Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304: Khương béo

"Còn những nhân vật ngồi ở phòng tiếp khách số 2 thì đều là tầng lớp giữa", Thạch Tông tiếp tục nói:


"Trong tay nắm ít nhất cũng vài sản nghiệp lớn, ví dụ như hộp đêm, phòng tắm hơi lớn, hoặc sòng bạc các loại. Những người này cũng có ít nhất vài trăm đàn em, tài sản cũng hơn chục triệu tệ, chúng ta vốn dĩ không thể nào so sánh được. Những nhân vật cỡ này mới đủ tầm ngồi ở phòng tiếp khách số 2".


"Vậy còn phòng tiếp khách số 1 thì sao?", Hà Lộ kiềm lòng không đặng hỏi.


Thạch Tông nhìn cô ta, cũng không trách cô ta lắm mồm mà giải thích tiếp:


"Ngồi được ở phòng tiếp khách số 1 chỉ có bảy đến tám người. Những người này đều là nhân vật đứng đầu ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng. Bọn họ hoặc là người anh Cực tin tưởng, hoặc là thân tín của anh Xuyên".


"Đồng thời, cũng là nhân vật được hai người họ công nhận có đóng góp vượt trội, những người đó mới đủ tư cách ngồi ở phòng tiếp khách số 1!"


"Thì ra là như vậy!"


Hà Lộ gật đầu, sau khi hiểu rõ thì cô ta lại bĩu môi: "Thiệp mời chúng ta nhận được là phòng tiếp khách số 3, nói cách khác trong mắt anh Xuyên chúng ta cũng chỉ là một nhân vật cỏn con".



"Suỵt!"


Trần Nam nhướng mày: "Hồi trước chúng ta là người của Lý Vọng Sơn, bây giờ vừa đầu quân cho Ngô Xuyên, mà đã được anh ta mời tham gia lễ kế nhiệm, thế đã rất may mắn rồi, cô còn cằn nhằn gì nữa hử?"


"Lại nói, đúng là trong mắt Ngô Xuyên chúng ta cũng chỉ là một con kiến thôi".


Nghe thế, Hà Lộ lè lưỡi không dám nói linh tinh nữa.


"Hửm? Trần Nam?"


Lại có thêm một giọng nói vang lên.


Một gã đàn ông đô con từ ngoài đi vào.


Gã này cao 1m8, bụng phệ, khuôn mặt có phần quá khổ và dữ dằn, trông cực kỳ xấu xí, gã đứng đấy chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, làm người khác cảm thấy vô cùng áp lực khi đứng gần.


Sau lưng gã là hai tên đàn em, một tên nhuộm đầu vàng, tên còn lại thì đầu đỏ.


"Khương béo!"


Vừa thấy gã, sắc mặt Trần Nam bỗng nhiên nặng nề như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.


Người này tên Khương Khang, bởi vì thân hình cao to béo ú, cho nên danh hiệu của gã trong giới Vùng Xám gọi là Khương béo.


Mấu chốt là người này có một mối thù sâu sắc với Trần Nam.


Hồi Trần Nam vẫn còn dưới trướng của Lý Vọng Sơn, vì vấn đề kinh doanh của quán bar mà nảy sinh tranh chấp đổ máu với người của Khương Khang.


Đợt va chạm đó rất lớn, đã khiến cho mười mấy tên đàn em của Khương béo phải nhập viện. Ngay chính Khương Khang cũng bị Trần Nam chém ba nhát ở tay và sau lưng.


Hai người này chính là kẻ thù không đội trời chung!


"Không ngờ mày cũng được mời tham gia lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên! Ngô Xuyên kia đúng là có mắt như mù!", Khương Khang mặt đầy tức giận mắng to.


Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ cả mắt.


"Nửa năm trước, mày đánh 13 người anh em của tao, còn chém tao nhập viện! Hôm nay tao sẽ không để yên cho mày! Xông lên đập nó cho tao!"


Không phí lời, Khương Khang vung quả đấm lên xông về Trần Nam, định đấm vào mặt ông ta.


"Khương béo! Mày làm gì đó!"


Thạch Tông vội xông lên ôm chặt lấy Khương Khang:


"Hôm nay là lễ kế nhiệm của anh Xuyên, mày đánh nhau là không nể mặt anh Xuyên đấy! Đừng có gây sự ở đây!"


"Lễ kế nhiệm?", Khương Khang cười nhạt: "Thằng nhãi Ngô Xuyên hỉ mũi còn chưa sạch, cả tuổi đời và lai lịch cũng méo bằng tao, hồi trước chỉ là một thằng côn đồ cắc ké ở khu Bành Hộ thôi, nó có tư cách gì làm đại ca của tao hả!"


"Tóm lại, tao méo phục Ngô Xuyên! Cũng méo nể mặt nó đấy, làm được gì tao?"


Vừa nói, thân hình khổng lồ của Khương Khang vừa dồn sức hất Thạch Tông té văng ra đất.


