Trong phòng của khách sạn.
Đám người Tôn Hàn Các cũng vừa tới.
"Xảy ra chuyện gì à?", Tiểu Đông hỏi.
Ngô Xuyên cầm danh sách những người vào thuê phòng hôm nay cho Tiểu Đông, nói: "Đây là danh sách khách thuê phòng hôm nay mà tôi bảo Nhan Thành lấy tới, từ ngày cậu Lâm vào ở thì ngày nào cũng kiểm tra, nhưng nay hình như lại có chút vấn đề".
Tiểu Đông gật đầu, nhìn kỹ lại. Danh sách trông như chẳng có gì lạ, vẫn giống như mọi ngày, số người và lượt vào đều nằm trong phạm vi bình thường.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Đông đã nhận ra sự khác thường.
"Có giấy bút không?", Tiểu Đông hỏi.
Nhan Thành đứng cạnh vội đi tìm giấy bút đưa cho Tiểu Đông.
Tiểu Đông nhận lấy rồi bắt đầu vẽ vị trí những người vào thuê phòng hôm nay.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đông đã vẽ xong, rồi đặt lên bàn cho mọi người cùng xem, không ngờ lại là bố cục 3D của các phòng trong khách sạn. Mà trong đó, có mười mấy căn bị anh ta đánh dấu.
"Mười mấy người mới vào này không thể nào là ngẫu nhiên được. Mọi người nhìn này, đây là phòng cậu Lâm, còn mười mấy căn phòng của bọn họ...", Tiểu Đông chỉ vào giấy nói.
Nhan Thành nhìn một lát rồi cũng nhận ra điều khác thường, ban nãy trên danh sách còn nhìn không ra, nhưng giờ ở trên sơ đồ lại thấy rất rõ ràng. Mười mấy người vừa vào thuê phòng đã bao vây lấy phòng Lâm Hàn, chặn hết các lối thoát.
"Xem ra có người sắp ra tay với anh Hàn rồi", Ngô Xuyên nhíu mày nói: "Lẽ nào là người của nhà họ Khương kia không chờ nổi nên định ra tay với anh ấy ư?"
Tiểu Đông cũng cau mày, nói: "Chắc không phải đâu, tuy đám người kia đều là cao thủ, sắp xếp bố cục khá đó, nhưng lại có chút đơn giản. Nếu là người của nhà họ Khương kia, hẳn sẽ không làm thế, còn cụ thể là ai thì tối nay nhìn xem sẽ biết thôi".
Nhan Thành vẫn không hiểu, hỏi: "Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta không nhanh chân qua đó giúp à? Lỡ bọn họ làm anh Hàn bị thương thì sao?"
Tiểu Đông cười, đáp: "Tuy bọn họ không lợi hại đến đâu, nhưng cũng được xem như tay lão luyện. Giờ, vẫn chưa đi ngủ hay vừa mới ngủ, nên chắc chắn không phải cơ hội tốt để ra tay".
Nhan Thành đau đầu, vẫn cứ cảm thấy khó hiểu, vậy chẳng lẽ phải đợi đến nửa đêm?
Sau đó, Ngô Xuyên, Nhan Thành và đám người Tôn Hàn Các bèn yên lặng ngồi chờ trong phòng, cử hai người thay phiên nhau đi kiểm tra một vòng. Làm vậy có thể tránh cho Lâm Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không rút dây động rừng, khiến đám sát thủ kia phát hiện mình đã bị lộ.
Dù sao, giờ mấy tên sát thủ kia đang chia nhau ở trong mười mấy căn phòng, đám Ngô Xuyên mà tùy tiện ra tay tuy có thể khiến Lâm Hàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khó đảm bảo bắt hết được đám người đó. Dù gì bọn họ cũng ở rất rải rác, chỉ xét số tầng đã chia làm 5 tầng rồi, nên rất khó một mẻ tóm hết được bọn họ.
Nếu dám đến ám sát Lâm Hàn, thì nhất định phải tóm lại hết, không để tên nào thoát!
Thời gian nhanh chóng đến khuya.
Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các vẫn mặt mày bình tĩnh, chẳng có gì là lo lắng.
Nhưng Nhan Thành bên cạnh lại có chút ngồi không yên, do dự một lát, rồi hỏi: "Chúng ta vẫn chưa hành động à? Giờ đã nửa đêm rồi, lỡ đám sát thủ kia đột nhiên ra tay mà chúng ta không đến kịp thì sao?"
Ngô Xuyên cười, vỗ vỗ Nhan Thành, ý bảo cậu ta ngồi xuống, nói: "Yên tâm đi, đám sát thủ kia không gà như vậy, nửa đêm không phải là lúc tốt nhất để ra tay. Bọn họ không ngu, hơn nữa, với bản lĩnh của anh Hàn, chúng ta chắc chắn sẽ đến kịp".
