Trước mắt, Dương Lệ là CEO của cả quỹ đầu tư Nhân Phàm, chỉ có Tôn Minh mới có thể quản lý được Dương Lệ, nhưng hiện tại ông ta không còn thường xuyên hỏi đến nữa, hết thảy chuyện lớn nhỏ đều giao cho Dương Lệ, vì thế có thể nói Dương Lệ là người đứng đầu ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Đương nhiên, chuyện sắp xếp một chức vụ tương đối dễ dàng với Dương Lệ.
Khoảng thời gian này, đôi khi Dương Lệ cũng bỏ qua thủ tục mà để một số người được nhận vào làm, vả lại chức vụ cũng không hẳn thấp. Nhưng không có bất cứ người nào trong số này kém cỏi cả, rất xứng đáng để ngồi ở vị trí đó.
Mà năng lực của Triệu Tứ Hải dĩ nhiên Dương Lệ biết rõ, không phải ở chỗ kém hay không mà vốn dĩ Triệu Tứ Hải chẳng có tí tài cán gì cả.
Nhờ Dương Lệ sắp xếp cho một người không đủ năng lực vào công ty mà không làm gì, ngồi không ăn lương. Dương Lệ quả thực có thể làm được, không ai dám nói gì, nhưng bản thân Dương Lệ sẽ không bao giờ cho phép mình làm chuyện như vậy.
Nhưng nếu không giúp, Dương Lệ lại khó có thể nhìn mặt Dương Cảnh Đào, nên cô đang không biết làm thế nào để từ chối.
Ngay tại lúc này, Lâm Hàn ngồi cạnh chợt lên tiếng: "Tiểu Lệ, không phải em nói gần đây công ty tuyển nhân viên thực tập sao? Nếu anh rể thật sự đủ năng lực cứ để anh ta đi làm nhân viên thực tập đi, đợi khi thực tập xong thì em cứ dựa vào năng lực của anh rể mà sắp xếp chức vụ. Anh tin rằng, với khả năng của anh rể, anh ta nhất định sẽ có được vị trí tốt, và nếu có Tiểu Lệ em ở đó, thì không thể có ai cố ý nhắm vào anh rể được nữa, em nghĩ đúng không?"
Dương Lệ nghe vậy lập tức nhìn Lâm Hàn cảm kích, gật đầu nói: "Ý kiến này không tồi, em cũng sẽ không bị khó xử, mà cũng không làm anh rể chịu thiệt thòi, nếu anh rể thật sự đủ năng lực, vậy thì em nhất định sẽ đảm bảo rằng khi kỳ thực tập kết thúc, em có thể sắp xếp một vị trí tốt cho anh ấy!"
Dương Cảnh Đào ngồi một bên hỏi: "Thời gian thực tập là bao lâu?"
"Yên tâm, thời gian thực tập ở công ty con rất ngắn, bình thường chỉ cần nửa tháng thôi, vả lại sau khi thực tập xong mà được nhận vào làm, cũng sẽ được nhận bù tiền lương nửa tháng thực tập kia, bố cứ yên tâm về mặt đãi ngộ", lúc này Dương Lệ lại nói.
Dương Cảnh Đào nghe vậy bèn gật đầu: "Vậy cứ làm như thế đi, dù sao cũng chỉ có nửa tháng thôi, Triệu Tứ Hải là người giỏi giang, còn thêm được Tiểu Lệ chiếu cố, chắc chắn không ai dám gây khó dễ, nhất định có thể tìm được một vị trí tốt hơn nhiều bên công ty bất động sản kia. Tứ Hải, ngày mai con lập tức đến công ty bất động sản từ chức, đừng để tới lúc người ta chủ động sa thải thì mất mặt lắm, rồi qua quỹ đầu tư Nhân Phàm làm nhân viên thực tập đi".
"Ơ? Dạ, dạ", Triệu Tứ Hải ngẩn người, không thể không gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ.
Triệu Tứ Hải rõ ràng hơn bất kỳ ai về năng lực bản thân, “bơi lội” trong công ty bất động sản mà cũng chẳng ra gì, càng không cần phải nói đến một công ty lớn quản lý nghiêm ngặt như quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Nhưng, trước đó Triệu Tứ Hải đã nói ra những lời kia, nên bây giờ không biết nên nói gì nữa, chỉ đành phải nói với Dương Lệ: "Vậy thì cảm ơn Tiểu Lệ đã giúp anh, anh sẽ chăm chỉ mà phát huy hết năng lực của mình".
"Không có gì đâu anh rể, công ty bọn em cũng đang cần người có năng lực, anh đến là giúp em mới đúng", Dương Lệ cười nói, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dương Duyệt ngồi cạnh đương nhiên cũng quá rõ năng lực chồng mình đến đâu, những lời khi nãy chẳng qua chỉ để lừa gạt Dương Cảnh Đào, để ông ta mở lời giúp đỡ mà thôi.
Dương Duyệt do dự một lúc, thì hỏi Dương Lệ: "Đúng rồi Tiểu Lệ, nếu nhân viên thực tập ở công ty bọn em kém cỏi thì sau cùng sẽ thế nào?"
"Người thiếu năng lực thì chỉ có thể nhận nửa tháng lương thực tập kia rồi rời khỏi công ty thôi, anh rể cả giỏi thế chắc chắn sẽ qua mà, chị cả chị hỏi thế làm gì?", Dương Lệ nói.
"Không có gì, hỏi cho biết thôi, không ngờ công ty bọn em lại quản lý nghiêm ngặt như vậy", Dương Lệ cười như không cười nói.
Lâm Hàn thấy vậy cũng thầm cười trộm.
Sau bữa cơm, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải có chút lúng túng không nói được câu nào.
Thoáng chốc, bữa ăn hôm nay đã kết thúc, đoàn người Dương Cảnh Đào chuẩn bị rời đi, Lâm Hàn và Dương Lệ ra tiễn.
Dương Khiết nhìn xe Hummer của Lâm Hàn, trong lòng có chút khao khát, hỏi anh: "Anh rể hai, chiếc xe Hummer anh mua thật sao?"
"Nếu không thì sao? Không thì anh đưa em xem giấy chứng nhận nhé?", Lâm Hàn cười nói.