"Muốn làm đại ca của tao thì thôi đi, còn muốn thu nhận kẻ thù của tao làm đàn em à! Ngô Xuyên nó là cái thá gì chứ, đầu óc có vấn đề mới quyết định làm mấy loại chuyện này đấy!"


Khương Khang mắng to, vọt đến trước mặt Trần Nam, vung tay đấm thẳng vào mặt ông ta.


Bốp!


Một tiếng nặng trịch vang lên.


Bên má trái của Trần Nam hứng trọn một đấm này, sưng vù lên đau đớn vô cùng, thậm chí lực va chạm đã khiến Trần Nam gãy mất một cái răng.


"Đánh nhau rồi!"



"Chậc chậc, Khương béo này đúng là manh động quá!"


Cảnh tượng này thu hút toàn bộ sự chú ý của mấy người khách trong phòng.


Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt hả hê hóng chuyện, dường như không có ý định ngăn cản.


"Khương béo à, mày dám gây chuyện tại lễ kế nhiệm của anh Xuyên, đúng là ăn gan hùm mật gấu, chả thèm nể nang anh Xuyên gì cả!"


"Mày bị ngu à, Khương béo là người của Giang Sấm đấy, dù gã có gây sự, nếu Giang Sấm xen vào thì Ngô Xuyên cũng không làm gì được gã!"


"Không sai, Giang Sấm dù sao cũng là nguyên lão, hơn nữa ông ta cũng không phục Ngô Xuyên!"


...


Mọi người bàn luận sôi nổi.


"Anh Nam!", Hà Lộ kêu lớn, chạy nhanh đến kiểm tra vết thương của Trần Nam, cô ta lo lắng hỏi:


"Anh Nam, anh có sao không?!"


"Phụt, không sao".


Trần Nam nhổ ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Khương Khang với ánh mắt căm thù:


"Khương béo, một cái đấm này tao không tính với mày, bởi vì bây giờ tao đã đầu quân cho Ngô Xuyên, và vì mày cũng là người dưới trướng Ngô Xuyên nên tao nể mặt Ngô Xuyên mà lãnh cái đấm này".


"Nhưng nếu mày còn ra tay, đừng trách tao không chừa mặt mũi Ngô Xuyên liều mạng với mày!"


"Trần Nam này trái lại thật sáng suốt!"


Mọi người lại tiếp tục nghị luận:


"Ông ta lãnh một đấm trước, lát nữa có ra tay cũng là bị ép buộc, không phải cố ý gây sự trong lễ kế nhiệm".







"Đúng vậy, nhưng mà dù cho Trần Nam phản kháng, một mình ông ta có đánh lại Khương béo đâu! Dù sao vóc dáng bọn họ chênh lệch thế kia mà".


"Đúng rồi, nói chung hôm nay Trần Nam thảm rồi".


"Chắc chắn thế nào cũng nhập viện, Khương béo kia có Giang Sấm chống lưng mà, dù Ngô Xuyên có truy cứu thì cùng lắm chỉ bị khiển trách vài câu thôi, cũng chẳng làm sao cả".


Nghe Trần Nam nói thế, Khương Khang khinh khỉnh cười nhạt:


"Mày đủ tư cách để liều mạng với tao sao?"


Vừa nói, gã lại vung lên một đấm hướng về phía mặt Trần Nam.


Bốp!


Tốc độ quả đấm như đại bác bắn, Trần Nam vốn không kịp phản ứng, bên má còn lại cũng bị đánh trúng sưng vù.


Ông ta té ngồi lại vào ghế gỗ, tiếng "rắc rắc" vang lên, ghễ gỗ vỡ vụn, cả người ông ta té mạnh xuống đất.


"Anh Nam!"


Hà Lộ gào lên, đỡ Trần Nam dậy, hai hàng nước mắt tuôn ra: "Anh Nam..."


Sau khi lãnh trọn 2 cú đấm, Trần Nam thở hổn hển, dần mất tỉnh táo, vì bị tác động một lực mạnh khủng khiếp nên đầu ông ta ong ong cả lên, hai mắt mơ màng, thất khiếu đổ máu.


Trong chớp mắt, cả khuôn mặt ông ta đã máu me tèm nhem, mùi máu tanh thoang thoảng cả phòng.


"Chậc chậc, Trần Nam à, thế này không được rồi! Nửa năm trước, mày đánh 13 thằng em tao nhập viện oách lắm mà?"


Khương Khang cười nhạt, bóp nắm tay răng rắc: "Xem ra chỉ khi mày có nhiều người thì mày mới có bản lĩnh, còn khi méo có thằng nào mày chỉ là rác rưởi! Đơn thân độc mã thì mày chả là cái đếch gì với tao cả!"


Vừa nói, gã lại vừa vung tay lên, định đấm vào đầu Trần Nam!


"Đánh nữa hả!"


"Tên Khương béo này muốn dồn Trần Nam vào chỗ chết mà!"


"Trần Nam này xu cà na rồi!"


"Dù sao trước kia ông ta cũng ở phe đối địch, tuy bây giờ đã quy thuận anh Xuyên, nhưng người dưới trướng anh Xuyên ắt hẳn chướng mắt lắm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK