Khương Hồng thắng xe lại nói, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Khương Thư Nhai nghe vậy biểu cảm cũng lập tức khó coi, không ngờ người của nhà họ Tiêu lại tới nhanh như vậy, vốn chẳng thèm cho nhà họ Khương bọn họ bất kỳ thời gian nào để bàn bạc và chuẩn bị.
Nhưng, khi Khương Thư Nhai nhìn qua nhận thấy có Lâm Hàn đứng trong số đó thì bèn bật cười.
"Mấy người này không phải người của nhà họ Tiêu đâu, là người đến quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, tên đó vậy mà dám đứng trước cổng nhà chính họ Khương à? Đúng là chán sống mà!", Khương Thư Nhai vừa nói vừa xuống xe.
Khương Hồng thấy vậy bèn vội vã xuống theo.
Khương Thư Nhai vừa bước xuống thì mặt cau mày có tiến đến trước mặt Lâm Hàn, chỉ thẳng vào mặt anh mắng: "Mày muốn chết à? Dám đứng cản trước cổng nhà họ Khương tao?"
Hai tên gác cổng đang không hiểu Khương Thư Nhai muốn làm gì, vừa nghe Khương Thư Nhai mở miệng mắng to thì đồng loạt sợ ngây người.
Lâm Hàn này là người trợ giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế, là người đánh bại tan nát liên minh của bọn họ, hiện tại, thực tế thì toàn bộ nhà họ Khương đang phải nhìn sắc mặt Lâm Hàn chứ nào có phải e ngại nhà họ Tiêu, giờ cậu chủ lại chỉ mặt mà mắng người ta?
"Cậu, cậu chủ..."
"Cậu chủ ơi, người này là Lâm Hàn đấy".
Hai gã gác cổng vội vàng chạy ra, kéo tay Khương Thư Nhai lại, ngay sau đó còn tỏ ra sợ sệt mà nhìn Lâm Hàn, chỉ lo Lâm Hàn nổi giận không muốn ngồi xuống thương lượng với nhà họ Khương bọn họ nữa mà trực tiếp rút đao chém bọn họ luôn.
"Làm gì thế? Các người kéo tôi làm gì? Tôi biết hắn là Lâm Hàn mà, chính tôi là người bảo hắn chạy đến nhà họ Khương chúng ta quỳ xuống xin lỗi tôi đấy", Khương Thư Nhai khó hiểu nói.
Khương Hồng theo sau đến, mặc dù không biết mặt Lâm Hàn, nhưng lại biết nhà họ Tiêu có thể đảo ngược tình thế cũng nhờ có sự trợ giúp của Lâm Hàn mà ra. Mặc dù không biết rốt cuộc Lâm Hàn là thần thánh phương nào, nhưng chắc chắn là nhận vật mà trước mắt nhà họ Khương không thể đắc tội nổi.
Mà khi Khương Thư Nhai đã biết chàng trai trước mặt này là Lâm Hàn, nhưng vừa rồi còn điểm mặt mắng người ta, nhất thời Khương Hồng cũng sợ hết cả hồn.
"Cậu chủ à, nhanh, nhanh nói xin lỗi với cậu Lâm đi!", Khương Hồng đi tới cạnh Khương Thư Nhai thì sốt ruột nói, chỉ lo Lâm Hàn nổi giận, tại họa lại ập xuống đầu nhà họ Khương.
"Tôi xin lỗi hắn á? Cậu Lâm hả? Đừng có làm tôi buồn cười chứ, một kẻ lăn đến nhà họ Khương để quỳ xuống liếm giày xin lỗi tôi mà xứng để gọi là cậu Lâm à? Cái thứ tôm tép mà tưởng mình là ông này bà kia sao?", Khương Thư Nhai mặt đầy cười nhạo nhìn Lâm Hàn, không hề nhận thấy bầu không khí bây giờ có gì đó sai sai.
Hai tên gác cổng và Khương Hồng đồng loạt bị dọa khiếp vía, cực kỳ sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Lâm Hàn, bây giờ ba người bọn họ đã không thể chặn kịp miệng của Khương Thư Nhai nữa rồi, toàn bộ nhà họ Khương chết chắc rồi.
Khóe miệng Lâm Hàn nhếch lên, không thèm nổi giận, ngược lại cảm thấy khá là thú vị.
Ngô Xuyên đừng cạnh không nhìn nổi nữa, Lâm Hàn là ai chứ? Là người Ngô Xuyên tôn kính nhất, là đại ca của anh ta, há để cho kẻ khác nhục mạ chê cười sao?
Đừng nói tới hiện tại đám cao thủ nhà họ Khương đã tổn thất hơn nửa, không địch nổi phe Lâm Hàn, mà dù không xảy ra những sự kiện này, vẫn yên ổn là một nhà họ Khương làm người người e sợ thì Ngô Xuyên cũng tuyệt đối không cho phép Khương Thư Nhai buông lời nhục mạ Lâm Hàn như thế.
Sắc mặt Ngô Xuyên rét lạnh bước lên quất thẳng vào mặt Khương Thư Nhai một cái bạt tai rõ to.
"Chát!", một tiếng đánh cực kỳ vang dội, Ngô Xuyên cũng không nương tay mà dùng hết sức của mình.
Khương Thư Nhai bị đánh cả người té xuống đất, cảm giác như bị tát đến văng cả bộ não ra ngoài.
Phải một lúc lâu, Khương Thư Nhai mới hoàn hồn lại, tức thì nổi trận lôi đình.