"Không, không cần mà", Dương Khiết liên tục xua tay, nói: "Ý em không phải thế, tại em không tưởng tượng nổi thôi mà, chiếc xe này tệ lắm cũng phải 2 triệu tệ đấy, chẳng kém giá trị một căn nhà là bao, trước giờ em luôn rất thích chiếc xe Hummer này, đừng nói tới mua, thuê thôi em cũng không có tiền thuê nữa là".
Lâm Hàn nghe vậy bèn nói: "Dương Khiết, em vẫn chưa có xe đúng không? Nếu em thích anh rể hai sẽ tặng nó cho em, dù sao lúc đó ra ngoài cần nên mua đại thôi, ở nhà anh vẫn còn xe chưa đụng vào nữa".
Người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nghe vậy đồng loạt kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, một chiếc xe hơn 2 triệu tệ nói tặng là tặng á? Từ khi nào mà Lâm Hàn này giàu đến thế?
Dương Khiết nghe vậy cũng giật cả mình, lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Đừng, đừng, đừng, anh rể, em không có ý đó, sao em có thể nhận nó được? Một chiếc xe đắt như này nếu anh thấy tiện thì cho em mượn lái vài ngày là được, em không có ý khác đâu".
Lâm Hàn liền lấy chìa khóa ra ném đến: "Có gì đâu, anh rể hai không cần chiếc xe này lắm, tặng luôn cho em đó, anh rể đã lái mấy ngày rồi em đừng chê nhá. Lấy chạy trước đi, vài hôm nữa đến gặp anh làm thủ tục chuyển nhượng là được".
Lâm Hàn nói xong thì kéo Dương Lệ vào nhà, lười để ý đến mấy người Dương Cảnh Đào nữa, Lâm Hàn chỉ muốn cùng Dương Lệ trải nghiệm thế giới hai người vui vẻ mà thôi.
"Ơ kìa, anh rể hai..."
Dương Khiết đang muốn từ chối thì thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi mất.
Nhìn lại chìa khóa xe trên tay, Dương Khiết chỉ cảm giác có chút phỏng tay, vội vàng la lớn: "Anh rể ơi, em lấy chạy vài ngày thì sẽ trả lại cho anh nhá!"
Ngay sau đó, Dương Khiết háo hức ngồi liền vào xe Hummer lần mò.
Dương Khiết đã có bằng lái xe và yêu thích Hummer từ lâu, cô ấy cũng hiểu mọi thứ về Hummer và biết cách lái nó.
Nhưng, bây giờ thật đã được đụng vào rồi, lại không dám lái bậy bạ, phải ngồi tìm hiểu một lúc mới làm quen được, dù sao bất cẩn làm trầy xước gì chỉ sửa thôi cũng tốn cả khối tiền rồi.
Lúc này, Dương Cảnh Đào lại thấy có chút ghen tức, Lâm Hàn này thà tặng cho Dương Khiết chứ không thèm đưa cho ông ta.
"Nhìn gì mà nhìn? Cũng có phải tặng cho chúng ta đâu, nhanh lên xe về nhà đi!", Dương Cảnh Đào quát lớn.
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy bèn vội vàng lên xe.
Trên xe, Dương Cảnh Đào nói với Triệu Tứ Hải: "Tứ Hải à, con phải làm cho bố tự hào đấy, vào làm việc trong quỹ đầu tư Nhân Phàm cho giỏi, có Tiểu Lệ ở đó, năng lực của con sẽ không bị trù dập, đãi ngộ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm lại tốt như vậy, con phải nhanh chóng kiếm ra tiền mua cho bố một chiếc xe xịn hơn chiếc Hummer đấy nhá, dù sao cũng không được làm bố thiệt thòi đó!"
Triệu Tứ Hải nghe xong lời này liền toát mồ hôi hột, nói không chừng đời này khả năng mua xế xịn còn không nổi. Chỉ khi trên trời rớt xuống một cục tiền mới có khi mua được thôi, đừng nói là để cho Dương Cảnh Đào, bản thân còn chờ không nổi nữa là.
Nhưng ngoài mặt Triệu Tứ Hải vẫn gật gật đầu nói: "Bố cứ yên tâm, bây giờ con không mấy suôn sẻ, nếu không con đã mua nó cho bố từ lâu rồi".
Tại biệt thự núi Vân Mộng.
Sau khi tiễn đám người Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải về, Lâm Hàn xoay người bế Dương Lệ vào phòng ngủ, tiếp tục "chơi trò" thế giới hai người.
Gương mặt Dương Lệ ửng đỏ, đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói: "Đợi chút đã, có vài chuyện đang muốn hỏi anh đây".
Lâm Hàn nghe vậy bèn đặt Dương Lệ xuống ghế sofa.
Dương Lệ ngờ vực nhìn Lâm Hàn, sau đó hỏi: "Khi nãy anh nói chuyến này anh đi kiếm được một cái công ty có giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ và thêm 300 tỷ nữa, rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Chuyện này à", Lâm Hàn dần nghiêm túc lại, nói: "Có một số chuyện, anh không tiện nói cho em biết. Để em biết nhiều quá không tốt cho em đâu. Anh chỉ có thể nói cho em, những điều này là sự thật, đừng hỏi thêm nhiều nữa".
Dương Lệ ngây ngẩn cả người, thế mà thật á? 300 tỷ là một con số khổng lồ cỡ nào cơ chứ.
Với một người bình thường thì 1 tỷ cũng đã nhiều lắm rồi, chỉ cần không dính vào bài bạc thì cũng đủ sống cả đời không cần lo âu.
Mà 300 tỷ thì phải nhiều cỡ nào chứ...
Hơn nữa, con số này lại do Lâm Hàn mang về trong hơn có một tuần thôi, Dương Lệ khó mà không nghi ngờ về cách Lâm Hàn kiếm ra nó.
Nhưng, khi cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn, cộng thêm đã chung sống với anh bấy lâu nay, Dương Lệ biết rõ Lâm Hàn là người thế nào, chắc chắn anh sẽ không kiếm tiền phi pháp đâu.
Nghĩ tới đây, Dương Lệ đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Hàn.
