Nhìn ánh mắt của anh ta thì rõ ràng là muốn Dương Lệ ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Không cần đâu, xe taxi sắp tới rồi”, Dương Lệ từ chối, vẫy tay ra ngoài đường, một chiếc taxi liền dừng lại.
“Taxi? Tiểu Lệ, em xinh đẹp như thế, taxi sao có thể xứng với em!”
Ngụy Vũ chau mày, lườm Lâm Hàn một cái: “Mà Tiểu Lệ này, ông chồng này của em không có nổi một chiếc xe thì sau này em sẽ phải chịu khổ với cái tên nghèo kiết xác này thôi. Hay là em ly hôn với đồ vô dụng này đi, Ngụy Vũ này vẫn yêu em lắm…”
“Ngụy Vũ, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh!”
Sắc mặt Dương Lệ trở nên lạnh lùng. Cô vô cảm đáp trả rồi kéo tay Lâm Hàn, thân thiết nói.
“Chồng, ta lên xe thôi!”
Sau khi lên xe, Lâm Hàn trêu đùa: “Vợ à, em có vẻ thân với Ngụy Vũ kia quá nhỉ, sao anh chưa thấy em nói bao giờ”.
“Là bạn cũ đại học thôi, quen biết gì đâu anh”.
Dương Lệ lườm Lâm Hàn: “Nhưng anh ta tán em suốt bốn năm trời mà em chẳng đồng ý đấy”.
“Bốn năm cơ à, chung tình thật đấy”, Lâm Hàn ngạc nhiên.
“Vâng, em suýt thì cũng đồng ý rồi mà. Dù sao thì gia thế và tướng mạo của anh ta đều rất ổn, nhưng sau đó thì anh ta đột nhiên ra nước ngoài du học, nên chuyện này cũng bỏ ngỏ luôn”, sắc mặt Dương Lệ mang theo nét hoài niệm.
“Em nghe tin tức nói hình như anh ta lôi một bạn nữ đến rừng cây nhỏ trong trường rồi cưỡ.ng h.i.ếp đấy. Vì để tránh đầu sóng ngọn gió thì đã ra nước ngoài du học. Người nhà anh ta cũng bỏ ra không ít vì chuyện này. Ai mà ngờ được anh ta bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại là một con súc vật chứ”.
Dương Lệ cảm thán, nếu không vì chuyện này thì có lẽ cô đã không biết được bộ mặt thật của Ngụy Vũ và đã đồng ý lời tán tỉnh của anh ta rồi.
…
“Khốn kiếp!”
Trước cửa bệnh viện, Ngụy Vũ tức đến mức đấm vào không trung, ánh mắt đỏ ngầu.
“Dương Lệ ơi là Dương Lệ, ông đây theo đuổi cô suốt bốn năm ròng, thế mà cô vừa tốt nghiệp đã dám kết hôn à!”
“Mà lại còn lấy một thằng nghèo không xe!”
“Ông đây kém cái thằng Lâm Hàn vô dụng đó ở điểm nào chứ!”
Ngụy Vũ càng nghĩ càng tức, bèn lái xe về công ty.
“Chủ tịch Vũ, đây là hồ sơ ứng tuyển của người phỏng vấn hôm nay, mời anh xem ạ”, người phụ trách phòng nhân sự đưa tài liệu đến.
Sau khi về nước, bố của Ngụy Vũ cho anh ta hai triệu, để anh ta mở một công ty thiết bị trị liệu, chuyên cung cấp cho bệnh viện.
Nên hôm nay anh ta đến bệnh viện Nhân dân cũng là để nói chuyện hợp tác.
Công ty vừa thành lập, phòng ban nào cũng cần nhân sự gấp, nên Ngụy Vũ đã đăng rất nhiều tin tuyển dụng trên mạng. Anh ta không ngờ là mới qua một ngày mà đã có mấy chục người ứng tuyển.
“Đông phết đấy nhỉ”.
Ngụy Vũ lật hồ sơ ứng tuyển trong tay, ánh mắt đột nhiên bừng sáng.
“Đây là…”
Trên hồ sơ ứng tuyển có hai chữ “Lâm Hàn” khiến ánh nhìn của Ngụy Vũ đột nhiên dừng lại.
“Không lẽ là anh ta thật!”
Ngụy Vũ cười đểu, rồi tỉ mỉ đọc.
Ảnh của Lâm Hàn trên hồ sơ ứng tuyển giống hệt gương mặt ban nãy tại bệnh viện.
“Đúng là cái thằng nghèo đó rồi!”
Ngụy Vũ vui mừng đập bàn: “Dương Lệ lấy cái loại này thì đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!”
“Nhưng giờ thì hay rồi, tên Lâm Hàn này nộp hồ sơ vào công ty của mình. Mong là loại vô dụng nhà mày có thể đến đây làm được nhé!”
“Sáng mai gọi cho người này, công ty sẽ tuyển anh ta!”, Ngụy Vũ nói với người của phòng nhân sự.
“Vâng, thưa chủ tịch”.
…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn tỉnh dậy, vừa mới ăn bữa sáng do Dương Lệ chuẩn bị thì đã có người gọi đến.
“Alo, xin chào, cho hỏi đây có phải anh Lâm Hàn?”, giọng nói trong điện thoại rất ấm áp.
“Đúng vây, đây là?”, Lâm Hàn nghi ngờ hỏi.
“Chào anh Lâm, tôi là HR của công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ. Hôm qua chúng tôi nhận được hồ sơ của anh ứng tuyển vào phòng thị trường của công ty chúng tôi, không biết khi nào anh có thể đến phỏng vấn được?”
“Tôi thì lúc nào cũng rảnh”, Lâm Hàn xoa xoa cằm.
“Vậy thì 10 giờ sáng nay được chứ?”, đầu dây bên kia lại hỏi.
“Được”.
“Ừm, vậy lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ công ty chúng tôi cho anh, anh cứ đến thẳng là được”.
“OK”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn hơi bất ngờ. Anh không ngờ mình chỉ rải CV linh tinh mà cũng được đi phỏng vấn.
“Rảnh cũng là rảnh, cứ đi xem thế nào!”
Lâm Hàn thu xếp đơn giản rồi gọi taxi đến công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ theo địa chỉ được gửi.
Công ty này nằm ở Fortune Plaza của thành phố Đông Hải. Nơi đây là một trong những trung tâm thương mại của Đông Hải, xe đi xe đến đông như vũ bão, sang trọng vô cùng.
Lâm Hàn đi thang máy lên tầng 20, đến phòng nhân sự.
“Cốc cốc cốc!”
Anh gõ cửa.
“Mời vào!”, một giọng nói từ trong phòng truyền ra, chính là giọng nói trong điện thoại khi nãy.
Lâm Hàn đẩy cửa vào thì thấy một người phụ nữ đang làm việc trước máy tính.
Cô gái này mặc bộ đồng phục màu đen, vẻ ngoài bình thường, trang điểm rất đậm, nhưng dáng người khá bốc lửa, bộ ngực nở nang, lấp ló một đường khe thật sâu, đeo tất màu da chân, giày cao gót màu đen, cực kỳ gợi cảm.
“Xin chào, tôi là Lâm Hàn, đến đây để phỏng vấn”, Lâm Hàn nói thẳng.
“Lâm Hàn?!”
Cô gái sựng lại, nhìn anh một lúc, ánh mắt có chứa sự nịnh nọt.
“Không ngờ anh lại đúng giờ như vậy. Nào, uống ngụm nước đã!”
Cô gái vội vàng đứng dậy, rót nước cho Lâm Hàn, nhiệt tình khỏi chê. Cô ta nói.
“Tôi là người phụ trách nhân sự, tên Châu Nguyệt Nguyệt. Sau này anh gọi tôi Tiểu Nguyệt Nguyệt là được!”
Nói xong, cô ta còn dùng bộ ngực nở của mình cọ xát vào người Lâm Hàn.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt?”
Sự mềm mại khiến Lâm Hàn cảm thấy khó chịu. Thế này có phải nhiệt tình hơi quá không?
Lúc này, Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang đánh giá Lâm Hàn.
Người đàn ông trước mặt ăn mặc bình thường, tổng cộng chắc chưa đến hai trăm, nhưng anh ta lại được chủ tịch Ngụy điểm mặt chỉ tên, có lẽ là có quan hệ với chủ tịch Ngụy.
Người như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu sau này có quan hệ tốt với anh ta thì có thể sẽ chiếm được cổ phần của công ty không chừng, kể cả phải ngủ cùng anh ta cũng được…
Châu Nguyệt Nguyệt nghĩ rất cao và xa.
“À, chuyện phỏng vấn thì…”, Lâm Hàn đi vào chủ đề chính.
“Phỏng vấn? Lâm Hàn, anh không cần phỏng vấn, vào thẳng phòng thị trường làm thôi. Anh uống nước đi, anh điền thông tin vào đã, để tôi đi nói với chủ tịch Ngụy là anh đã đến”.
Châu Nguyệt Nguyệt hơi bất ngờ, cầm lấy tài liệu rồi đi ra ngoài.
Lâm Hàn ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn ngồi xuống uống nước và điền thông tin.
Cộc cộc cộc!
Một lát sau, tiếng giày cao gót dần dần truyền đến.
Rầm!
Cửa bị đẩy ra, Châu Nguyệt Nguyệt đứng bên ngoài.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt?”, Lâm Hàn do dự một chút rồi hỏi thăm dò.
Dù sao người ta ban nãy cũng rất nhiệt tình rót nước bưng trà, không gọi lại là Tiểu Nguyệt Nguyệt thì cũng hơi vô tình.
“Anh gọi ai là Tiểu Nguyệt Nguyệt? Định làm thân với ai?!”
Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt lạnh đi, tỏa ra sự phẫn nộ và khinh thường.
Chương 12: Nhà hàng Thúy Hồ
“Ơ?”
Lâm Hàn ngẩn ra, Châu Nguyệt Nguyệt này mới ban nãy còn nhiệt tình như thế, sao giờ lại thành người khác rồi?
“Còn không mau đứng dậy, chỗ đó là để anh ngồi à?!”
Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng quát tháo: “Mà đem đổ cái cốc anh vừa uống vào thùng rác ngay đi! Đồ anh dùng rồi thì người khác sao mà uống nổi, bẩn chết đi được!”
Lâm Hàn vẫn ngơ ngác như cũ, nhưng cũng đứng dậy bỏ cốc nước vào thùng rác.
“Viết xong thông tin chưa?”, Châu Nguyệt Nguyệt đứng trước mặt Lâm Hàn, giọng nói khó chịu.
Hiện giờ cô ta rất không thoải mái.
Lâm Hàn này là người mà chủ tịch Ngụy điểm mặt chỉ tên, Châu Nguyệt Nguyệt cứ tưởng rằng anh có quan hệ với chủ tịch Ngụy, thậm chí là người thân gì đó.
Ai ngờ Châu Nguyệt Nguyệt vừa mới đến phòng của chủ tịch Ngụy hỏi thì mới biết Lâm Hàn này là tình địch của chủ tịch!
Phí công ban nãy cô ta nịnh nọt Lâm Hàn, thậm chí còn muốn ngủ cùng Lâm Hàn!
Giờ nhìn lại cái thứ có quần áo chưa đến 200 tệ thế này thì chỉ thấy tràn đầy sự nghèo hèn!
“Xong rồi”.
Lâm Hàn đưa tài liệu đã điền xong cho Châu Nguyệt Nguyệt.
“Ừ, mai anh bắt đầu đến làm việc, lương cơ bản 1800, thưởng chăm chỉ 300, tiền ăn 150, tiền KPI tính riêng”, Châu Nguyệt Nguyệt ném tài liệu của Lâm Hàn lên bàn, không buồn nhìn.
“OK”.
Mặc dù Lâm Hàn không thoải mái với thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt, nhưng dù sao thì cũng đã tìm được việc, tâm trạng anh khá là thoải mái.
Dương Lệ mà biết tin này thì chắc cũng vui lắm.
“Ừm, anh có thể về được rồi, mai đừng có đến muộn đấy”, Châu Nguyệt Nguyệt càng lạnh lùng hơn.
“Ừ”.
Lâm Hàn ra khỏi văn phòng.
Năm phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông này mặc vest, vẻ ngoài điển trai, thân hình cao lớn, rất có cơ bắp, chính là Ngụy Vũ!
“Chủ tịch Ngụy…”
Nhìn thấy Ngụy Vũ, mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, đi ra đón với giọng điệu chảy nước.
“Anh cố ý trêu người ta hả, làm gì cũng chẳng nói cho người ta một tiếng, rằng Lâm Hàn là tình địch của anh!”
“Haha, nói là tình định là đánh giá cao anh ta rồi đấy”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp: “Lâm Hàn đó vừa nhìn đã biết là đồ nghèo, làm gì có tư cách làm tình địch của chủ tịch Ngụy!”
“Đúng, hắn không có tư cách”.
Ngụy Vũ gật đầu: “Hắn chỉ gặp may nên mới lấy được vợ như Dương Lệ mà thôi!”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ lại cảm thấy tức kinh khủng.
“Vậy tên đó nói sao?”
“Mai sẽ đi làm ạ”, Châu Nguyệt Nguyệt đáp.
“Vậy chuyện tôi giao cho cô lúc trước…”
“Chủ tịch Ngụy cứ yên tâm, chuyện Lâm Hàn là tình địch của anh mà còn đến chỗ anh làm việc chính là tự chui đầu vào lưới. Đến đây, anh ta sẽ không được yên ổn đâu!”, Châu Nguyệt Nguyệt âm hiểm đáp.
“Ừ, vậy thì tốt”, Ngụy Vũ gật đầu.
…
Ra khỏi công ty, Lâm Hàn đang định gọi xe về nhà, chờ mai đi làm.
Thì điện thoại của anh rung lên, là ông Vân gọi đến.
“Alo, ông Vân à”.
“Cậu chủ, giờ cậu có rảnh không?”, ông Vân hỏi.
“Có việc gì không?”, Lâm Hàn đáp.
“Là thế này, Thẩm Hoài Xuân của đồn Hoa Đông mời cậu ăn cơm, muốn gặp cậu một lúc”, ông Vân trả lời.
“Thẩm Hoài Xuân nói với tôi, dòng họ đã giải trừ lệnh cấm vận với cậu chủ, là đồn trưởng mà không đi gặp cậu thì mất lịch sự quá. Dĩ nhiên, nếu cậu chủ không muốn thì có thể bỏ qua, để Thẩm Hoài Xuân chờ đợi, khi nào cậu rảnh thì tính”.
“Giờ thì tôi rảnh”.
Lâm Hàn nghĩ một lúc rồi nói. Anh được xóa lệnh cấm vận rồi thì cũng nên đi gặp người của dòng họ thôi.
“Vậy tôi sẽ báo cho Thẩm Hoài Xuân. Địa điểm ăn sẽ là phòng Ngọa Long, nhà hàng Thúy Hồ, Thẩm Hoài Xuân đã đặt chỗ rồi ạ. Cậu chủ cứ đến thôi”.
“Ừ”.
Cúp máy xong, Lâm Hàn gọi taxi đến nhà hàng Thúy Hồ.
“Chàng trai, tương lai rộng mở đấy!”
Nghe thấy Lâm Hàn bảo muốn đến nhà hàng Thúy Hồ, tài xế taxi cảm thán: “Tuổi còn trẻ mà đã được đến nhà hàng Thúy Hồ làm việc rồi, thật ngưỡng mộ”.
Nhà hàng Thúy Hồ là một trong những nhà hàng đẳng cấp nhất của thành phố Đông Hải, chỉ tiếp đón giới thượng lưu, một bữa ăn tốn ít nhất là năm, sáu mươi ngàn.
Mà Lâm Hàn còn trẻ như thế, cộng thêm bộ đồ anh mặc nhìn không giống người có tiền, nên hẳn là đến nhà hàng Thúy Hồ để làm việc.
“Nghe nói tháng lương của phục vụ tại nhà hàng Thúy Hồ phải đến tám chín ngàn đấy nhỉ, cao hơn tài xế chúng tôi nhiều!”, tài xế taxi nhìn Lâm Hàn, rồi lại khuyên.
“Chàng trai, cậu có phúc được làm ở nhà hàng Thúy Hồ thì phải trân trọng biết không”.
Lâm Hàn mỉm cười không đáp.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà hàng Thúy Hồ.
Lâm Hàn xuống xe, đi thẳng vào trong.
Nhà hàng Thúy Hồ có kiến trúc mang phong cách cổ điển, bên trong có dòng suối nhỏ, núi giả, gì cũng có, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót.
Nhà ăn có vị trí bên cạnh hồ Thúy Sơn của thành phố Đông Hải. Không khí ở đây tươi mát, phong cảnh đẹp tuyệt. Khách có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh hồ Thúy Sơn. Người đến đây toàn thuộc tầng lớp đỉnh cao của xã hội.
“Phòng Ngọa Long…”
Lâm Hàn đi một vòng quanh nhà hàng, cảm thấy hơi đau đầu. Nhà hàng Thúy Hồ này lớn quá, anh tìm mãi mà không thấy phòng Ngọa Long đâu, bèn tìm người hỏi xem.
Vào lúc này, bên ngoài có một cô gái bước vào.
Cô gái xinh xắn cao ráo, mặc một áo T-shirt màu trắng bó sát, lộ ra vòng eo con kiến, bộ ngực nở nang, tràn đầy vẻ thanh xuân. Cô ta mặc quần short bò, cặp đùi trắng nõn, khiến người ta rất muốn sờ.
Bộ tóc đen dài của cô ta được xõa trước ngực, khuôn mặt trắng bóc, ánh mắt hoạt bát. Nhìn thì có vẻ tầm 20 tuổi.
“Xin chào, cho tôi hỏi chút, phòng Ngọa Long ở đâu nhỉ?”, Lâm Hàn tiến lên mỉm cười hỏi.
Không thể không nói, cô gái trước mặt này rất có khí chất.
Hoạt bát, đáng yêu, tinh nghịch.
“Anh muốn đến phòng Ngọa Long?”
Cô gái đó trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến phòng Ngọa Long làm gì? Không lẽ anh là nhân viên vệ sinh của nhà hàng Thúy Hồ hả? Không đúng, nhân viên thì phải biết phòng Ngọa Long ở đâu chứ!”
Cô gái mắt chớp chớp, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tôi đến phòng Ngọa Long ăn cơm, có vấn đề gì không?”, Lâm Hàn hỏi ngược lại.
“Ăn cơm?”
Cô gái ngẩn người, rồi ôm bụng cười: “Anh đừng trêu tôi nữa. Cỡ anh mà cũng được vào phòng Ngọa Long ăn cơm á? Tôi quen hết những ai đến phòng Ngọa Long ăn cơm hôm nay đến, chẳng có ai như anh cả! Lừa thì cũng chuyên nghiệp chút đi!”
“Với cả, không phải tôi khinh anh mà là nhìn cái vẻ ngoài của anh ấy, chọn bừa một món cũng là cả tháng lương rồi. Anh đến phòng Ngọa Long ăn xong thì sẽ trả được tiền chắc?”
“Haiz”, Lâm Hàn bất lực lắc đầu. Tại sao những người như vậy đều thích phán đoán thân phận qua trang phục nhỉ.
“Thôi, đừng có chặn đường nữa, tôi đi ăn đây”.
Cô gái không chờ được nữa, bèn bước đi. Nhưng vì đi quá nhanh và mặt sàn của nhà hàng Thúy Hồ quá trơn nên không cẩn thận vấp vào một hòn đá.
“Ôi chao!”
Cô ta kêu lên thất thanh, ngã về phía Lâm Hàn.
Chương 13. Tự phạt một ly
Vào giây tiếp theo, thân thể mềm mại ấm áp của cô gái đó lao vào trong lòng Lâm Hàn, khiến anh có thể gửi thấy cả mùi thơm trên người cô ta.
“Cô không sao chứ?”, Lâm Hàn giữ vững thân thể của cô gái, lo lắng hỏi.
“Thả tôi ra! Làm bẩn quần áo tôi rồi, anh có đền được không!”
Cô gái giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng la hét, đầy sự phẫn nộ, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Hàn.
“Thả thì thả, la hét cái gì?”
Lâm Hàn nhíu mày, lòng tốt của anh lại bị đối xử như vậy khiến anh rất khó chịu.
Sau đó, Lâm Hàn buông tay ra.
“A!”
Anh đột nhiên buông tay khiến cô gái hét lên một tiếng rồi ngã sõng xoài ra đất.
May mà cô ta phản ứng kịp, hai tay chống lên mặt đất nếu không sẽ ngã bị thương.
“Khốn nạn, anh có phải đàn ông không, đối xử với con gái như thế sao!”
Cô gái tức giận, hét lên: “Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết!”
“Cũng đúng, cái dạng nghèo hèn như anh còn không nuôi nổi thân mình thì lấy đâu ra phép lịch sự!”
“Có khi còn chưa bao giờ được cầm tay con gái!”
Cô ta vẫn đang nói nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lâm Hàn đã quay đầu đi xa rồi.
…
“Có lòng tốt lại thành lòng lang dạ sói, sớm biết thế thì không đỡ cô ta còn hơn ”.
Lâm Hàn có chút buồn bực, vừa hay gặp một người phục vụ đi tới, Lâm Hàn vội bước lên trước để hỏi vị trí phòng Ngoạ Long.
Người phục vụ đó có chút bất ngờ nhìn từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Lâm Hàn, cuối cùng mới nói cho anh biết vị trí của phòng Ngoạ Long.
Lúc này, trong phòng Ngoạ Long của nhà hàng Thuý Hồ.
Thức ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn dài, tôm hùm Úc, hashima hầm đu đủ, sashimi bào ngư, vi cá mập…rực rỡ đủ loại la liệt trước mắt, hương thơm của các món ăn bay khắp không gian khiến người ta thèm thuồng.
Hai bên chiếc bàn dài có rất nhiều người đang ngồi, ai cũng tỏ ra hồi hộp và đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, giống như đang chờ đợi một người khách quý.
“Sao cậu Lâm vẫn chưa tới?”
Đồn trưởng đồn Hoa Đông, Thẩm Hoài Xuân nhìn đồng hồ, trong ánh mắt tỏ rõ sự sốt ruột.
Thẩm Hoài Xuân năm nay năm mươi tuổi, nhưng mấy năm nay vất vả đêm ngày quản lý ở đồn Hoa Đông khiến mái tóc của ông ta bạc trắng, nhìn có vẻ như một ông già hơn sáu mươi tuổi.
Tuy rằng như vậy nhưng nhìn ông ta vẫn mang đầy vẻ uy nghiêm, khiến những người khác không dám thở mạnh. Đó là phong độ chỉ có ở người đã đứng trên vị trí cao trong thời gian dài.
Kẹt…
Lúc này, cửa lớn của phòng Ngoạ Long bị đẩy ra, một người trẻ tuổi mang vẻ tự nhiên, ung dung bước vào.
“Cậu Lâm!”
Hai mắt Thẩm Hoài Xuân phát sáng, ông ta lập tức đứng lên, sắc mặt tỏ ra cung kính, khom lưng chào.
“Cậu Lâm!”
“Cậu Lâm!”
“Cậu Lâm!”
Hai hàng người ngồi hai bên bàn cũng đứng hết lên, khom lưng chào Lâm Hàn.
“Xin lỗi, tôi tới muộn rồi”.
Lâm Hàn nhìn mọi người, mỉm cười.
“Không sao, không sao, hôm nay cậu Lâm chiếu cố đến đã là nể mặt đồn Hoa Đông chúng tôi lắm rồi. Vốn dĩ tôi còn chưa thể tin là có thể mời được cậu Lâm ghé qua đây!”
Thẩm Hoài Xuân cười nói, Lâm Hàn tỏ thái độ như thế cũng khiến ông ta cảm thấy có không ít ấn tượng tốt.
Cậu Lâm, thật sự là giản dị dễ gần mà!
“Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ toạ này, sau đó chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi!”, Thẩm Hoài Xuân cung kính nói.
Lâm Hàn cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào bàn ăn.
“Đồn trưởng, cô chủ vẫn chưa tới”, đang ăn cơm thì thư ký của Thẩm Hoài Xuân tiến lại gần nhẹ giọng nói vào tai ông ta.
“Con bé này, thế mà vẫn chưa đến! Không phải tôi đã bảo nó đến sớm để tiếp đón cậu Lâm hay sao! Nếu để xảy ra sơ suất gì thì để xem tôi xử lý nó thế nào!”
Thẩm Hoài Xuân nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Thư ký bị doạ sợ lui sang ngồi một bên, không dám nói thêm gì nữa.
Thẩm Hoài Xuân cũng chỉ tỏ ra tươi cười trước mặt cậu Lâm, còn trước mặt những người khác thì đều mang bộ dáng uy nghiêm, thâm trầm. Nhất là khi ông ta tức giận sẽ khiến người khác tim đập chân run.
Kẹt…
Lúc này, cửa phòng Ngoạ Long lại bị đẩy ra một lần nữa và một cô gái bước vào.
Cô gái có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc áo croptop gợi cảm, vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Na Na, sao giờ này con mới đến!”
Nhìn thấy con gái, Thẩm Hoài Xuân tỏ ra trách cứ nói: “Bố đã nói với con rồi, đến sớm một chút để đón tiếp cậu Lâm, con lại để cậu Lâm đợi lâu như thế, nếu cậu ấy không hài lòng thì phải làm sao!”
Thẩm Na Na là con gái của Thẩm Hoài Xuân, năm nay hai mươi tuổi, mang vẻ ngoài xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu.
“Bố, con cũng muốn thế lắm! Nhưng trên đường gặp phải một kẻ nghèo hèn, làm con vấp ngã, tức chết mất! Nếu không thì sao con có thể đến đón cậu Lâm muộn như thế!”
Thẩm Na Na bĩu bĩu môi, nghĩ đến kẻ nghèo kiết xác, cả người không quá hai trăm tệ vừa gặp thì lại thấy bực mình.
“À, cậu Lâm đâu ạ?”
Hai mắt Thẩm Na Na sáng lên nhìn về phía ghế chủ toạ.
Ngay tức khắc, cô ta phải mở to mắt vì sợ nhìn nhầm.
“Không thế nào, kẻ nghèo hèn này, tại sao anh lại ở đây!”
Thẩm Na Na không thể tin nổi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ lại là kẻ nghèo hèn vừa rồi cô ta đã gặp.
Tại sao kẻ nghèo hèn này lại ngồi ở chỗ đó?
Chỉ một giây sau, Thẩm Na Na đã hiểu ra.
“Kẻ nghèo hèn?”
Thẩm Hoài Xuân vừa nghe câu nói này, đột nhiên phát cáu:
“Na Na, tại sao con dám ăn nói với cậu Lâm như vậy!”
“Mau xin lỗi cậu Lâm ngay!”
“Cậu Lâm? Không thế nào! Bố, bố nói, hắn ta chính là cậu Lâm mà bố mời đến ăn cơm sao? Là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lâm sao?”, Thẩm Na Na che miệng, không tin những gì mình nghe được.
“Ý con là gì, sao con có thể nghi ngờ thân phận của cậu Lâm chứ!”
Thẩm Hoài Xuân tức đến trợn mắt. Bình thường, con gái ông ta rất có mắt nhìn người, tại sao đến lúc quan trọng thế này thì lại bị chập mạch chứ! Còn dám nghi ngờ thân phận của cậu Lâm!
Nếu chuyện này truyền đến tai bên ông Vân thì cái chức đồn trưởng đồn Hoa Đông của ông ta đừng mong giữ được!
“Nếu không phải con là con gái bố thì bố đã cho con cái tát gãy răng, dạy lại cho con thế nào là lễ nghĩa!”, Thẩm Hoài Xuân lớn giọng gắt lên, tức đến mức giậm chân bình bịch.
Thấy Thẩm Hoài Xuân tức giận như thế, cuối cùng Thẩm Na Na cũng hiểu ra, kẻ nghèo hèn trước mặt chính là khách quý của bố, cậu Lâm!
Cô ta đã cùng bố tham gia rất nhiều tiệc rượu, cũng biết một chút lễ tiết, lập tức cầm ly rượu trên mặt bàn đi đến trước mặt Lâm Hàn, trên mặt đầy vẻ biết lỗi mở lời:
“Cậu Lâm, vừa rồi thật thất lễ quá, tôi tự phạt một ly!”
Vừa nói, cô ta vừa nâng ly rượu uống cạn.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lâm Hàn thản nhiên cười tỏ vẻ không hề để ý.
“Cậu Lâm thật khoan dung độ lượng!”, Thẩm Hoài Xuân ca tụng.
Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm.
Những người trên bàn rượu, thay nhau kính rượu Lâm Hàn, thái độ cung kính, không dám tỏ ra thờ ơ một chút nào.
Ai đến mời cũng cạn chén nhưng Lâm Hàn thì chỉ nhấp môi gọi là. Tuy thế nhưng không ai dám phàn nàn với anh dù chỉ một câu.
Theo họ nghĩ, Lâm Hàn có thể nể mặt đến ăn cơm với họ đã là phúc phận của họ rồi.
“Cậu Lâm, cậu xem con gái Na Na của tôi thế nào?”, Thẩm Hoài Xuân cầm ly rượu tiến lại gần, nhìn Lâm Hàn cười nói.
Lâm Hàn hơi sững người, nhìn Thẩm Na Na cười, nói: “Con gái rượu của ông quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu lễ nghĩa, xử lý mọi việc cũng ổn thoả”.
Những lời Lâm Hàn nói đều là sự thật, nhìn biểu hiện vừa rồi của Thẩm Na Na trên bàn rượu là có thể nhìn ra được điều này.
“Ha ha, con gái tôi có thể được cậu Lâm khen ngợi như thế thật sự là may mắn mười đời cộng lại!”, Thẩm Hoài Xuân cười ha ha rất phấn khởi.
“Na Na, cậu Lâm khen con như thế, còn không cảm ơn cậu Lâm đi?”
“Cảm ơn cậu Lâm!”, Thẩm Na Na ngượng ngùng đỏ hồng hai má.
“Không có gì”, Lâm Hàn xua xua tay.
“Cậu Lâm, nếu cậu đã tán thưởng con gái tôi như vậy, hay là cậu chấp nhận nó luôn?”, Thẩm Hoài Xuân do dự một lát, bỗng nhiên nói.
Chương 14. Massage cho anh
“Chấp nhận cô ta?”
Khi nghe lời này, Lâm Hàn hơi sững sờ, rồi nhìn sang Thẩm Na Na.
Không thể không nói, Thẩm Na Na là một cô gái đẹp rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế, thân hình thon thả lại tràn ngập hơi thở thanh xuân. Chỉ cần là một người đàn ông chân chính thì chắc chắn sẽ động lòng.
Mà giờ phút này, khuôn mặt Thẩm Na Na đã nhuộm sắc hồng, trong mắt có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng và chờ đợi.
“Không được rồi”.
Lâm Hàn từ chối thẳng.
Thẩm Na Na thật sự rất xinh đẹp, nhưng Lâm Hàn là người đã có vợ, nói tóm lại là có một số giới hạn làm người không thể động vào.
Lâm Hàn thật lòng yêu thương người vợ Dương Lệ, đương nhiên không thể làm chuyện khuất tất sau lưng cô ấy.
“Hả, cậu chủ Lâm, có phải con gái tôi không xinh đẹp…”
Thẩm Hoài Xuân có chút bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Hàn lại quyết liệt từ chối như vậy.
Chuyện Lâm Hàn đã lấy vợ, Thẩm Hoài Xuân cũng biết. Nhưng đối với người ở tầng lớp cao như Lâm Hàn, những chuyện như kết hôn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mà nếu đã kết hôn rồi thì ra bên ngoài tìm tình nhân thì cũng không có gì to tát.
“Không cần nói nữa, tôi từ chối chuyện này”.
Lâm Hàn xua tay, cắt ngang lời nói của Thẩm Hoài Xuân.
“Được rồi”, Thẩm Hoài Xuân sửng sốt, không dám nói nhiều nữa mà tiếp tục dùng cơm.
Mà Thẩm Na Na ngồi một bên nghe thấy những lời này thì trong mắt loé lên một tia thất vọng.
Bữa tiệc diễn ra trong một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
“Cậu chủ Lâm, tôi nghe nói bố vợ của cậu đang bệnh nên đã chuẩn bị một chút thực phẩm bổ dưỡng”.
Thẩm Hoài Xuân lấy ra một hộp quà, mở ra xem, bên trong có hai thứ đen xì, có gai.
“Đây là hải sâm à?”
Lâm Hàn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Thẩm Hoài Xuân gật gật đầu: “Nhưng đây không phải là hải sâm nuôi trong nước mà là hải sâm vận chuyển bằng đường hàng không từ cảng Murmansk ở Bắc Băng Dương, nước Nga, bổ dưỡng gấp nhiều lần so với hải sâm trong nước!”
“Loại này dưỡng âm bổ thận, lợi tuỷ, có hiệu quả làm ấm, rất thích hợp cho người vừa bị bệnh nặng”.
“Vậy thì tôi phải cảm ơn đồn trưởng rồi”.
Lâm Hàn cũng không khách sáo mà nhận quà.
Trên vỏ hộp còn có rất nhiều chữ tiếng Nga mà Lâm Hàn không biết, xem ra thật sự là chuyển từ Nga về đây.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn, đây là việc mà người dưới nên làm thôi mà!”
Thẩm Hoài Xuân cười nói.
Nửa tiếng sau, mọi người đều đã cơm no rượu say, Lâm Hàn cũng chuẩn bị rời đi.
“Na Na, con lái xe đưa cậu chủ Lâm về nhà”, Thẩm Hoài Xuân dặn dò nói.
“Vâng!”
Thẩm Na Na gật đầu, cầm chìa khoá xe đi ra khỏi cửa.
“À cậu chủ Lâm này, hai ngày nay có lẽ loại thuốc kia sẽ tới tay, đến lúc đó tôi bảo Na Na mang đến cho cậu”, Thẩm Hoài Xuân nói thêm.
Cụ thể là thuốc gì, Thẩm Hoài Xuân cũng không biết, chỉ là nhận được thông tin, dòng họ sẽ đưa đến một ít thuốc cho Lâm Hàn.
“Tôi biết rồi”, Lâm Hàn gật đầu, một khi thuốc tới tay thì sẽ giải quyết tận gốc vấn đề “không lên được” của anh.
Mấy người Thẩm Hoài Xuân cung kính tiễn Lâm Hàn ra tận cửa nhà hàng Thuý Hồ, lúc này, ở ngoài cửa đã có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đậu sẵn đang chờ đón anh.
“Cậu chủ Lâm, mời!”
Thẩm Na Na mở cửa xe bên ghế phụ cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn bước lên xe.
“Cậu chủ Lâm đi về cẩn thận nhé!”
“Chào cậu chủ Lâm!”