Hiện tại, kế hoạch của liên minh các thế gia và hai nhà Chu - Khương đã thất bại, vốn đã tức điên người rồi, bây giờ còn bị người của Lâm Hàn ức hiếp, chuyện này đối với Khương Thư Nhai mà nói là nỗi nhục nhã cực kỳ to lớn.
Với hiểu biết của cậu ta, loại người như Lâm Hàn vốn chẳng xứng để cho cậu ta bận tâm nữa là, cho dù lần này nhà họ Khương đã thất bại, nhưng yếu trâu vẫn hơn khỏe bò, Khương Thư Nhai cũng tuyệt đối không phải loại mà tên nhãi nhép Lâm Hàn này có thể động vào.
"Lâm Hàn, hôm nay tao phải giết mày!", Khương Thư Nhai bụm nửa bên mặt đã sưng tấy, gào hét thất thanh.
"Vậy à? Vậy bọn tôi chờ anh đó", Lâm Hàn cười nói.
Ngô Xuyên và Tiểu Đông im lặng đứng cạnh với vẻ mặt lạnh tanh, nhưng chỉ cần Khương Thư Nhai hoặc bất kỳ người nào khác của nhà họ Khương cản gan động đến Lâm Hàn, bọn họ sẽ không chút do dự ra tay dạy dỗ kẻ đó.
Cùng lúc đó, đám người cụ Khương đi từ trong nhà chính của họ Khương chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng hiện tại thì cũng ngây ngẩn cả người.
Cụ Khương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể có là gì thì hiện tại chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì với nhà họ Khương bọn họ.
Nếu là người trước, cho dù Lâm Hàn có chút lai lịch này dẫn một đám cao thủ đến thì nhà họ Khương, bọn họ cùng lắm sẽ không đi gây chuyện với người ta, chứ cũng không đến nổi e sợ, nhưng lúc này mà còn đi kiếm chuyện với Lâm Hàn thì khác nào tự tìm đường chết cơ chứ.
"Khương Thư Nhai, cậu dừng tay cho tôi!", cụ Khương hô lớn.
Khương Thư Nhai sửng sốt, lúc cụ Khương gọi cả tên họ của cậu ta là khi cụ ta đang rất tức giận, từ bé đến lớn trong nhà họ Khương không một ai cả gan chọc giận cụ Khương, bao gồm cả Khương Thư Nhai được cưng chiều nhất nhà!
Nhưng, Khương Thư Nhai cũng đang rất khó hiểu, rõ ràng cậu ta có làm gì sai đâu mà ông nội lại nổi điên với cậu ta cơ chứ?
"Ông nội, người này dám để thuộc hạ đánh cháu, quá đáng không chịu được! Cháu là người của nhà họ Khương, dù cho bây giờ gia tộc có đang yếu thế cũng tuyệt đối không đến lượt loại người này đến lên mặt với nhà họ Khương ta", Khương Thư Nhai chỉ Lâm Hàn nói.
Lúc này, cụ Khương cũng đã bước nhanh đến trước mặt Khương Thư Nhai, chẳng nói chẳng rằng quất thêm cho Khương Thư Nhai một cái tát đau điếng.
"Chát!", tiếng bạt tay giòn giã vang lên.
Bên mặt còn lại của Khương Thư Nhai nhất thời cũng sưng tấy, kèm theo bên còn lại vừa rồi bị Ngô Xuyên đánh thì vừa hay cân đối.
"Ông nội, sao ông lại đánh cháu?", Khương Thư Nhai khó tin nhìn cụ Khương, ông nội vì một tên nhãi nhép mà ra tay đánh cậu ta? Tuy rằng, lúc này là thời điểm nhạy cảm, không thích hợp gây thù chuốc oán, nhưng cái thứ tôm tép này có đáng là gì đâu cơ chứ.
"Còn không nhanh chóng xin lỗi cậu Lâm?", Cụ Khương không trả lời mà lạnh lùng nhìn Khương Thư Nhai.
Khương Thư Nhai hơi ngớ người ra, cậu ta đã điều tra lai lịch của Lâm Hàn rồi, dưới trướng chỉ có 3 cái công ty nhỏ và thân phận idol mạng thôi, còn lại chẳng có gì đáng nói cả.
Đối với một người bình thường mà nói có lẽ rất có bản lĩnh, dù sao cũng tính là kẻ có tiền, nhưng còn đối với một dòng dõi quý tộc thì vốn chẳng là cái đinh gì cả.
Mà bây giờ, cụ Khương đường đường là gia chủ của quý tộc nhà họ Khương lại giống như cực kỳ xem trọng Lâm Hàn này.
"Cậu Lâm, thật xin lỗi, thằng cháu nhà tôi không hiểu chuyện, dạy dỗ chưa được tốt nên mới dám xúc phạm cậu, cậu muốn trừng trị nó ra sao tôi cũng sẽ theo ý cậu", cụ Khương hơi cúi đầu nói với Lâm Hàn.
Khương Thư Nhai thấy vậy, nhất thời càng hoang mang hơn, khi cư xử với ông chủ nhà quý tộc đứng đầu là họ Chu thì cụ Khương cũng chỉ hơi tôn kính mà thôi, từ trước tới nay còn chưa cúi đầu, khom lưng khụy gối trước ai bao giờ.
Lúc này, Lâm Hàn lại cười nói: "Tôi nghe nói cháu trai của ông rất thích bắt người khác quỳ liếm giày nói xin lỗi, không biết bây giờ có thử cho tôi xem chút được không?"