"Được rồi, em không hỏi nữa, em tin anh, anh sẽ không làm gì bậy bạ", Dương Lệ nghiêm mặt nói.
Lâm Hàn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp khi nghe vậy, trong tình huống này, cô lại chọn tin anh mà không cần hỏi thêm bất kỳ câu nào.
"Vậy em hỏi xong chưa? Giờ chúng ta về phòng luôn nhé", Lâm Hàn khá nóng lòng, vừa nói vừa sáp lại gần muốn bế Dương Lệ vào phòng ngủ.
"Khoan đã", Dương Lệ lại đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói tiếp: "Còn một chuyện nữa".
"Em nói đi", Lâm Hàn kiên nhẫn ngừng lại.
Dương Lệ tươi cười nhìn Lâm Hàn, nói: "Anh kiếm được nhiều thế phải tặng cho em một cái túi xách đó, gần đây em ưng ý một cái, mà có điều đắt quá".
"Không thành vấn đề, đừng nói là một cái túi, 1000 cái túi anh cũng mua cho em", Lâm Hàn nói xong thì vội vã bế Dương Lệ chạy thẳng vào phòng.
Đối với Lâm Hàn, một chiếc túi là chuyện vặt vãnh, mà đối với Dương Lệ bây giờ, nó cũng chẳng đáng là bao.
Nói cho cùng, tiền lương của Dương Lệ cũng hơn cả triệu mỗi năm rồi, lại còn có một số tiền thưởng hoa hồng cuối năm, thậm chí ngay cả những chiếc túi xa xỉ cực kỳ đắt tiền, Dương Lệ hoàn toàn có thể mua được.
Lý do tại sao cô muốn Lâm Hàn mua nó không thể rõ ràng hơn, cô chỉ muốn tiêu tiền của Lâm Hàn, tiêu tiền của chồng cô mà thôi.
Ngay sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ cùng nhau vào phòng trải qua thế giới hai người.
Sáng sớm hôm sau, tại bờ biển của một thành phố nào đó ở Hoa Hạ.
Đoàn phim của Tần Liên chọn nơi đây làm bối cảnh, bộ phim này chỉ vừa bấm máy quay được vài hôm, do Tần Liên đóng vai nữ chính.
Kể từ hôm trải qua chuyện đó, Tần Liên liền trở thành nữ chính một cách suôn sẻ, mà đạo diễn Lam chẳng dám gây khó dễ gì cho cô ấy nữa. Trong đoàn phim cũng từng có người quấy rối Tần Liên, dù sao Tần Liên giống như bước từ trong truyện tranh ra vậy, khuôn mặt quả thật vô cùng hấp dẫn người khác, đã thế dáng người còn quá chuẩn nữa.
Thế nhưng, những ai vừa lại gần Tần Liên với ý đồ trêu ghẹo đều bị đạo diễn Lam thô bạo đá bay. Sau này, những người còn lại cũng đã rõ Tần Liên là người đạo diễn Lam bảo bọc, liền không dám đụng đến Tần Liên nữa.
Đẹp thì đẹp đó, cơ mà tiền và mạng thì chắc chắn quan trọng hơn nhiều.
Sáng nay, người trong đoàn phim đều chuẩn bị xong hết, định quay phân cảnh lúc bình minh, mặc dù đoạn này có thể sử dụng các hiệu ứng đặc biệt, nhưng nếu quay cảnh thì vẫn chân thật hơn.
Tần Liên chuẩn bị xong, đoàn phim đang chuẩn bị quay thì điện thoại di động của đạo diễn Lam đột nhiên reo lên.
Đạo diễn Lam bực bội lấy điện thoại ra, bởi vì do bên nhà đầu tư gọi nên không thể không bắt máy.
Trò chuyện một lúc, sắc mặt đạo diễn Lam liền thay đổi, bên nhà đầu tư yêu cầu ông ta đá Tần Liên - nữ chính hiện tại ra khỏi đoàn phim, hơn nữa còn nhấn mạnh phải đá cho bằng được, không thì sẽ rút vốn.
Mà một khi rút vốn, bộ phim với vừa bấm máy quay này cũng toang luôn.
Vốn dĩ tiếng tăm của đạo diễn Lam cũng khá lớn, nên đã vội trao đổi với bên nhà đầu tư.
Nhưng, bên nhà đầu tư vẫn kiên quyết muốn đổi người mà không nể nang mặt mũi đạo diễn Lam gì cả, sau cùng đạo diễn Lam đành bất lực cúp máy.
Người trong đoàn phim nháo nhào nhìn chằm chằm đạo diễn Lam, nhất là Tần Liên.
Đạo diễn Lam nhìn mọi người rồi bất đắc dĩ nói: "Tạm ngừng quay đã, xảy ra chuyện rồi, bên nhà đầu tư kiên quyết muốn đá Tần Liên. Tần Liên, ngại quá, tôi đã cố hết sức giúp cô nhưng cũng vô ích, nếu không bên đó rút vốn thì bộ phim này sẽ buộc phải ngừng quay, mà nếu vậy thì nếu cô có muốn đóng nữ chính cũng không được".
Sắc mặt Tần Liên tái đi, vốn tưởng rằng sau cùng không cần nhờ vào quy tắc ngầm mà có thể tiến vào showbiz, kết quả lại gặp chuyện như thế này.
"Tôi hiểu rồi, đạo diễn Lam, tôi không trách ông đâu, vậy giờ tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây", nét mặt Tần Liên hiện lên tia mất mát, gật đầu chào rồi trở về khách sạn.
Đạo diễn Lam đưa mắt nhìn bóng Tần Liên rời đi, trong bụng cũng có chút lo lắng, cơ mà không phải lo cho tâm trạng của Tần Liên mà là sợ Tần Liên nói xấu ông ta với Lâm Hàn. Như thế thì ông ta xui xẻo rồi, rõ ràng chẳng làm gì cả, mà thậm chí ngày hôm qua còn từ chối yêu cầu đổi người của nhà họ Hạ, từ bỏ rất nhiều lợi ích, cuối cùng vẫn đắc tội Lâm Hàn thì sẽ lỗ vốn lắm.
Đạo diễn Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy không được, cũng vội vàng rời khỏi đây tìm chỗ vắng vẻ gần bãi biển, gấp rút nhấn gọi số của Ngô Xuyên.
Vừa mới bôn ba hơn cả tuần về, lúc này Ngô Xuyên vẫn đang ngủ, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại nên giọng nói có chút bực bội: "Ai đó? Có gì không!"
"Anh Xuyên, tôi là tiểu Lam đây, tôi muốn báo với anh tí chuyện", đạo diễn Lam vội niềm nở nói.
Ngô Xuyên nghe thế bèn ngẫm lại, rồi mới nhớ ra đạo diễn Lam nhỏ nhoi này, loại này vốn anh ta chẳng để trong lòng.
"Ông bị điên à? Nhìn xem mới có mấy giờ mà đã gọi điện thoại cho tôi rồi? Chán sống hả? Biến nhanh cho tôi!", Ngô Xuyên bực bội quát.
Đối diện với tiếng mắng chửi của Ngô Xuyên, đạo diễn Lam lại không có tí tức giận, dịu giọng nói: "Anh Xuyên, xin lỗi, tôi cũng không muốn quấy rầy anh đâu, nhưng thật sự là có chuyện gấp, có liên quan đến cậu Lâm đó, tôi cũng chỉ sợ cậu Lâm trách cứ mà thôi".
Vốn dĩ Ngô Xuyên đã định cúp máy chẳng muốn nghe nữa, nhưng vừa nghe đến hai chữ "cậu Lâm" bèn nhất thời tỉnh hẳn.
"Đợi đã, ông vừa nói có liên quan đến cậu Lâm à? Ông nhắc lại xem, nói cho tôi nghe cụ thể là gì", Ngô Xuyên lập tức bật dậy, mặt đầy nghiêm nghị, chuyện liên quan đến Lâm Hàn anh ta không dám lơ là chút nào.
Trước mặt người khác, anh ta là kẻ bao người tôn sùng, nhưng đứng trước Lâm Hàn, anh ta chỉ là một đứa đàn em mà thôi.
"Anh Xuyên, chuyện là như này, bộ phim của chúng tôi vừa bấm máy quay, nữ nhân vật chính ắt hẳn là Tần Liên, cô gái xinh đẹp mà cậu Lâm đã yêu cầu. Tôi cũng chăm sóc Tần Liên hết mực, mấy tên nhãi ranh dám mon men lại gần đều bị tôi đuổi hết, mấy ngày nay đang quay bình thường thì bỗng ngày hôm qua nhà họ Hạ lại gọi điện cho tôi..."
Ngô Xuyên nghe đạo diễn Lam kể xong, đôi mày khẽ cau lại.
"Nói cách khác, chắc hẳn là người nhà họ Hạ nhằm vào Tần Liên, hiện tại khiến Tần Liên mất vai nữ chính đúng không?", giọng nói Ngô Xuyên lạnh tanh.
"Chắc là nhà họ Hạ, mà có thật sự là thế không tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà ngày hôm qua đúng là người của nhà họ Hạ đang muốn nhằm vào cô Tần", đạo diễn Lam vội vàng nói: "Anh Xuyên à, chuyện này thật sự không liên quan gì tôi cả, không phải tôi muốn gây khó dễ cho cô Tần mà tôi cũng không có cách nào khác, bây giờ, hoặc là tôi khai trừ cô ấy, hoặc là cả bộ phim cũng đi tong luôn. Mà dù thế nào đi nữa cô Tần cũng không thể đóng vai nữ chính được, giờ tôi cũng tạm ngừng quay rồi, còn làm thế nào đành nghe theo anh vậy".
"Biết rồi, tôi sẽ nói lại với anh Hàn, chuyện này cũng không liên quan đến ông".
Ngô Xuyên nhàn nhạt đáp rồi cúp máy luôn, ngay sau đó liền gọi cho Lâm Hàn.
Tối hôm qua, Lâm Hàn và Dương Lệ đang bận cả đêm, lúc này vẫn đang ngủ say trên giường, tiếng điện thoại reo làm anh bực bội, nhưng vì do là của Ngô Xuyên nên vẫn bắt máy, để tránh có việc đột xuất.
"Chuyện gì thế?", Lâm Hàn hỏi.
"Anh Hàn, là như này..."
Lúc này, Ngô Xuyên liền kể lại cho Lâm Hàn nghe chuyện đạo diễn Lam nói.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Lâm Hàn liền kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Ngô Xuyên.
"Người nhà họ Hạ cứ thích kiếm chuyện như vậy chứ gì?", vẻ mặt Lâm Hàn đanh lại, hơi tức giận rồi.
Vốn dĩ, Lâm Hàn đã không ưa người nhà họ Hạ, nhưng cũng không đến nỗi muốn đối đầu. Ngay tại Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, thậm chí Lâm Hàn còn định cho bọn họ cơ hội tham gia, nhưng chính bọn họ không tin mà còn buông lời chế nhạo, xem thường anh nữa.
Bản thân Lâm Hàn cũng không mấy coi trọng công ty giải trí Tinh Quang này, ban đầu khi đầu tư thì có vẻ cũng được, hình như là nhờ có Hạ Sương quản lý và chịu trách nhiệm kinh doanh. Nhưng sau này, Lâm Hàn cũng có tìm hiểu sơ qua công ty giải trí Tinh Quang, sự thật thì nó đang trên đà tuột dốc.
Hơn nữa, mấy năm gần đây, ngành công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ phát triển càng mạnh, đương nhiên sức cạnh tranh càng khốc liệt hơn, ngày càng nhiều công ty mới mọc lên, vả lại còn cực kỳ xuất sắc. Một công ty không chịu thay đổi chuyển mình như công ty giải trí Tinh Quang này tất nhiên sẽ bị đào thải.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của nhà họ Hạ cứ sốt ruột muốn quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn vào đầu tư, bởi vì nếu không được quỹ đầu tư Nhân Phàm trợ giúp, sớm muộn gì bọn họ cũng rớt đài thôi.
Nhưng, Dương Lệ và người của quỹ đầu tư Nhân Phàm không có ngốc, đương nhiên họ hiểu rõ nếu rót vốn vào công ty giải trí Tinh Quang thì gần như là mất trắng.
Từ đầu, Lâm Hàn đã không mấy hứng thú với công ty giải trí Tinh Quang rồi. Dù sao cũng chỉ đầu tư có 2,5 tỷ để lấy 20% cổ phần thôi, đối với Lâm Hàn bây giờ quả thật nó không ấn tượng lắm.
Dẫu sao, khi trở về từ thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã lấy được 300 tỷ và một cái công ty có giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ rồi, còn thèm dòm tới 2,5 tỷ kia làm gì?
Càng không cần phải nói, hiện giờ Lâm Hàn đã thắng cược, sau này anh muốn làm gì thì làm, anh có thể huy động bất cứ nguồn tài lực nào từ nhà họ Lâm. Đối với một nhà họ Lâm khổng lồ mà nói 2,5 tỷ có đáng là bao đâu chứ.
Nguyên do Lâm Hàn chưa muốn đụng đến cũng chỉ vì Tần Liên, anh cũng khá mến mộ Tần Liên nên muốn đào tạo cô ấy thành một ngôi sao nổi tiếng, nếu không vì Tần Liên, anh đã rút vốn từ lâu rồi.
Dù 2,5 tỷ kia chẳng bao nhiêu, nhưng Lâm Hàn vẫn không thích bị lỗ chút nào, không rút vốn cũng chỉ vì để đó đầu tư cho Tần Liên mà thôi.
Nhưng bây giờ, người của nhà họ Hạ hùng hổ hăm doạ, xem ra không cần để ý nhiều nữa, dù sao bây giờ Lâm Hàn đã có một công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Mang Tinh Quang ra mà so sánh với Quang Ảnh, thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới thật sự là công ty lớn, là một công ty hàng đầu trong ngành giải trí.
Như đạo diễn Lam kia, nếu bình thường công ty giải trí Tinh Quang muốn ông ta hợp tác quay phim thì đều phải đi xin xỏ, nhưng cho dù đạo diễn Lam là một trong những đạo diễn tiếng tăm nhất nhì Hoa Hạ thì khi đứng trước công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cũng chẳng là cái đinh gì cả. Đạo diễn Lam mới là người đi xin để được hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Nghĩ tới đây, Lâm Hàn gọi thẳng vào số của Tần Liên.
Lúc này, trong căn phòng hướng biển của một khách sạn, Tần Liệt đang dựa vào khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, ngắm cảnh đẹp bên ngoài.
Mỹ nhân và cảnh đẹp hòa vào nhau như một bức tranh tuyệt mỹ.
Tuy nhiên, lúc này tâm trạng của Tần Liên không được tốt lắm, sau mấy lần trắc trở, cuối cùng mới thuận lợi lấy được vai nữ chính, đạo diễn Lam cũng là một đạo diễn tương đối có tiếng, hẳn sẽ quay được một bộ phim không tồi, nhưng ai biết được lại xảy ra chuyện như giờ chứ.
Đột nhiên trong lòng Tần Liên cảm thấy có chút tuyệt vọng.
"Có lẽ, mình không hợp với con đường showbiz này rồi, hay vẫn nên an nhàn làm một idol mạng và streamer là được", Tần Liên buồn bã nói.
Lúc này, điện thoại di động của Tần Liên lại vang lên.
Tâm trạng Tần Liên không tốt lắm, không muốn nghe điện thoại, vừa định tắt thì thấy là cuộc gọi của Lâm Hàn, liền nhanh chóng bắt máy, Lâm Hàn là ân nhân lớn nhất của cô ấy, Tần Liên luôn cảm kích anh không thôi.
Trước đây, có thể quay với vai nữ chính là nhờ có Lâm Hàn. Nhưng khi chuyện này xảy ra, Tần Liên lại ngại nói với anh vì sợ sẽ làm phiền đến anh. Ai ngờ bây giờ Lâm Hàn lại chủ động gọi đến. Tần Liên cũng hơi bất ngờ, chẳng lẽ anh Lâm đã biết chuyện rồi sao?
Cô ấy vừa hồi hộp vừa bắt máy.
"Anh Lâm", Tần Liên nhỏ giọng gọi.
"Tôi đã biết mọi chuyện rồi, đừng lo lắng, tôi có một nơi tốt hơn để đi, cô thu dọn hành lý rồi mua vé đến thành phố Thiên Kinh ngay đi, đến càng sớm càng tốt", Lâm Phàm trực tiếp nói.
"Hở? Đến thành phố Thiên Kinh?", Tần Liên có hơi bất ngờ, anh Lâm đều biết hết rồi sao, và còn nơi tốt hơn để đến sao?
Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cô biết không?"
"Biết chứ, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu ngành công nghiệp giải trí nước ta, hơn phân nửa những ngôi sao đang nổi tiếng đều được đào tạo từ đấy ra. Cũng có rất nhiều đạo diễn có tiếng trong nước đã từng làm việc với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới có được địa vị như hôm nay", Tần Liên đáp lại theo bản năng, ngay sau đó lại khẽ cau mày, tại sao anh Lâm lại đề cập đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chứ? Chẳng lẽ...
"Anh Lâm, ý anh là để tôi đến...", Tần Liên ngập ngừng hỏi, thật sự danh tiếng của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh quá lớn, đã có không biết bao nhiêu nghệ sĩ mơ ước được ký hợp đồng với công ty này, càng không cần phải nói đến một người mới tinh chưa quay được bộ phim nào như cô ấy, dĩ nhiên Tần Liên cũng muốn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nhưng thật sự là không dám tơ tưởng quá nhiều.
"Không sai", Lâm Hàn khẽ gật đầu: "Đúng là bảo cô đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cô nhanh chóng thu dọn hành lý rồi mua vé máy bay đến đó đi, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô. Còn chuyện bên nhà họ Hạ tôi sẽ đến giải quyết, những chuyện khác cô không cần phải để ý đến nữa, qua bên đó rồi sẽ có người sắp xếp phim để cô đóng, chắc chắn không kém hơn bên này đâu, tôi bận rồi, tôi cúp máy trước đây, có chuyện gì cứ gọi lại cho tôi".