Mấy người Thẩm Hoài Xuân ồn ào khom lưng cúi chào, chiếc xe Rolls-Royce từ từ lăn bánh rời khỏi nhà hàng Thuý Hồ.
“Cậu chủ Lâm, nhà anh ở đâu?”
Thẩm Na Na vừa lái xe, vừa hỏi.
“Khu chung cư Hạnh Phúc”, Lâm Hàn trả lời.
“Chung cư Hạnh Phúc? Tôi chưa từng nghe qua nhỉ”, Thẩm Na Na tỏ vẻ ngạc nhiên, mở to mắt: “Những chung cư cao cấp ở thành phố Đông Hải tôi đều biết nhưng thật sự chưa từng nghe đến chung cư Hạnh Phúc, là khu mới xây sao?”
“Đó chỉ là một chung cư bình dân thôi, ở bên đường Chấn Xuyên… Thôi, để tôi mở chỉ đường, cô đi theo chỉ đường là được!”
Lâm Hàn hết cách đành rút điện thoại, mở ứng dụng chỉ đường lên.
“Được rồi!”
Thẩm Na Na lè lưỡi tinh nghịch.
Sau khi mở ứng dụng chỉ đường, Lâm Hàn ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sự thoải mái khi ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce thì không cần phải bàn cãi. Lâm Hàn cảm giác giống như đang ngồi trên mây vậy. Chiếc xe có chòng chành thì người trong xe cũng không thấy nghiêng ngả một chút nào. Trang trí nội thất bên trong đều dùng da thật, gỗ và đồ kim loại được chế tạo một cách tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Đúng là xe sang có khác!”, Lâm Hàn thầm tán thưởng.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy trên chân có chút hơi ấm.
Mở mắt ra thì thấy không biết từ lúc nào, Thẩm Na Na đã đặt tay lên đùi anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Cô làm gì vậy?”, Lâm Hàn nhướng mày.
Lúc này, Thẩm Na Na đang mặc một chiếc váy bò ngắn để lộ ra đôi chân trắng, vừa thon vừa dài rất bắt mắt, ôm lấy bộ ngực đầy đặn khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Người ta sợ anh nằm như vậy không thoải mái, cho nên xoa bóp giúp anh một chút thôi!”
Thẩm Na Na bĩu môi, tỏ ra bộ dạng ấm ức.
Lâm Hàn không biết phải làm sao. Đương nhiên anh có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Na Na là muốn tự dâng mỡ đến miệng mèo!
Từ nhỏ đến lớn, thật sự anh chưa từng thấy người phụ nữ nào lại chủ động như vậy, chứ chưa nói đến một cô gái có dáng vẻ xinh đẹp và thân hình bốc lửa như Thẩm Na Na.
Có tiền thật là tốt!
Nếu anh chưa kết hôn thì sao chịu đựng được kiểu khiêu khích này, có lẽ sẽ thật sự làm chút chuyện gì đó với cô gái nhỏ ở trên xe… Không đúng, Bây giờ anh còn không cứng nổi thì sao có thể làm chuyện đó.
“Cô lái xe cho cẩn thận đi”.
Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, trừng mắt với Thẩm Na Na.
“Biết rồi mà!”
Thẩm Na Na ngoan ngoãn rút tay lại, trong ánh mắt lại lộ ra chút thất vọng.
Không thể nào, lẽ nào tôi đây không xinh đẹp sao? Cậu chủ Lâm nhìn tôi không hợp mắt à? Nếu không tại sao thái độ của cậu chủ Lâm lại lạnh nhạt như thế?
Càng nghĩ Thẩm Na Na càng khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như thế với một người đàn ông nhưng lại nhận sự ghẻ lạnh.
Ù ù ù…
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Hàn rung lên.
Lâm Hàn nhìn một cái là điện thoại của chị cả Dương Duyệt.
“Alo, chị cả”, Lâm Hàn nhận điện thoại nói.
“Lâm Hàn, đồ bỏ đi nhà cậu còn không biết hiếu thảo là gì à!”
Giọng nói lạnh lùng, tức giận của chị cả Dương Duyệt lập tức vang lên ở đầu dây bên kia.
“Bố chúng ta bị bệnh mà cậu không quan tâm chút nào đúng không!”
“Cậu nói xem, cậu không đi làm. Mỗi ngày ở nhà ngủ, rảnh rỗi không có việc gì, tại sao không tới bệnh viện thăm bố! Có phải cậu đợi bố bệnh chết rồi mới hài lòng đúng không!”
“Không phải đâu, chị cả, hôm nay tôi…”, Lâm Hàn đang muốn giải thích.
Nhưng Dương Duyệt đã cắt ngang lời anh: “Coi như cậu không hiếu thảo, thì một chút cách đối nhân xử thế cũng không hiểu sao? Cậu phải biết, nếu không phải cậu đến nhà họ Dương chúng tôi ở rể, nhà họ Dương cho cậu ăn, cho cậu mặc thì cái đồ bỏ đi như cậu không biết đã đói chết trên đường nào rồi!”
“Cái loại như cậu chính là đồ vô ơn! Cậu phải học tập anh rể Tứ Hải của cậu. Anh ấy bỏ dở cả công việc đến bệnh viện chăm sóc bố! Còn cậu thì sao! Không biết hiếu thảo một chút sao?”
“Được rồi, được rồi, tiểu Duyệt đừng nói nữa, cậu Lâm Hàn không hiểu chuyện, em nói một hai câu là được rồi. Đưa điện thoại đây cho anh nói chuyện”, nói rồi Triệu Tứ Hải nhận điện thoại.
“Alo, Lâm Hàn à, bây giờ cậu có rảnh không? Qua đây thăm bố một lát!”
“Bây giờ tôi rảnh, tôi sẽ qua ngay bây giờ”, Lâm Hàn trả lời nói, vừa hay mang hải sâm mang qua biếu Dương Cảnh Đào tẩm bổ.
“Ừ, vậy cậu qua đây nhé. Nhưng cậu tự gọi xe đến nhé, BMW của tôi quên chưa đổ xăng, chỉ còn một ít xăng nên không thể đi đón cậu”, Triệu Tứ Hải nói.
“Còn phải đi đón cậu ta?”
Dương Duyệt ngồi một bên bật cười chế nhạo: “Anh cũng không xem xem, đồ bỏ đi như cậu ta xứng ngồi BMW sao? Chắc cả đời cũng không kiếm đủ tiền mua cái bánh xe của BMW!”
Chương 15. Vứt quà đi
“Không xứng ngồi BMW á?”
Lâm Hàn ngồi bên cạnh nên Thẩm Na Na có thể nghe thấy câu nói này, không vui bĩu môi:
“Cậu chủ Lâm, đó là họ hàng của anh sao? Tại sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy. So với Rolls-Royce, BMW còn không bằng rác rưởi, thế mà nói anh không xứng ngồi BMW…”
Lâm Hàn giơ tay lên, tỏ ý bảo Thẩm Na Na đừng nói nữa.
Thẩm Na Na đành nuốt lại nửa câu sau, ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng vẫn có chút tức giận.
“Một lát nữa tôi sẽ qua đó”, Lâm Hàn nói với Triệu Tứ Hải.
“Được rồi, trong nhà có không ít họ hàng tới thăm, cậu tiện đường thì mua ít hoa quả, ít quà gì đó đến tặng cho bố, cũng coi như có lòng hiếu thảo. Tuy trong lòng cậu không vui, không coi bố chúng tôi thật sự là bố cậu thì cũng phải giữ thể diện cho gia đình!”, Triệu Tứ Hải lại cười nói.
Lâm Hàn nhướng mày, lười phải tranh cãi: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn bảo Thẩm Na Na đến bệnh viện nhân dân Đông Hải.
Khi gần đến bệnh viện, Lâm Hàn nói: “Cô đỗ vào lề đường rồi tôi tự đi vào”.
Quả thật là Rolls-Royce quá nổi bật trên đường phố khiến ai cũng phải quay lại nhìn nên Lâm Hàn lại cảm thấy khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
“Vâng cậu chủ Lâm”.
Đương nhiên, Thẩm Na Na sẽ không làm trái lời của Lâm Hàn, ngoan ngoãn đỗ xe vào lề đường.
Lâm Hàn xuống xe, bước vào bệnh viện đi đến phòng bệnh của Dương Cảnh Đào.
Trong phòng bệnh, họ hàng của Lâm Hàn vẫn còn ở đó, nhưng ít hơn ngày hôm qua một chút.
“Cái đồ bỏ đi Lâm Hàn đến rồi!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, cậu của anh buột miệng nói, khiến mọi người đều nhìn về phía này.
Bố vợ Dương Cảnh Đào nằm trên giường, sắc mặt rõ ràng đã tốt lên một chút. Ông ta nhìn thấy Lâm Hàn, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt sang chỗ khác coi Lâm Hàn như không khí.
“Bố, con tới thăm bố ạ”, Lâm Hàn đi đến bên giường bệnh.
“À, à, cậu còn biết qua đây thăm bố?”, Dương Cảnh Đào còn chưa nói thì Dương Duyệt đã mở miệng:
“Bố phải nhập viện, ngày hôm qua cậu đến muộn thì thôi. Hôm nay cậu còn phải để tôi gọi điện giục mới qua! Thật đúng là đồ vô ơn!”
“Đúng vậy, thằng Lâm Hàn này, không biết hiếu thảo là gì!”
“Dù sao cũng đến nhà người ta ở rể cũng không coi nhà họ Dương là nhà mình!”
“Cùng là con rể mà Lâm Hàn với Tứ Hải khác biệt quá lớn! Tôi nghe nói Tứ Hải còn mua quà đến!”
Những người họ hàng kia của Lâm Hàn đứng chỉ chỉ trỏ trỏ anh.
“Cậu còn biết đến à?”, Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn: “Có phải là cậu đang đợi bố vợ như tôi chết trên giường không?”
“Không đâu, bố, hôm nay con có chút việc”, Lâm Hàn giải thích nói.
“Có việc?”, Dương Cảnh Đào lạnh nhạt cười một tiếng: “Cậu là kẻ thất nghiệp, hằng ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, không ngủ thì ăn, có thể làm gì? Lẽ nào ngủ với ăn lại còn quan trọng hơn bố vợ như tôi sao?”
Lâm Hàn cảm thấy bất lực, biết không tranh luận nổi với Dương Cảnh Đào nên từ tốn nói:
“Con xin lỗi bố, con sai rồi”.
“Hừ, biết sai là tốt”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhìn Tứ Hải mua quà đến biếu tôi kìa, không phải cậu đi tay không đến chứ!”
“Bố, con cũng có chút quà biếu bố”, Lâm Hàn xách hộp quà ra, nói.
“Đây là gì?”, Dương Cảnh Đào nhìn trên nhìn dưới đánh giá hộp quà, bên trên viết rất nhiều chứ nước ngoài ông ta không biết.
“Bên trong là hải sâm ạ”, Lâm Hàn nói.
“Hải sâm?”, Lâm Hàn tỏ vẻ nghi ngờ: “Hộp quà lớn như thế thì bên trong có mấy con hải sâm?”
“Có hai con ạ”, Lâm Hàn thành thực nói.
“Hai con hải sâm mà cậu lấy hộp to như vậy để đựng?”, Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn giống như nhìn một kẻ mất trí.
“Lâm Hàn, thằng nhãi như cậu có phải nghèo đến ngu rồi không? Hải sâm bao nhiêu tiền? Rẻ thì là mười mấy tệ một con! Cái hộp trong tay cậu còn đắt hơn cả hải sâm bên trong đấy! Món quà này của cậu, chắc không quá năm mươi tệ đâu nhỉ?”
Dương Cảnh Đào nói xong thì tất cả mọi người đều cười lớn.
