“Hơn một trăm tệ!”
“Haha, tổng giám đốc Ngụy đang đuổi khéo ăn mày đấy à?”
“Lâm Hàn này đúng là ăn mày thật mà?”
Đám đồng nghiệp cùng cười phá lên.
“Dĩ nhiên, nếu anh không muốn bị đuổi thì vẫn còn một lựa chọn khác”, giọng nói của Ngụy Vũ đột nhiên thay đổi.
“Dương Lệ là người tôi theo đuổi suốt bốn năm ròng, từ năm nhất đại học”,
“Tôi chỉ đi du học có một năm mà nữ thần của tôi đã lấy một kẻ nghèo kiết xác như anh làm chồng! Thật sự là quá phẫn nộ mà!”
Ánh mắt Ngụy Vũ chứa đầy sự phẫn nộ, anh ta nắm chặt tay lại:
“Lựa chọn tôi cho chính chính là, ly hôn với Dương Lệ. Chỉ cần anh ly hôn với cô ấy thì tôi sẽ không đuổi anh đi, thậm chí còn cho luôn anh năm trăm ngàn tiền lợi nhuận kia”.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn với anh không phải là con số nhỏ đâu, hãy suy nghĩ đi!”
“Anh bị ngu à?”, Lâm Hàn nhạo báng Ngụy Vũ.
Dương Lệ là người mà Lâm Hàn anh quyết định sẽ ở bên cả đời, Lâm Hàn là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ đến.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn đối với anh là con số không nhỏ đâu!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Có năm trăm ngàn, anh có thể mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở một huyện nhỏ, sinh sống thoải mái! Tôi mà là anh thì tôi sẽ ly hôn luôn!”
“Ai bảo trong đầu cô chỉ toàn tiền với tiền chứ”, Lâm Hàn khinh bỉ đáp.
“Anh...”
Châu Nguyệt Nguyệt tức đến không nói nên lời.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ.
“Tôi biết chứ”.
Ngụy Vũ mỉm cười: “Giờ anh đang có cảm giác đó chứ gì. Làm việc không công cho tôi, kiếm cho tôi lợi nhuận hàng triệu mà lại không được nhận một đồng nào! Đây chính là xôi hỏng bỏng không đấy! Không ngờ trên đời lại còn người ngu như anh, hahaha!”
“Lâm Hàn, tôi cho anh đúng mười giây để suy nghĩ, ly hôn với Dương Lệ, tôi sẽ cho anh năm trăm ngàn, còn không thì cút ngay đi cho tôi!”
Ngụy Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại của anh ta kêu lên.
Ngụy Vũ cầm lên xem, là số điện thoại của Lý Cường từ bệnh viện Nhân dân.
“Alo, viện trưởng Lý đó ạ!”, anh ta bấm nghe máy, nở nụ cười nhiệt tình:
“Công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ chúng tôi đã gửi các thiết bị tới bệnh viện Nhân dân rồi, viện trưởng Lý có hài lòng chứ ạ?”
“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi sẽ hủy hợp tác với các anh. Số thiết bị đó đang trên đường hoàn trả lại rồi”, Lý Cường vô tình đáp lại.
“Hủy bỏ hợp đồng?!”
Ngụy Vũ nghe vậy thì đờ người ra.
“Tại... Tại sao lại hủy?”
Anh ta không dám tin: “Hơn nữa, viện trưởng Lý, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu ông tự ý hủy bỏ thì phải đền tiền bồi thường cho chúng tôi đó”.
“Bồi thường? Haha, tôi chưa đòi cậu bồi thường là còn may đấy”, Lý Cường cười khẩy: “Thiết bị của các cậu có vấn đề về chất lượng, suýt nữa làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi kia kìa!”
“Không thể nào! Thiết bị của chúng tôi đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể nào có vấn đề được!”, Ngụy Vũ lắc đầu.
“Tôi nói có vấn đề chính là có vấn đề”.
Thái độ của Lý Cường rất ngang ngược: “Có vô số bên sản xuất thiết bị trị liệu kìa, thiếu nhà cậu chả mất đi đâu được! Từ hôm nay, bệnh viện Nhân dân sẽ không hợp tác với công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ nữa, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ thông báo tin này ra ngoài”.
Câu nói cuối cùng không khác nào sét đánh ngang tai.
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, có thể nói là đứng hàng đầu trong giới y học thành phố, vô cùng có uy vọng.
Nếu Lý Cường thông báo vấn đề thiết bị có chất lượng không đảm bảo ra ngoài thì công ty của anh ta sẽ rất khó mà đứng vững trong ngành này được!
Thứ chờ đợi anh ta chính là phá sản!
“Viện trưởng Lý!”
Ngụy Vũ lập tức nói: “Tôi xin thừa nhận việc thiết bị có vấn đề, hợp đồng hủy cũng được, tôi chỉ xin ông một việc, đó là đừng lan truyền tin này ra ngoài! Nếu không thì công ty tôi sẽ rơi vào đường cùng mất! Viện trưởng Lý...”
Tút tút tút!
Anh ta còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
“Sao lại như vậy được...”
Ngụy Vũ cảm thấy người mình mềm nhũn, ngồi bệt trên ghế, hai mắt vô hồn, miệng liên tục nói:
“Sao lại như vậy được, thiết bị trị liệu không thể có vấn đề được, tại sao lại như thế...”
Lúc này, anh ta có cảm giác đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Vốn anh ta còn đang vui mừng vì ăn được miếng thịt béo bở là bệnh viện Nhân dân.
Nhưng một cuộc điện thoại của Lý Cường giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu anh ta, khiến anh ta lạnh thấu xương.
Hiện giờ tất cả mọi người đều im lặng, ruột đau như cắt.
Lý Cường hủy bỏ hợp đồng, hai mươi ngàn tiền hoa hồng của bọn họ cũng tan thành mây khói.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ, một lần nữa đưa ra câu hỏi.
Anh tin rằng Ngụy Vũ sẽ hiểu thấu được ý nghĩa của câu này.
“Lâm Hàn, anh có biết điều không vậy! Sao lại còn móc mỉa ở đây hả!”
Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng trách móc: “Công ty gặp phải chuyện này, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đối mặt chứ không phải như anh!”
“Tôi đã bị đuổi rồi, đâu còn là nhân viên công ty, thích móc mỉa có được không?”, Lâm Hàn cười đáp.
“Anh... Tức chết mất thôi!”
Châu Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Không tức không tức, không nên tức giận vì cái tên nghèo hèn này, tức sẽ sinh ra nếp nhăn. Chỉ cần xem ảnh nam thần thì mình sẽ ổn thôi!”
Cô ta rút điện thoại ra, mở đoạn clip về anh trai Rolls-Royce rồi xem, tâm trạng đúng là đã ổn hơn rất nhiều.
“Đúng là nam thần cũng có tác dụng trị liệu!”
Châu Nguyệt Nguyệt than thở: “Công ty gặp khó khăn, đoạn clip của nam thần đã cho mình thật nhiều sự cổ vũ. Anh ấy chính là ánh dương trong lòng mình. Chút thất bại này có là gì chứ?”
Tâm trạng của cô ta bất chợt tốt hơn hẳn.
Két két.
Cửa phòng vip đột nhiên bị mở ra, bốn năm nhân viên phục vụ cùng đi vào.
Tất cả đều là phái nữ. Họ mặc đồng phục màu tím, lộ ra đôi chân dài miên man. Ai cũng cao ráo, khuôn mặt mang vẻ ngại ngùng và kích động.
“Các cô vào đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang ăn cơm à?”, Châu Nguyệt Nguyệt chau mày hỏi.
“Xin lỗi đã làm phiền anh chị”.
Một người nhân viên lên tiếng.
Nhân viên này chính là người đã dẫn Lâm Hàn vào Thanh Trúc Các.
“Ừm, anh trai Rolls-Royce, em có thể xin chữ ký của anh không ạ?”
Nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Lâm Hàn, sắc mặt ngại ngùng, lấy dũng khí nói.
“Đúng vậy! Chúng em đều là fan của anh, anh ký tên cho chúng em đi!”
“Anh trai Rolls-Royce, em thích anh lắm đó!”
Mấy nhân viên phục vụ nhao nhao nói, nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lấp lánh.
“Anh... anh trai Rolls-Royce?!”
Châu Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt: “Ở đâu cơ! Nam thần của tôi đâu! Anh ấy cũng ở trong này sao?!”
Cô ta như một thiếu nữ đang yêu, ánh mắt dò khắp phòng, nhưng tất cả đều là đồng nghiệp, làm gì có anh trai Rolls-Royce?
“Đám nhân viên này bị điên hay sao!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
Mà một nhân viên trong đó đã bước đến trước mặt Lâm Hàn, chìa lòng bàn tay trắng nõn ra.
Tim cô ta đập liên hồn, đỏ mặt nói:
“Anh trai Rolls-Royce, em không mang giấy theo. Anh... Anh ký luôn vào lòng bàn tay em đi ạ!”