Lâm Hàn nói xong thì cúp máy luôn, những người nhà họ Hạ này thật sự không biết điều gì cả, Lâm Hàn sẽ cho họ một bài học nhớ đời.
-
- "Ơ, anh Lâm..."
Tần Liên khó hiểu, đang định hỏi thêm thì Lâm Hàn đã cúp điện thoại.
Cô ấy lập tức cảm thấy có chút rối bời.
Nếu là người bình thường nói thế thì Tần Liên chắc chắn sẽ không tin, dù sao đây cũng là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, là công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, bao nhiêu người chen bể đầu cũng không vào được.
Nhưng người kia là Lâm Hàn, nên Tần Liên chẳng cần suy nghĩ đã tin tưởng ngay.
"Mình dễ dàng thế đã vào được công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi ư?"
Tần Liên vẫn có chút không dám tin, đó là nơi mà mình có mơ cũng không dám mơ tới, giờ Lâm Hàn chỉ nói một câu là đã vào được?
Trong lòng Tần Liên lập tức dấy lên một nỗi kích động xen lẫn sự phức tạp.
Sau đó, Tần Liên bèn nhanh chóng đặt vé máy bay đến thành phố Thiên Kinh vào sáng mai, rồi vội vã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Cùng lúc đó, sau khi Lâm Hàn cúp điện thoại bèn nhắn tin cho tổng giám đốc Thạch Phi của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nói đã sắp xếp Tần Liên qua, phải thu xếp cho cô ấy đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng, rồi gửi số điện thoại của Tần Liên sang, để ông ta chủ động liên lạc với cô ấy.
Lúc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã hoàn thành xong các thủ tục, trước mắt thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã thuộc quyền sở hữu của anh.
Nhưng lúc ấy, Lâm Hàn quá vội, nên chưa thể đi xem công ty đó được, chỉ lấy số điện thoại của tổng giám đốc đang tiền nhiệm từ nhà họ Khương.
Sau khi nhắn xong, anh suy nghĩ một lát nhưng vẫn không yên tâm.
Dù sao, giới giải trí cũng khá phức tạp, đủ loại quy tắc ngầm, dù Tần Liên là do Lâm Hàn tự mình đưa vào, nhưng khi đến cũng chưa chắc sẽ thuận lợi. Thạch Phi kia vốn là cấp dưới của nhà họ Khương, rất có thể sẽ gây khó dễ cho cô ấy.
Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi điện cho Tiêu Nhã, nói chuyện của Tần Liên cho cô ấy nghe, để tới lúc đó cô ấy có thể để ý giúp đỡ một chút.
Tiêu Nhã đầu bên kia đã lăn lộn trong xã hội và thương trường nhiều năm, nên lập tức hiểu được ý của Lâm Hàn. Cô ấy cũng không nói nhiều, dứt khoát đồng ý, lấy số điện thoại và một số thông tin của Tần Liên xong, rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Nhã, Lâm Hàn cũng yên tâm hơn. Bên Tần Liên đã thu xếp xong, giờ chỉ còn lại nhà họ Hạ.
Lâm Hàn nghĩ một hồi, bên cạnh lại hình như chẳng có ai có thể giúp mình đi xử lý chuyện nhà họ Hạ, cũng không thể để tự anh ra mặt giải quyết được.
Vì 2 tỷ rưỡi và một thế gia nho nhỏ như nhà họ Hạ thì thật sự không đáng để Lâm Hàn ra mặt.
Vả lại, sau này còn phải quản lý một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm nữa, nhiều chuyện như vậy, không thể chuyện gì cũng cần anh tự mình làm, nhất định phải sắp xếp cho cấp dưới đi làm.
Nhưng người đi làm phải đáng tin tưởng, còn có khả năng trong khía cạnh này.
Hiện nay, cấp dưới của Lâm Hàn cũng có vài người như Ngô Xuyên và rất nhiều người trong Tôn Hàn Các, nhưng đa số đều là những tay đánh đấm, chẳng hiểu tý gì về mặt làm ăn.
Đám Lý Minh thì hiểu đó, nhưng gần đây ba công ty dưới tay anh đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ và đầu tư từ quỹ Nhân Phàm, bởi vậy cũng rất bận. Bản thân anh ta đã bù đầu bù cổ rồi, nên Lâm Hàn không tiện giao chuyện này cho Lý Minh.
Lúc này, dì Hà đứng ngoài cửa hô: "Cậu Lâm ơi, cô Dương Khiết đến tìm cậu".
"Được, tôi biết rồi".
Lâm Hàn đứng dậy, nhìn Dương Lệ vẫn ngủ say bên cạnh, nhưng không đánh thức cô. Tối hôm qua, quả thật đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều.
Khẽ khàng mặc quần áo vào rồi đắp chăn lên cho cô, Lâm Hàn mới đi đến phòng khách.
Lúc này, Dương Khiết đã ngồi trong phòng khách chờ anh.
"Anh rể, trả chìa khóa xe lại cho anh này. Nó đắt đỏ quá, hơn 2 triệu tệ đó. Em không thể nhận lấy được. Chạy cả tối hôm qua và sáng nay cũng đã đỡ thèm rồi, nên giờ mang trả anh. Cảm ơn anh đã cho em mượn lái thử chiếc xe xịn như vậy", Dương Khiết nói xong bèn đưa chìa khóa chiếc Hummer qua.
Lâm Hàn lại không cầm, mà đi đến sô pha ngồi xuống, rót ly trà cho mình và Dương Khiết.
"Đến đây, uống ly trà đi đã, anh rể nói với em chuyện này", Lâm Hàn bảo.
"Dạ? Vâng..."
Dương Khiết không biết Lâm Hàn có ý gì, nhưng vẫn đặt chìa khóa xe Hummer lên bàn, rồi nhận lấy ly trà, im lặng nhìn anh.
Lâm Hàn cũng chỉ vừa nảy ra ý này mà thôi.
Trước mắt, Lâm Hàn vừa hay đang thiếu người. Anh chắc chắn phải cử người đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi, không thì tiền bên đó sẽ bị nhà họ Khương dọn sạch hồi nào không hay.