“Ha ha ha, Lâm Hàn này thật sự nghèo đến ngu luôn rồi, tặng gì không tặng lại đi tặng hải sâm!”
“Cái này bao nhiêu tiền? Tôi thấy trên mạng hải sâm rất rẻ, mười mấy tệ đã mua được rồi!”
“Có quỷ mới biết kẻ ngốc như Lâm Hàn nghĩ gì trong đầu!”
“Cậu ta tặng hải sâm, Tứ Hải người ta tặng nhân sâm đấy!”
“Đúng là khác biệt, hai ông con rể cách biệt quá lớn rồi!”
Mọi người đang ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đầy sự chế giếu và coi thường.
“Hừ, Lâm Hàn này, luôn làm nhà họ Dương chúng ta phải xấu hổ trước mặt họ hàng!”, Dương Duyệt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
“Tứ Hải!”, Dương Cảnh Đào gọi lớn: “Đem nhân sâm lại đây, nấu một bát cho bố uống. Bố khát rồi!”
“Vâng, bố!”
Triệu Tứ Hải trả lời, một lát sau thì bưng một bát canh sâm nóng đặt lên tay của Dương Cảnh Đào.
“Không hổ là sâm núi, màu canh sâm sẫm thế này, hương thơm nồng, đúng là đồ tốt, đồ quý!”
Dương Cảnh Đào cầm thìa, múc một thìa canh sâm đưa lên miệng thổi thổi rồi uống. Sau khi uống xong thì ông ta hết lời khen ngợi.
Vừa uống canh sâm, Dương Cảnh Đào vừa nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khinh thường:
“Lâm Hàn, cùng là con rể, cậu chỉ cần có lòng hiếu thảo bằng một phần mười của Tứ Hải thì tôi cũng yên tâm rồi. Nhìn xem người ta tặng cái gì, sâm núi đấy! Quý giá thế nào! Lại còn là đồ đại bổ!”
“Nhìn lại mình xem, tặng hải sâm! Cái món này của cậu cộng lại còn chưa đến năm mươi tệ!”
Dương Cảnh Đào không hề che giấu sự chế nhạo trong lời nói của ông ta.
Triệu Tứ Hải ngồi một bên nghe thấy thế thì vui vẻ ngồi thẳng lưng lên, rồi nói:
“Bố, đều là quà biếu, đại diện cho lòng thành, nói giá cả không có ý nghĩ đâu ạ. Hơn nữa, cậu Lâm Hàn lại không đi làm, không có thu nhập, có thể mua món quà năm mươi tệ đã tốt lắm rồi! Con nghĩ năm mươi tệ này đối với cậu ta đã là một gánh nặng rất lớn rồi!”
“Mà sâm núi con tặng thì cũng không đắt lắm, cũng chỉ hơn năm ngàn tệ, không đắt, không đắt!”
“Lâm Hàn, nhìn xem tấm lòng của anh rể cậu tốt thế nào. Vào lúc này còn nói đỡ, giữ thể diện cho cậu!”, Dương Cảnh Đào lại xỏ xiên Lâm Hàn.
“Sau này, cậu phải học tập anh rể cách đối nhân xử thế, có thể học cơ bản thôi đã đủ cho cậu dùng nửa đời rồi!”
“Còn nữa, cái loại hải sâm hỏng của cậu thì vứt đi, tôi không cần!”
Dương Cảnh Đào vung tay, vứt luôn hộp hải sâm của Lâm Hàn vào trong thùng rác.
“Lâm Hàn này, không những nghèo mà cách đối nhân xử thế cũng có vấn đề. Tặng gì không tặng lại đi tặng hải sâm, còn gói quà long trọng như vậy khiến người ta tưởng thứ gì quý giá lắm! Bên trên còn viết dòng chữ lớn, người không biết lại tưởng hàng ngoại!”
Cậu của Lâm Hàn nói: “May mà chúng ta biết khả năng của thằng nhãi này, sao có thể mua được hàng ngoại! Rõ ràng là hàng giả mang đến để lừa ông cụ!”
“Đây không chỉ là vấn đề trong việc đối nhân xử thế mà là nhân phẩm có vấn đề mới đúng!”
“Mất mặt chết đi được!”
“Đúng vậy!”
Những người họ hàng kia của Lâm Hàn lại tiếp tục bàn luận.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh có một bác sĩ tươi cười đi tới.
Người này khoảng năm mươi tuổi, mang cặp kính dày, trong rất phong độ.
“Viện trưởng Lý đến rồi!”
Nhìn thấy người đến, Triệu Tứ Hải lập tức kêu lên.
Người này là viện trưởng Lý Cường của bệnh viện nhân dân.
“Anh Triệu!”, Lý Cường gật đầu chào Triệu Tứ Hải, trong ánh mắt đầy vẻ nịnh bợ, đi đến hỏi thăm:
“Ông Dương cảm thấy thế nào rồi?”
“Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Chuyện này phải cảm ơn viện trưởng Lý đã giúp đỡ!”, Dương Cảnh Đào cười lớn, nói.
“Ai dà, nào có, nào có, có thể làm chút việc cho anh Triệu là vinh hạnh của tôi!”
Lý Cường vội vàng nói, tỏ vẻ được xem trọng mà vui mừng.
Chương 16: Lâm Hàn thích ganh đua
“Viện trưởng Lý, ông khách sáo quá!”
Triệu Tứ Hải cười nói, giờ anh ta đang thấy hơi khó hiểu. Dù gì đi nữa thì Lý Cường cũng là viện trưởng của bệnh viện Nhân dân – bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, mỗi ngày có vô số người muốn gặp ông ta.
Nhưng ông viện trưởng Lý này sao lại khách sáo với anh ta quá như vậy!
“Chẳng lẽ là nhờ trưởng khoa Trương?”, Triệu Tứ Hải thầm nghĩ.
“Cảm thấy ổn là được!”, Lý Cường cười nịnh, nói tiếp: “Ông Dương đang bị bệnh thời kỳ đầu, cần một số thuốc bồi bổ sức khỏe. Ô, đây là…”
Lý Cường đột nhiên nhìn thấy hộp quà Hải sâm ở trong thùng rác, ánh mắt chợt phát sáng, kinh ngạc không thôi, dường như là đang nghĩ đến chuyện gì đó.
“Đó là quà mà thằng con rể tôi tặng, tôi không thích nên ném vào trong thùng rác đấy”, Dương Cảnh Đào cười khà khà, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Cái thằng con rể vô dụng này nữa, mất mặt trước người thân và gia đình thì không nói làm gì, giờ lại còn để cho viện trưởng Lý nhìn thấy cái thứ Hải sâm quê mùa kia, thật không biết giấu mặt vào đâu mà!
Đám người thân của Lâm Hàn cũng lạnh lùng nhìn anh.
“Ừm, ông Dương, tôi có thể xem món quà này chứ?”
Ánh mắt Lý Cường dán chặt vào hộp quà, lại xoa xoa tay ngại ngùng.
“Ơ… Được chứ”, Dương Cảnh Đào sửng sốt: “Tứ Hải, nhặt hộp quà đưa cho Lý viện trưởng xem đi!”.
“Không cần không cần, sao có thể phiền cậu Triệu việc này được, cứ để tôi tự làm!”
Lý Cường xua tay, vội vàng nhặt hộp quà lên nhìn kỹ, lại hỏi.
“Ông Dương, tôi mở nó được không?”
“Được chứ sao không”, Dương Cảnh Đào nở nụ cười.
Lý Cường cũng không khách sáo mà thuần thục mở hộp quà ra, nhìn kỹ hai con Hải sâm bên trong.
Một giây sau, sắc mặt ông ta tỏ rõ sự khó tin, hít một hơi nói.
“Đây… Không ngờ nước ta vẫn còn loại Hải sâm này!”
“Hả? Ý của Lý viện trưởng là sao?”
Đám người trong phòng bệnh nghe vậy thì sửng sốt.
“Lý viện trưởng, chỉ là con Hải sâm thôi mà, có đáng để kích động như vậy không?”, Dương Cảnh Đào tò mò hỏi.
“Cái loại này trên chợ bán hàng đống, có khác gì rác rưởi đâu. Giá trị của nó còn chẳng bằng nhân sâm mà con rể cả tôi đem đến. Nhân sâm đó tận năm ngàn một cái đấy!”
“Ông Dương, ông nói chuyện thật là… Haiz!”
Lý Cường lại thở dài, có cảm giác như sắp bùng cháy: “Đây không phải hải sâm bình thường đâu mà là hải sâm thuộc loại Stichopus variegatus quý hiếm của thành phố Murmansk thuộc nước Xô Viết tại Bắc Băng Dương, không thể đem so sánh với những loại hải sâm kém chất lượng trong nước đâu! Rõ ràng là một trời một vực mà!”
“Hả? Thật sao?”, đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy đều ngẩn ra.
“Đương nhiên rồi!”
Lý Cường gật đầu: “Hai năm trước, bệnh viện chúng tôi đón một vị ủy viên thường vụ đến, cấp dưới của người này tặng đến một con hải sâm, và cũng nhờ tôi kiểm tra”.
“Giá của con hải sâm này phải đến mười ngàn!”
“Mười ngàn? Cũng đâu có đắt! Nhân sâm của chồng tôi tính ra cũng đâu kém so với cái hải sâm đó”, Dương Duyệt bĩu môi, nhưng nếu bảo cô ta bỏ ra mười ngàn để mua một con hải sâm thì chắc chắn là cũng không nỡ.
“Là mười ngàn một con”, Lý Cường nhìn Dương Duyệt: “Trong này có hai con hải sâm, cộng thêm đóng gói, vận chuyển đường hàng không, phí thuế các kiểu thì cũng phải tầm bốn mươi ngàn”.
“Bốn mươi ngàn!”
Dương Duyệt há hốc mồm, tỏ vẻ không tin. Hai con hải sâm vô dụng này mà cũng đến bốn mươi ngàn?
“Viện trưởng Lý, ông đang đùa hả!”
Dương Cảnh Đào cũng không dám tin, nếu món quà này là do Triệu Tứ Hải tặng thì ông ta còn tin được.
Quan trọng là món quà này lại do cái thứ nghèo kiết xác Lâm Hàn tặng đến, cái thằng này có nổi bốn mươi ngàn để tặng quà chắc?
“Tôi không đùa”, Lý Cường nghiêm túc nói: “Tôi vẫn có kiến thức nhất định về thực phẩm chức năng. Hải sâm này là đồ thật”.
“Thật không ngờ nha, Lâm Hàn nghèo kiết xác mà lại bỏ ra được bốn mươi ngàn để mua quà cho bố chúng ta đấy!”, Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn mà trong lòng lẩm bẩm.
“Không đúng, cái thằng này không có nghề nghiệp gì, sao có thể có nhiều tiền vậy được. Chắc chắn là Tiểu Lệ bỏ tiền ra để cho nó mua hải sâm, lấy lại mặt mũi trước cả nhà!”
“Haha, không ngờ Tiểu Lệ lại có tiền để dành đấy. Lần trước bỏ ra một trăm ngàn trong nháy mắt, mình còn tưởng là con bé đã hết tiền rồi cơ. Giờ lại có bốn mươi ngàn, xem ra là để dành được không ít nhỉ! Lúc xưa còn nói cái gì mà nghèo lắm, không có tiền ngồi xe bus, xem ra đều là lừa mình cả!”
“Ích kỷ thật!”, Dương Duyệt càng thêm hận em gái mình.
“Cậu Triệu hào phóng thật, hải sâm quý giá thế mà cũng không tiếc!”, Lý Cường nhìn Triệu Tứ Hải, vẻ mặt tán thưởng.
Ông ta cho rằng chỉ có người có thân phận như Triệu Tứ Hải thì mới mua được hải sâm mà thôi.