Nhan Thành nghe vậy, vẫn chẳng hiểu nổi cái cơ hội ra tay tốt nhất kia.
Tiểu Đông bên cạnh cũng mở miệng nói: "Đúng thế, theo lý thuyết, cơ hội tốt nhất để ra tay là gần sáng, khi ấy là lúc chúng ta mệt mỏi nhất, nên sự cảnh giác cũng ít đi. Nhưng để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút".
Ngô Xuyên nghe thế, gật đầu.
Sau đó, cả đám bắt đầu chuẩn bị, phân ra mấy người trở về những căn phòng gần với Lâm Hàn nhất, nửa còn lại đi đến mấy cái lối thoát núp, tới lúc đó có thể ngăn cản bọn chúng chạy trốn, nhất thiết phải bắt hết lại.
Hai tiếng sau, cửa phòng của mười mấy tên sát thủ kia đồng loạt mở ra, bắt đầu hành động!
Sau khi đi ra ngoài, bọn chúng đều mỗi người đi một nẻo, nhưng điểm cuối lại cùng hướng về phòng của Lâm Hàn.
Nhưng bọn chúng vừa mới tập hợp ở tầng của Lâm Hàn thì mấy tên đi đầu chợt dừng lại.
"Tam Ca, sao thế?", một tên sát thủ đi đằng sau hỏi.
"Không đúng", tên sát thủ đi đầu cau mày đáp.
Lúc này, đám sát thủ còn lại cũng phát hiện ra sự khác thường.
Tuy lúc này là gần sáng, nhưng đây là khách sạn 5 sao, luôn có nhân viên phục vụ 24/24, nhưng giờ lại im ắng một cách đáng sợ và khác thường.
Bấy giờ, một giọng nói vang lên từ đằng trước.
"Khá đấy chứ, còn có thể nhận ra được không thích hợp, chỉ là hơi chậm".
Mười mấy tên sát thủ nhìn sang, chợt thấy đằng trước xuất hiện bốn năm người.
Cùng lúc đó, đằng sau bọn họ cũng xuất hiện bốn năm người nữa.
Xem ra, những người kia đã chờ ở đây từ lâu. Mấy tên sát thủ vốn đến ám sát người khác, nhưng thực tế đã tiến vào bẫy rập, không lối thoát.
Ai trong bọn chúng cũng bất ngờ, kế hoạch của họ rất bí mật, ngoài người mình ra thì hoàn toàn không ai biết đến nó. Nói cách khác, những người kia đã tự phát hiện ra, quả thật là có chút lợi hại.
Với tình hình như bây giờ, đám sát thủ cũng hiểu được, những người kia không phải là người bình thường, không thì chẳng thể nào phát hiện ra kế hoạch hết sức bí mật của bọn họ cả. Giờ họ đang ở trên hành lang, đằng trước hay đằng sau đều có người, không còn lối thoát nào nữa. Nhưng mười tên sát thủ kia cũng chẳng lo sợ, họ tự tin với thực lực của mình, mỗi người chấp mười người bình thường cũng không thành vấn đề, huống chi bọn họ còn chiếm ưu thế về số lượng?
"Bọn mày rất cảnh giác, cả cái chỗ phục kích cũng khá đó, nhưng bọn mày sẽ không nghĩ rằng với số lượng chưa tới mười người kia có thể đối phó với mười mấy người bọn tao đấy chứ? Cho rằng chúng tao là tay đấm bình thường chắc?", tên dẫn đầu được gọi là Tam Ca cười nói.
Ngô Xuyên lại chẳng quan tâm, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng tóm gọn đám sát thủ này lại. Sau đó làm rõ đám người này rốt cuộc là ai.
Còn bên phía Tiểu Đông, anh ta lại chẳng coi đám sát thủ ấy là cái đinh gì. Bản thân là người của Tôn Hàn Các, đi theo Lâm Hàn nên cao thủ nào mà chưa từng gặp, trước giờ vẫn chưa biết sợ là gì.
"Ra tay!"
Tên dẫn đầu ra lệnh, mười mấy tên sát thủ đồng loạt xông về phía phòng của Lâm Hàn.
Tuy bọn họ rất tự tin với khả năng của mình, nhưng khi hành động vẫn chọn cách an toàn nhất, mười mấy người cùng xông về một hướng, rõ ràng là muốn dựa vào ưu thế về số đông giải quyết bốn năm người Ngô Xuyên trước. Chỉ cần nhanh chóng hạ gục bọn họ là có thể đối phó những người còn lại một cách dễ dàng. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng xông ra được một lối thoát, có cơ hội chạy đi.
Trong phút chốc, hai bên đã xông vào đánh nhau...