Hơn nữa sau đó, người bên Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông cũng sẽ tới hợp tác, đến lúc đó, Lâm Hàn cũng sẽ thiếu người.
Lại càng không cần phải nói đến sau này tiếp nhận nhà họ Lâm, với cơ ngơi khổng lồ kia, một mình Lâm Hàn là không thể quản lý hết được, nhất định phải đào tạo thêm thân tín.
Mà giờ, Lâm Hàn phải đào tạo một ít trước đã, dù sao người đi làm những chuyện kia giúp anh phải là người đáng tin và có đủ năng lực.
Vì vậy, phải đào tạo trước, không thì đến lúc đó sẽ không có nhiều người đáng tin. Cả năng lực cũng phải đào tạo, chứ không sẽ rất rắc rối, thậm chí có thể xảy ra tổn thất khá nặng nề.
Khi thấy Dương Khiết đến, Lâm Hàn lập tức cảm thấy cô ấy là một sự lựa chọn khá tốt.
Đầu tiên, Dương Khiết là em gái Dương Lệ, Lâm Hàn muốn đào tạo Dương Khiết đồng nghĩa với việc đang giúp đỡ cô ấy, đương nhiên sẽ khiến bà xã vui vẻ rồi.
Thứ hai, Dương Khiết cũng là một người có tài đi du học nước ngoài về, năng lực thì khỏi bàn cãi rồi, chỉ cần đào tạo thêm chút, chắc chắn sẽ là một cấp dưới đắc lực.
Thứ ba, qua những tiếp xúc gần đây, Lâm Hàn cũng khá tin tưởng vào phẩm chất của Dương Khiết, cô ấy là người đáng để tin.
Dương Khiết hơi khó hiểu nhìn Lâm Hàn, yên tĩnh chờ anh mở miệng.
Lâm Hàn hoàn hồn, nhìn Dương Khiết, mở miệng nói: "Ừ, là vầy. Dương Khiết, em từ nước ngoài về cũng một thời gian rồi nhỉ? Công việc gần đây thế nào?"
Dương Khiết hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà lại hỏi thăm công việc của cô ấy ư? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Lâm Hàn đang quan tâm mình, bèn kể cho anh nghe.
"Gần đây không được suôn sẻ cho lắm", Dương Khiết thở dài đáp: "Trường em đi du học cũng thuộc top 20, nên đương nhiên em sẽ khá kén chọn. Nhưng sau khi về thử vô số công ty thì một là không trả nổi mức lương tương ứng với bằng của em, hai là thấy em không có kinh nghiệm nên chê, khiến em đến giờ vẫn chẳng tìm được công việc nào. Bạn bè em có bằng cấp kém hơn cũng đã tìm được một công việc tốt hết rồi".
"Hơn nữa", Dương Khiết lại nói: "Em định đến công ty Nhân Phàm của chị hai thực tập thử. Dù sao, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một công ty lớn, em tin với khả năng của mình chắc chắn sẽ dần dần trèo lên vị trí cao hơn, học tập chị hai mình".
Lâm Hàn gật đầu, nói: "Em đến quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một lựa chọn khá tốt, nhưng chỉ là khá tốt mà thôi, chưa phải rất tốt. Dù sao, bắt đầu từ con số không sẽ mất rất nhiều thời gian, anh rể có một lựa chọn tốt hơn cho em này".
"Lựa chọn tốt hơn?"
Dương Khiết ngờ vực nhìn Lâm Hàn, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã là công ty có thứ hạng cao trên thế giới, đây mà mới chỉ được coi là khá tốt thôi ư?
"Anh rể ơi, vậy lựa chọn tốt hơn là gì thế?", Dương Khiết nghi ngờ hỏi.
"Đến chỗ anh, đi theo anh làm ăn", Lâm Hàn dứt khoát đáp.
Dương Khiết nghe vậy, lập tức liếc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Từ trước tới giờ, Dương Khiết vẫn không biết rốt cuộc thì Lâm Hàn làm nghề gì. Cô ấy cũng có hỏi Dương Lệ, nhưng chị ấy cũng không biết.
Nhưng trước mắt, trông Lâm Hàn lại rất có tiền, không nói một câu đi ra ngoài đã mua được xe Hummer, thì chắc chắn không phải người bình thường. Dương Khiết cũng không cho rằng chiếc xe kia là do bố mẹ cho hay từ tiền của những việc làm ăn phi pháp.
Tuy chỉ vừa tiếp xúc với Lâm Hàn không bao lâu, nhưng Dương Khiết vẫn hiểu biết phẩm chất làm người của anh, cũng tin vào mắt nhìn của Dương Lệ. Lâm Hàn không phải loại người như Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải vẫn nói.
Trái lại, có đôi khi Dương Khiết còn cảm thấy thực ra Lâm Hàn là một người rất lợi hại, lợi hại hơn cả chị Dương Lệ luôn.
"Sao? Dám đến thử không?", Lâm Hàn cười hỏi. Trước khi Dương Khiết đồng ý đến chỗ anh, Lâm Hàn sẽ không nói bất cứ một chữ nào về tình hình của mình cho Dương Khiết biết, cô ấy phải tự mình phán đoán và đưa ra quyết định.
Dương Khiết nhìn chằm chằm Lâm Hàn, suy nghĩ không ngừng.
Một lúc lâu sau, Dương Khiết như đã quyết tâm, nói: "Anh rể, anh đừng lừa em nha, đến chỗ anh lăn lộn cũng được thôi. Em tin anh, hy vọng anh đừng để em tin sai người!"
Lâm Hàn nghe vậy, bật cười, hài lòng gật đầu.
Dương Khiết nhìn Lâm Hàn hỏi: "Anh rể, giờ chắc anh có thể nói cho em biết anh làm gì rồi chứ nhỉ?"
Lâm Hàn nghe thấy thế, lại lắc đầu nói: "Sau này em sẽ dần biết thôi, giờ cứ làm từng chút một là được rồi".
Anh nói xong bèn đi vào phòng làm việc của mình tìm kiếm.