Dù sao thì cục trưởng cục y tế cũng đã giúp Triệu Tứ Hải làm việc cơ mà!
“Ơ… Không phải của tôi đâu”, Triệu Tứ Hải lúng túng cười đáp.
“Hả? Vậy thì là của ai?”, Lý Cường ngẩn ra.
“Là đứa con rể ăn bám của nhà họ Dương chúng tôi đấy!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn, quái gở nói: “Xa hoa thật đấy, hẳn là hải sâm bốn mươi ngàn! Người một nhà mà còn tặng quà kiểu này thì đúng là thích ganh đua quá nha, ha ha!”
“Thật đấy, Lâm Hàn này có tiền thì cũng đâu cần tiêu như vậy đâu!”
“Thích ganh đua, thích thể diện!”
Đám thân thích của Lâm Hàn lại bắt đầu phụ họa.
“Hơn nữa, hải sâm thì có chất bổ gì, so sánh bằng nhân sâm của chồng tôi không?”, Dương Duyệt lại nói: “Có quý mà không có bổ thì có tác dụng gì? Nhân sâm của chúng tôi là đại bổ kìa!”
“Nhân sâm đại bổ, nhưng không phù hợp với người đang ở giai đoạn đầu của bệnh như ông Dương, nó sẽ làm hại đến sức khỏe của ông ấy”, Lý Cường đáp lời.
“Hải sâm này lại khác, nó thuộc loại bổ ấm, không có kích thích cho cơ thể, rất hợp với ông Dương”.
Nghe đến đây, Dương Duyệt cũng không nói được cái gì nữa, sắc mặt trở nên khó coi.
Mà lúc này, Lý Cường lại nhìn sang Lâm Hàn.
Cậu thanh niên trước mặt có ánh mắt bình tĩnh, gương mặt thản nhiên, giống như chẳng quan tâm chuyện gì.
Lý Cường lại nhìn sang Triệu Tứ Hải.
Trên mặt Triệu Tứ Hải mang nụ cười, nhìn thấy ánh mắt của Lý Cường thì cười càng tươi hơn, giống như có chút cung kính và nịnh nọt.
“Không lẽ…”
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Cường.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể khống chế nổi mà điên cuồng tăng lên, khiến Lý Cường run rẩy.
“Không thể nào…”
Lý Cường lại nhìn Lâm Hàn thật sâu.
“Ông Dương, chỗ tôi còn mấy bệnh nhân nữa cần xử lý, tôi đi trước đây”, sau đó Lý Cường cười với Dương Cảnh Đào.
“Viện trưởng Lý đi cẩn thận!”, Dương Cảnh Đào cười đáp.
Tiễn Lý Cường đi, Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn, hừ một tiếng.
“Hừ, là người cùng một nhà cả mà cứ phải giả vờ giả vịt! Mua có tí quà mà cũng tốn tiền!”
“Vợ cậu năm xưa đòi tôi tiếp tế, bảo không có tiền đi xe bus, xem ra đều là giả thôi! Nhà chúng tôi không được như nhà cậu, tiêu bốn mươi ngàn mua hai con hải sâm!”
Dương Duyệt nói chuyện móc mỉa.
“Lâm Hàn này đúng là, yêu thể diện đến chết! Tốn bốn mươi ngàn để mua hải sâm, đây… khác nào không nể mặt nhà Tứ Hải!”
“Người một nhà mà còn ganh đua thế thì sau này Lâm Hàn mà có tiền thì chắc sẽ giống bọn giàu xổi thôi!”, cậu của Lâm Hàn cũng lên tiếng, bộ dáng đau đầu vì không thể dạy nổi cháu trai.
Chương 17: Nhằm vào
Lâm Hàn nghe đã thành quen, sắc mặt không đổi.
“Bố, bố mau ăn hải sâm đi, để lâu thì dưỡng chất sẽ mất đi đó”.
Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn, cuối cùng lạnh nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Vì tối qua Triệu Tứ Hải đã ở bệnh viện chăm nom Dương Cảnh Đào, nên hôm nay đến lượt Lâm Hàn.
Anh cũng không từ chối.
Vì đây là việc nên làm.
Tối đó, Dương Duyệt, Triệu Tứ Hải cùng đám người nhà Lâm Hàn đều trở về, còn Lâm Hàn thì ở lại bệnh viện qua đêm. Vì không có giường nên anh chỉ có thể nằm rạp trên bàn mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng báo thức gọi Lâm Hàn dậy.
Anh đi rửa mặt rồi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Dương Cảnh Đào rồi mới duỗi cơ thể đang nhức mỏi, gọi xe đến công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên!
“Đứng lại!”
Lâm Hàn vừa nhấc một chân vào công ty, đã có một giọng nói lạnh lùng gọi anh lại.
Lâm Hàn quay lại thì chỉ thấy Châu Nguyệt Nguyệt từ quầy tiếp tân đi ra.
Cô ta mặc đồng phục đen, đi tất màu da, trang điểm đậm, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Hàn, ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, tiền chuyên cần 300 tệ tháng này của anh sẽ bị trừ hết, ký tên đi”.
Châu Nguyệt Nguyệt đưa tờ giấy qua.
Lâm Hàn sửng sốt: “Sao bảo là 9 giờ bắt đầu? Giờ mới 8:50, tôi có đi muộn đâu!”
“Ai bảo anh là 9 giờ đi làm?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
“Chế độ của công ty viết vậy mà, 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều”.
“Haha, đó là chế độ. Công ty chúng ta đều họp vào tám rưỡi sáng, chín giờ chính thức làm. Giờ đã họp xong, anh không tham gia, tức là đi muộn, nên mới trừ lương chuyên cần!”, Châu Nguyệt Nguyệt vô cảm nói.
“Họp sáng? Nhưng hôm qua lúc tôi đi cô có nói đâu?”, Lâm Hàn chau mày. Nếu cô ta nói thì anh đã không đến muộn rồi.
Anh không quan tâm 300 tệ tiền chuyên cần, chỉ là có cảm giác bị lừa.
“Chuyện này còn cần tôi hỏi à? Anh không biết tự hỏi tôi sao?!”
Giọng Châu Nguyệt Nguyệt lớn dần: “Đừng có cãi nữa, mau ký tên đi. Không ký thì cút! Ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, thái độ làm việc của anh thế này thì sao chúng tôi dám nhận anh! Anh đúng là cá nhân ảnh hưởng đến tập thể!”
“Một con sâu làm rầu nồi canh!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói rất lớn, khiến không ít nhân viên tò mò nhìn qua, vui sướng trên sự đau khổ của người khác.
Lâm Hàn lắc đầu, cầm lấy giấy rồi ký tên.
Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, Lâm Hàn không muốn bị đuổi ngay từ ngày đầu tiên.
Thấy Lâm Hàn ký tên, Châu Nguyệt Nguyệt mới nở nụ cười đắc thắng.
Sau khi ký tên, Lâm Hàn đến chỗ mình làm việc, ở góc khuất nhất của văn phòng, bên cạnh anh là đủ loại rác, có mùi kinh tởm bốc lên.
“Lâm Hàn, đây là nội dung làm việc của anh, anh tự xem đi”, Châu Nguyệt Nguyệt ném một tập tài liệu dày ra trước mặt Lâm Hàn.
“Tự xem? Không có người đào tạo trước khi nhận việc sao?”, Lâm Hàn thắc mắc.
“Đào tạo trước khi nhận việc? Anh nghĩ nhiều quá đó. Thời gian này có mỗi anh mới vào, đâu ra thời gian và tài nguyên để lãng phí vào việc đào tạo một mình anh chứ”.
Châu Nguyệt Nguyệt liếc Lâm Hàn: “Này, đến giờ cơm trưa anh nhớ vứt hết rác đi cho tôi đấy. Anh ngồi ở đây nên từ nay về sau anh sẽ phụ trách việc đổ rác”.
Nói xong, Châu Nguyệt Nguyệt quay đầu đi thẳng.
Châu Nguyệt Nguyệt rời đi thì Lâm Hàn cầm tài liệu lên xem.
Lâm Hàn làm ở phòng thị trường, công việc chủ yếu là mở rộng thị trường, đàm phán hợp tác với các bệnh viện, phòng khám, cung cấp thiết bị trị liệu y tế.
Đọc tài liệu cả sáng, đến trưa, Lâm Hàn đem rác ở bên cạnh đem đi đổ. Anh không muốn nơi làm việc của mình bị bẩn.
“Haha, người mới này nghe lời phết nhờ, trưởng phòng Châu bảo đi đổ rác cũng ngoan ngoãn đi đổ!”
Thấy cảnh này, đám đồng nghiệp của Lâm Hàn bắt đầu bàn tán.
“Thằng nhóc này chắc đắc tội trưởng phòng Châu rồi, công ty chúng ta làm gì có mở họp sáng và tiền chuyên cần đâu!”
“Thật, mà lại còn là người mới chứ! Đáng thương ghê, vừa mới đến đã bị trừ 300 tệ”.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, vừa nhìn đã biết là một người dễ bắt nạt, chứ phải tôi thì tôi bỏ đi từ lâu rồi!”
…
Đến thời gian nghỉ trưa.
Tối hôm qua Lâm Hàn không được ngủ nhiều, nằm bò lên bàn chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cộc cộc cộc!
Lâm Hàn cảm thấy bàn làm việc của mình bị go mấy cái, anh mở đôi mắt tèm nhèm ra nhìn, là Châu Nguyệt Nguyệt.
“Có gì không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Anh đến bệnh viện Nhân dân đàm phán chốt đơn này đi”, Châu Nguyệt Nguyệt lại ném tài liệu vào trước mặt Lâm Hàn.
“Đây đang là giờ nghỉ trưa mà…”
“Giờ nghỉ trưa? Muốn nghỉ thì về nhà mà nghỉ, đây là nơi làm việc, không nuôi người lười! Một là đi làm, hai là về nhà!”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng thúc giục.
“Được thôi!”
Lâm Hàn lắc đầu, cầm tài liệu ra khỏi công ty.
“Ây, đáng thương thật!”
“Tên nhóc này đắc tội ai vậy trời. Vừa mới đi làm ngày đầu tiên đã bị trưởng phòng đì rồi!”
Các nhân viên bị phá vỡ giấc ngủ trưa nhìn bóng dáng Lâm Hàn, ánh mắt hiện rõ sự thương cảm, rồi tiếp tục ngủ.
Châu Nguyệt Nguyệt yêu cầu Lâm Hàn đi làm việc xong thì cũng đến văn phòng giám đốc.
“Chủ tịch Ngụy, em đã phái anh ta ra ngoài rồi. Bên ngoài nắng nóng, để cho anh ta bị cháy nắng cho chết!”, Châu Nguyệt Nguyệt vào phòng thì cười khúc khích nói.
“Làm tốt lắm”, Ngụy Vũ đang cầm cốc cà phê thổi cho nguội.
“Cái tên này đen thật, làm gì không làm lại đúng phải tình địch của chủ tịch Ngụy, chắc là sẽ chẳng có ngày nào anh ta được yên ổn đâu”, Châu Nguyệt Nguyệt cười tươi như hoa rồi hỏi tiếp.
“Bên bệnh viện Nhân dân đó thì Lâm Hàn…”
“Haha, viện trưởng Lý của bệnh viện Nhân dân không dễ xử lý đâu. Đó là một cục xương khó gặm đấy. Tối hôm trước tôi đến đó một lần, lão già đó sống chết không chịu đồng ý, tôi đã từ bỏ rồi”.
Ngụy Vũ cười khẩy. Đó cũng là buổi tối anh ta gặp Lâm Hàn và Dương Lệ.
“Cho nên Lâm Hàn sẽ không chốt đơn được đâu, khi nào hắn quay lại, chúng ta có thể trừ lương hắn!”
