đến nỗi hai chân dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.
"Chúc Đài, từ giờ trở đi, mọi bất động sản của nhà họ Nghiêm tôi sẽ hủy hợp tác với công ty bên ông!", Nghiêm Quân suy nghĩ một hồi, sau đó quyết đoán mở miệng.