Tìm một lúc, anh mới tìm được tài liệu về công ty giải trí Tinh Quang, rồi đưa cho Dương Khiết, nói: "Dương Khiết, anh phải nói trước với em là, mọi chuyện của anh nếu chưa được anh cho phép, thì em không thể nói với bất cứ ai, kể cả là chị gái Dương Lệ của em, biết chưa?"
Dương Khiết nghi ngờ nhìn Lâm Hàn, nhưng nếu đã chọn tin tưởng anh, đương nhiên cô ấy sẽ không hoài nghi, dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Ừ", Lâm Hàn gật đầu, nói: "Em đọc thử bản tài liệu này trước đi".
Dương Khiết nghe vậy, nhận lấy rồi bắt đầu cẩn thận đọc.
Vừa đọc một lúc, Dương Khiết đã xác định được đây là một bản hợp đồng và thông tin nhập cổ phần của một công ty giải trí Tinh Quang.
Dương Khiết không biết rõ về công ty đó, nhưng cảm thấy khá quen tai, hẳn là một công ty không nhỏ. Mà khi cô ấy đọc đến phần sau thì lập tức kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Bỏ 2 tỷ rưỡi nhập cổ phần công ty giải trí Tinh Quang, chiếm 20% số cổ phần, người nhập: Lâm Hàn.
2 tỷ rưỡi đó, đấy là một con số khủng bố cỡ nào chứ? Lâm Hàn vậy mà lại có nhiều tiền như vậy ư?
Tuy biết Lâm Hàn mua biệt thự là bỏ tiền tỷ, cũng được coi như phú ông hàng tỷ. Nhưng theo cách nói của đám Dương Cảnh Đào thì Dương Khiết lại nghe được rằng đấy không phải tiền của Lâm Hàn, mà là tiền nhà anh, vả lại còn là toàn bộ gia sản.
Nhưng giờ xem ra, có vẻ việc này không đơn giản như thế. Lâm Hàn có thể bỏ ra 2 tỷ rưỡi để đầu tư, chắc chắn đó chẳng thể là toàn bộ tiền trong nhà anh. Nếu đó là tất cả tài sản nhà Lâm Hàn, thì người nhà đã không cho phép anh đi đầu tư. Trừ khi, nhà Lâm Hàn chẳng để ý 2 tỷ rưỡi kia, cảm thấy nó chỉ là một con số rất nhỏ.
Dương Khiết đã sớm đoán được Lâm Hàn không đơn giản như bề ngoài, nhưng lại không ngờ rằng anh lại khủng bố như thế, tiện tay lấy ra một vài tài liệu đã là hợp đồng đầu tư 2 tỷ rưỡi.
Một lúc sau, Dương Khiết mới bình tĩnh lại, nén sự kích động trong lòng xuống, không thì cô ấy thật sự sợ chính mình sẽ lỡ miệng kể chuyện của Lâm Hàn ra. Ban nãy, Dương Khiết mới đồng ý với anh rằng chưa được anh cho phép thì không thể nói với bất kỳ ai. Cô ấy cũng không muốn hứa lèo.
Sau khi hoàn hồn lại, Dương Khiết kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, nói: "Anh rể ơi, không ngờ anh có tiền như vậy luôn đó".
Lâm Hàn chỉ cười không đáp, đây mới chỉ là 2 tỷ rưỡi mà thôi, nếu để Dương Khiết biết lần này anh đi thành phố Thiên Kinh về kiếm được 300 tỷ và một công ty có giá thị trường 100 tỷ, thì không biết Dương Khiết sẽ cảm thấy thế nào?
"Được rồi, bỏ qua mấy chuyện khác đi", Lâm Hàn nói tiếp: "Anh đưa bản hợp đồng ấy cho em là muốn em làm giúp anh một chuyện. Anh muốn rút vốn đầu tư khỏi công ty giải trí Tinh Quang và lấy lại toàn bộ cổ phần của mình. Chuyện này, em phải nhanh chóng giúp anh giải quyết xong".
Dương Khiết phục hồi tinh thần lại, gật đầu đồng ý.
"Anh rể, anh yên tâm đi, em từng làm một chút về mặt này ở nước ngoài, nên nắm rõ quy tắc và quy trình. Nhưng số tiền thật sự quá lớn, có lẽ phải mất một chút thời gian, em sẽ cố gắng làm nhanh, có điều anh phải đợi một chút", Dương Khiết mở miệng nói.
Lâm Hàn gật đầu, nói: "Anh biết, giờ em mau đi làm đi, còn chiếc xe kia, anh thật sự tặng cho em, vậy cũng tiện đi lại hơn".
Dương Khiết hơi do dự nhìn chìa khóa xe Hummer đang nằm trên bàn, nói không muốn là giả. Giờ xem ra một chiếc xe có giá hơn 2 triệu chẳng đáng là gì với Lâm Hàn, nhưng nó lại rất quý đối với Dương Khiết, cô ấy vẫn có chút không dám nhận.
Dương Khiết lưỡng lự một hồi rồi nói: "Hay là vậy đi, anh đừng sang tên xe cho em, em thật sự không mặt dày như vậy đâu. Coi như công ty bố trí xe cho em dùng tạm thời".
"Được rồi", Lâm Hàn thấy thế, biết Dương Khiết không chịu nhận không, cũng chẳng ép cô ấy nữa.
"Vậy anh rể ơi, em đi trước đây", Dương Khiết nói.
Lâm Hàn gật đầu.
Sau đó, Dương Khiết bèn cầm hợp đồng và chìa khóa xe kích động rời đi.
Sau khi lên xe Hummer, lái khỏi biệt thự núi Vân Mộng, Dương Khiết đỗ xe ở ven đường, nằm sấp lên tay lái âm thầm phấn khích.
Trước mắt thì sự lựa chọn của mình là hoàn toàn chính xác, trong lòng Dương Khiết hưng phấn không thôi.
Sức mạnh của Lâm Hàn vượt xa khỏi sự mong mỏi của cô ấy, bên cạnh đó, cũng khiến Dương Khiết có cơ hội phát huy thực lực, cuối cùng cũng có thể dùng đến khả năng và tri thức mà mình đã được học ở nước ngoài.
Cùng lúc đó, bên
Nhan Thành.