“Chủ tịch Ngụy, anh ta mới đến ngày đầu mà đã thế này, nhỡ anh ta nghỉ việc thì sao”, Châu Nguyệt Nguyệt lo lắng.
Ngụy Vũ ngẩn ra: “Cô nói đúng, tại tôi muốn trị cái thằng đó quá nên hơi quá đáng. Hắn mà nghỉ thì còn gì vui nữa! Xem ra phải làm một kế hoạch dài ngày thôi, để tôi nghĩ xem nào…”
…
Trong văn phòng của viện trường bệnh viện Nhân dân Đông Hải.
Lý Cường ngồi trước bàn làm việc hút thuốc, khói thuốc mờ ảo xuất hiện.
Suy nghĩ đột ngột hiện ra hôm qua giờ vẫn còn đang ở trong trí não của ông ta.
“Cục trưởng Vương nói, việc giúp Dương Cảnh Đào chuyển viện là ủy thác của Thẩm Hoài Xuân. Mà người ủy thác phải có mối quan hệ tốt với Thẩm Hoài Xuân và Dương Cảnh Đào. Ban đầu mình còn tưởng là Triệu Tứ Hải, con rể cả của ông ta”,
“Nếu Triệu Tứ Hải tìm được đến Thẩm Hoài Xuân thì sao phải nịnh nọt mình. Thẩm Hoài Xuân là người mà đến cục trưởng Vương gặp còn phải đối đãi cung kính kìa”.
“Nhưng con rể út Lâm Hàn mỗi lần gặp mình đều mang thần sắc bình tĩnh thản nhiên…”.
“Chẳng có lẽ… Người thật sự ủy thác lại là Lâm Hàn?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Cường sáng lên.
Chương 18. Ngũ Lăng Hoành Quang
“Nếu thật sự là con rể thứ hai Lâm Hàn… Vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi”.
Lý Cường nhanh chóng phân tích: “Một là thái độ, thái độ của Lâm Hàn đối với mình rất lạnh nhạt, vốn dĩ không coi mình ra gì, trái lại Triệu Tứ Hải lại có chút lấy lòng”.
“Hai là hộp hải sâm của Xô Viết, cái thứ đó không phải có tiền là mua được, mà phải có quan hệ. Mà Lâm Hàn là người mang hải sâm đến tặng!”
Nghĩ đến đây, Lý Cường gần như có thể chắc chắn, người uỷ thác đó chính là Lâm Hàn!
Tuy rằng không biết thân phận của Lâm Hàn nhưng đối phương lại là người còn nhờ được cả Thẩm Hoài Xuân thì đủ để biết Lâm Hàn có lai lịch sâu xa và khả năng lớn đến thế nào!
“Viện trưởng, bên ngoài có người tìm ông”, bên ngoài có tiếng gọi vọng vào trong.
“Đang trong giờ làm việc, tôi không gặp ai hết!”, Lý Cường cau mày.
“Nhưng người đó nói là người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào, ông sẽ gặp…”
“Người nhà của Dương Cảnh Đào!”
Lý Cường chợt sững người, trong đầu lập tức xuất hiện dáng vẻ của Lâm Hàn:
“Nhanh mời cậu ấy vào!”
Không lâu sau, cửa mở ra, Lâm Hàn ung dung bước vào, vẻ mặt bình tĩnh, tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Lâm… cậu chủ Lâm?”
Lý Cường nhìn người thanh niên trước mặt, mở miệng thăm dò, có chút không chắc chắn.
Lâm Hàn hơi bất ngờ nhìn Lý Cường: “Xem ra ông biết là tôi đã nhờ Thẩm Hoài Xuân rồi?”
Lý Cường chấn kinh, vội vàng cung kính nói: “Trách tôi có mắt không tròng, lúc đầu lại tưởng Triệu Tứ Hải chính là cậu chủ”.
Lâm Hàn lúc này mới phù hợp với dáng vẻ nên có của người uỷ thác trong lòng Lý Cường.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đối với anh, không có vấn đề gì là không thể giải quyết.
Trái lại, phong độ của người tên là Triệu Tứ Hải kia quá khác biệt với Lâm Hàn.
“Không sao”.
Lâm Hàn xua tay, tỏ vẻ không để ý rồi tìm ghế sofa ngồi xuống.
Lý Cường vội vàng rót một tách nước: “Cậu chủ Lâm, mời dùng trà”.
Lúc này, Lý Cường nhớ lại mà vẫn còn rùng mình.
Ông ta rất may mắn, ngày hôm qua ở trong phòng bệnh, khi vừa mới nghĩ tới Lâm Hàn chính là người uỷ thác thì ông ta lập tức mượn cớ rời đi, nếu không trong thời gian ngắn như thế thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Hàn uống một ngụm trà, sau đó đặt tài liệu mà anh mang tới để trước mặt Lý Cường: “Ông xem qua cái này xem”.
“Được!”
Lý Cường cũng không hỏi nhiều, cầm tập tài liệu đó lên xem.
“Cậu chủ Lâm, đây là…”
Sau khi xem trong, ánh mắt Lý Cường chợt loé lên.
“Thế nào, chuyện này không làm được sao?”, Lâm Hàn hỏi.
“Làm được, làm được!”, Lý Cường vội vàng trả lời, rồi nói:
“Chỉ là, hai ngày trước tôi cũng đã từng xem bản hợp đồng này, là một người trên là Nguỵ Vũ mang tới”.
“Cậu ta thành lập công ty thiết bị trị liệu này, hình như còn là tổng giám đốc, muốn hợp tác với bệnh viện chúng tôi, đưa thiết bị trị liệu của họ vào đây. Nhưng lúc đó đã bị tôi từ chối, tôi không nghĩ đến cậu chủ Lâm lại mang hợp đồng này tới!”
“Vốn dĩ, tôi cũng không hợp tác với Nguỵ Vũ nhưng cậu chủ Lâm đã mang tới thì chỉ cần là việc cậu giao cho, tôi chắc chắn sẽ làm được!”, đến cuối cùng Lý Cường còn bổ sung một câu.
“Nguỵ Vũ là tổng giám đốc…”
Lâm Hàn có chút bất ngờ, vẻ mặt lộ ra chút do dự, nhớ lại một lượt những chuyện ở công ty. Nếu sau lưng có Nguỵ Vũ chỉ điểm thì sự thay đổi trong thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trở nên cũng hợp tình hợp lý.
“Ông ký hợp đồng này trước đã”, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Lý Cường rất nghe lời ký lên bản hợp đồng rồi đóng dấu.
Những chuyện như thế này, đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng lại bán cho Lâm Hàn một phần nhân tình thì đây quả thật là một vụ đầu tư có lời.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Hàn cũng không ở lại nữa mà rời khỏi bệnh viện.
“Cậu chủ Lâm đi cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì thì hãy cứ giao cho tôi bất cứ lúc nào!”
Lý Cường cung kính tiễn Lâm Hàn rời đi.
Khi anh trở lại công ty thì đã hơn bốn giờ chiều.
“Ồ, quay lại rồi hả?”, nhìn thấy Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt đi tới, trên khuôn mặt mang đầy vẻ chế giễu: “Hợp đồng ký rồi à?”
Tất cả mọi người ở trong phòng làm việc đều nhìn qua bên này, ánh mắt có chút thương hại.
Bọn họ cho rằng chắc chắn là anh không ký được hợp đồng.
Châu Nguyệt Nguyệt mượn cớ để trêu chọc, Lâm Hàn lại đen đủi rồi.
“Ký rồi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói, đưa hợp đồng qua.
“Ký rồi?”
Giọng nói đầy bình tĩnh này rơi vào tai những người trong phòng như tiếng sấm sét.
Lâm Hàn này… đã ký được hợp đồng rồi?
Bệnh viện Nhân dân đó như một cục xương khó nhằn mà chỉ hai, ba tiếng sau đã ký xong hợp đồng ư?
Ánh mắt của mọi người trở nên hoang mang, khó hiểu.
“Không thể nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt không tin, nhưng khi cô ta nhận lấy hợp đồng thì đúng thật là thấy chữ ký của Lý Cường cùng con dấu, chuyện này khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
Thật sự đã ký rồi?
Ký tên đóng dấu thì chắc chắn không thể giả mạo!
“Anh đợi đấy, tôi đi một lát rồi quay lại”, Châu Nguyệt Nguyệt cầm hợp đồng đi thẳng đến văn phòng của giám đốc.
…
“Cái gì? Cái tên nghèo hèn đó đã thuyết phục được bệnh viện Nhân dân sao?”
Nguỵ Vũ nhìn hợp đồng trước mặt, kinh ngạc không thôi: “Sao có thể, khốn khiếp, lão Lý Cường đó tặng quà không nhận, mời cơm không ăn, quá cổ hủ. Thế mà tên nghèo hèn Lâm Hàn vừa tới đã ký được hợp đồng? Tôi không tin!”
“Đúng là khiến người khác khó tin, nhưng chữ ký và con dấu của Lý Cường thì không làm giả được đâu ạ”, Châu Nguyệt Nguyệt nói.
“Cái thằng nghèo hèn này thật sự là chó ngáp phải ruồi mà!”, Nguỵ Vũ nghiến răng nói.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi cũng cảm thấy anh ta quá may mắn”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Nếu lúc trước không phải do anh qua lại nhiều lần, xây dựng nền tảng thì tên Lâm Hàn đó không thể vừa đến đã ký được hợp đồng”.
“Chắc chắn là như thế”.
Nguỵ Vũ khẽ gật đầu. Anh ta không tin một người mới như Lâm Hàn, lần đầu tiên chạy thị trường đã có thể ký hợp đồng, rõ ràng là do nền tảng đã được gây dựng từ trước và sự thuyết phục của anh ta. Nhưng đúng lúc Lý Cường chuẩn bị đồng ý thì Lâm Hàn lại tới.
“Tổng giám đốc Nguỵ, tiếp theo làm thế nào?”, Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Lâm Hàn là người mới, vừa tới đã ký được hợp đồng. Nếu như lại nhằm vào anh ta như trước thì có lẽ sẽ khiến những nhân viên khác thất vọng với công ty”.
“Cô nói đúng, không thể vì cá nhân Lâm Hàn mà làm chậm trễ sự phát triển của công ty chúng ta”, Nguỵ Vũ gật đầu. Bỗng nhiên, trong ánh mắt anh ta chợt loé lên, lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô phủ bụi trong góc ngăn kéo đưa cho Châu Nguyệt Nguyệt.
“Cô đưa chìa khoá này cho Lâm Hàn. Không phải hôm nay Lâm Hàn đó đến muộn sao. Ông đây tặng cho một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang để anh ta đi làm”, Nguỵ Vũ cười nham hiểm:
“Chiếc xe này dừng ở dưới lầu mấy tháng rồi. Tôi đã mua nó ba năm trước. Tuy phanh không hoạt động nhưng vẫn lái được, coi như là phần thưởng cho anh ta”.
“Tóm lại, bây giờ tôi không thể lộ mặt, không thể để Lâm Hàn biết tôi chính là tổng giám đốc. Sau này vẫn còn thời gian để chơi đùa anh ta!”
“Được!”, ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, cầm chìa khoá đi ra khỏi văn phòng.
Mà lúc này, Lâm Hàn vừa nhận một cuộc điện thoại.
“Cậu chủ Lâm, thuốc đã tới rồi. Cậu đang ở đâu để tôi đưa tới cho cậu”, đầu dây bên kia, Thẩm Na Na lên tiếng.
“Cô đưa đến công ty tôi rồi ở dưới tòa nhà đợi chút. Tôi gửi địa chỉ cho cô”, Lâm Hàn nói.
“Được!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn gửi vị trí cho Thẩm Na Na.
Trong lòng anh rất mong đợi, khi nhận được thuốc của dòng họ thì vấn đề của anh sẽ được giải quyết. Lúc đó thì anh và Dương Lệ mới thật sự trở thành vợ chồng đúng nghĩa.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn nhìn ra ngoài. Dưới tòa nhà, một chiếc xe Rolls-Royce đang chậm rãi đi tới, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người đi đường.
Chương 19. Nhận được thuốc
“Cũng nhanh đấy”, khoé miệng Lâm Hàn lộ ra ý cười, biết là Thẩm Na Na tới rồi.
“Lâm Hàn, để trao thưởng cho anh ngày đầu tiên đi làm đã ký được hợp đồng, công ty đặc biệt tặng chiếc xe này cho anh!”
Lúc này, Châu Nguyệt Nguyệt đi tới, cầm chiếc chìa khoá đầy bụi đặt trên bàn của Lâm Hàn.
“Ngũ Lăng Hoành Quang, đối với anh chính là một chiếc xe sang đấy”.
Châu Nguyệt Nguyệt tươi cười nhìn Lâm Hàn.
Những người trong công ty cũng tò mò nhìn sang.
“Chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang ở dưới lầu à? Để ở đó mấy tháng rồi!”
“Tôi nghe nói xe này phanh không ăn nên để đó không dùng”.
“Thế mà lại thưởng cho Lâm Hàn, thú vị thật”.
“Cảm ơn”, vẻ mặt Lâm Hàn không thay đổi, nhận lấy chiếc chìa khoá.
Châu Nguyệt Nguyệt hơi bất ngờ. Cô ta không nhìn thấy bất kỳ sự dao động nào từ biểu hiện của Lâm Hàn, dường như anh không quan tâm lắm đến vấn đề này.
“Đồ hèn thì cũng chỉ hợp lái Ngũ Lăng Hoành Quang!”, Châu Nguyệt Nguyệt thầm khinh bỉ rồi sải bước rời đi.
Sáu giờ chiều là giờ tan ca, nhân viên trong công ty lần lượt rời đi.
Lâm Hàn vứt rác trong góc, sau đó cũng ra khỏi công ty.
Chiếc Rolls-Royce vẫn đỗ ở bên đường, yên lặng chờ đợi, nhưng có không ít người đến vây xem xung quanh.
“Chiếc xe Rolls-Royce này biển số khủng thật, H-A99999 đấy!”
“Đúng thật, mau chụp lại!”
Mấy người vây xung quanh xem giơ điện thoại ra quay một đoạn video ngắn tung lên mạng.
“Nhìn kìa, cửa xe mở rồi!”
“Ôi một cô gái xinh đẹp!”
Cửa xe mở ra, Thẩm Na Na bước ra ngoài.
Cô ta xoã mái tóc xoăn dài ra sau lưng, mặc một bộ đồ thể thao Adidas, chân đeo giầy Yeezy, bộ ngực đầy đặn, hai chân dài thon và thẳng, tràn đầy hơi thở thiếu nữ khiến sự xuất hiện của cô ta đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Giống hoa khôi ở trường đại học của tôi thật”.
“Người đẹp đó đi về phía ghế phụ rồi!”
“Chắc là ngồi ở ghế phụ… Không đúng, cô ấy mở cửa chứ không ngồi vào!”
“Cái gì vậy, một người đàn ông ngồi ở ghế phụ!”
Trong chốc lát, đám người trở nên vội vàng.
“Má nó, nhìn thấy người đẹp ấy rồi nhưng chưa chụp được ảnh của người đàn ông!”
“Cô gái đẹp như thế mà lại là lái xe à! Không biết người đàn ông đó có thân phận gì?”
“Không nhìn rõ, chỉ chụp được bóng lưng!”
“Đăng lên mạng ngay đi!”
Sau khi lên xe, Lâm Hàn đóng cửa sổ xe lại, bất lực mà bật cười: “Rolls-Royce hơi bị nổi bật quá rồi đấy”.
“Ha ha, nếu anh không bắt tôi đợi một tiếng đồng hồ thì sao có nhiều người vây xem như thế được”.
Thẩm Na Na khởi động xe, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Lâm Hàn:
“Để một cô gái đợi lâu như thế là không lịch sự chút nào”.
“Xin lỗi”, Lâm Hàn nói.
“Thôi bỏ đi, ai bảo anh là cậu chủ Lâm chứ! Anh muốn làm gì thì cứ làm, người ta không muốn thì cũng phải đồng ý mà”, Thẩm Na Na bĩu bĩu đôi môi hồng, trong lời nói còn kèm theo vài ý vị khó hiểu.
“Thuốc đâu?”, Lâm Hàn chuyển đề tài nói.
Thẩm Na Na giơ bàn tay trắng ngọc, lấy một hộp nhỏ từ phía sau đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
Một chiếc hộp màu đen, cầm trên tay thì cảm thấy chất lượng rất tốt.
“Đây là thuốc gì mà thần bí vậy”, Thẩm Na Na nhìn chiếc hộp nhỏ đầy sự tò mò.
“Cô lo lái xe đi”.
Lâm Hàn lạnh nhạt vừa nói vừa mở chiếc hộp ra.
“Hừ, thật không lịch sự chút nào, lại nói như thế với con gái chứ!”, Thẩm Na Na hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn rất nghe lời, chăm chú lái xe.
Chiếc hộp nhỏ được mở ra, bên trong được bọc bởi lớp mút, ở trong cùng có một ống nghiệm dài bằng ngón tay cái chứa một thứ chất lỏng màu xanh đậm.
Trên hộp còn có một mẩu giấy nhỏ.
“Tiểu Hàn, bố đang có việc bận ở nước ngoài. Thời gian này không thể về nước, con có việc gì thì tìm chú Vân nhé. Chú ấy sẽ giúp con xử lý mọi chuyện. Thuốc kia uống luôn là được. Bố yêu con, Lâm Thiên Tiếu”.
“Lần nào cũng nói đang bận, từ nhỏ đến lớn đều thế”, cầm mẩu giấy trên tay, trong ánh mắt của Lâm Hàn có chút chán nản.
Anh cất mẩu giấy đi, cầm ống nghiệm lên rồi mở ra, uống hết chất lỏng bên trong.
Thứ chất lỏng đó khi vừa uống vào miệng thì có chút vị ngọt, cực kỳ lạnh nhưng lại trơn tuột từ thực quản đến dạ dày. Cùng lúc đó, Lâm Hàn đã thấy phần bụng dưới ấm áp, rất thoải mái.
“Có hiệu quả nhanh như vậy sao?”
Lâm Hàn cảm thấy hơi cáu kỉnh, hình như cái thứ gì đó lâu ngày chịu đè nén đã dựng lên rồi.
“Cậu chủ Lâm, chúng ta đi đâu bây giờ?”, Thẩm Na Na vừa lái xe vừa hỏi.
“Về nhà tôi, chung cư Hạnh Phúc”.
Lâm Hàn đóng chiếc hộp lại, ánh mắt vô tình nhìn thấy đôi chân ngọc ngà của Thẩm Na Na thì bỗng nhiên cảm thấy trong miệng hơi khô nóng.
Lại nhớ tới dáng vẻ dâng mỡ đến miệng mèo của Thẩm Na Na ngày hôm qua thì cảm giác khô nóng càng rõ rệt.
Hơi thở thiếu nữ thanh xuân trên người Thẩm Na Na đối với bất kỳ người đàn ông nào đều là sự cám dỗ chí mạng, đặc biệt là với Lâm Hàn thời điểm này.
Lâm Hàn hít thở sâu, cố gắng đè nèn sự nóng bỏng đang dâng lên.
“Được!”
Thẩm Na Na không phát hiện ra Lâm Hàn có điều gì bất thường, tự mở chỉ đường rồi yên lặng lái xe.
…
Châu Nguyệt Nguyệt bận rộn một ngày, trở về nhà nằm trên sofa, buồn chán mở điện thoại xem mấy video ngắn trên mạng.
“Toà nhà số bảy, Fortune Plaza, biển số khủng gây sốc H-A99999!”
“Toà nhà số bảy, Fortune Plaza, vậy không phải là dưới toà nhà công ty chúng ta sao?”
Tiêu đề này khiến hai mắt Châu Nguyệt Nguyệt phát sáng, nhấp mở video thì hình ảnh chiếc Rolls-Royce màu đen nhảy ra trước mắt cô ta.
“Rolls-Royce kìa, nghe nói bên trong còn có một cái ô mấy trăm ngàn! Đây là dưới chân toà nhà công ty chúng ta. Tại sao mình đi làm về lại không thấy nhỉ!”
Châu Nguyệt Nguyệt chăm chú nhìn điện thoại, đôi mắt lấp lánh ánh vàng:
“Hơn nữa, có một người đàn ông đã lên chiếc xe này!”
“Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng rất đẹp trai đấy! Nếu tôi lấy được người như thế thì tốt quá!”
Những lời bình luận này khiến trái tim thiếu nữ của Châu Nguyệt Nguyệt có chút xao động: “Ngày mai có thể gặp anh đẹp trai đi Rolls-Royce thì tốt rồi!”
“Đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi!”
…
Lâm Hàn trở về nhà, cảm thấy cả người ngày càng khô nóng, nhưng Dương Lệ vẫn chưa đi làm về.
“Phải chịu đựng, lần đầu tiên phải dành cho vợ!”
Lâm Hàn dội lên người một gáo nước lạnh để cho tinh thần tỉnh táo hơn một chút.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc thì có tiếng khoá mở cửa.
Dương Lệ tan làm rồi!
“Chồng ơi, em về rồi!”
Dương Lệ đi vào trong phòng, đóng cửa lại, khom lưng cởi đôi giày cao gót rồi tìm một đôi dép lê trong tủ giày.
Cặp mông đầy đặn mềm mại như trái đào của cô vừa hay đúng tầm mắt của Lâm Hàn.
Đôi chân dài miên man, trắng nõn, thẳng tắp của Dương Lệ được bọc trong lớp lụa đen tạo cảm giác trơn bóng.
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, tiến lên ôm lấy vòng eo mảnh mai của Dương Lệ.
“Ôi, chồng, anh làm gì vậy?”
Dương Lệ bị doạ sợ thót tim.
“Vợ ơi, nội y tình thú trước đây em mua còn không?”, Lâm Hàn nói khẽ bên tai Dương Lệ, khiến hơi thở nóng ấm phả vào tai cô.
“Vẫn còn, sao thế?”, Dương Lệ xinh đẹp đỏ hồng cả gò má.
Để giúp Lâm Hàn cứng lên, Dương Lệ đã dùng rất nhiều cách, thậm chí còn mặc những bộ trang phục phóng khoáng để mê hoặc Lâm Hàn, nhưng Lâm Hàn vẫn luôn không thể đứng lên được.
“Mặc nó vào cho anh xem”, Lâm Hàn cười nói.
Dương Lệ nghe thấy thế thì mặt càng đỏ hơn, nhưng cô rất nghe lời gật đầu, đi vào trong phòng.
Không lâu sau thì Dương Lệ đi ra.
Nhưng lúc này, cô đã đổi một bộ nội y đầy quyến rũ. Bộ nội y này chỉ che đi những bộ phận quan trọng, còn có những phần trong suốt khiến bụng dưới của Lâm Hàn nóng rực lên.
“Chồng à…”
Dương Lệ khẽ cắn đôi môi mỏng mềm mọng đỏ hồng, đôi mắt to long lanh như nước nhìn Lâm Hàn.
Sau đó, cô ấy xấu hổ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, toàn thân khẽ run rẩy. Mỗi lần mặc những bộ trang phục thế này, cô đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng vì Lâm Hàn, cô bằng lòng làm vậy.
Lâm Hàn phát hiện ra bản thân anh có phản ứng, không khác gì người đàn ông bình thường cả.
“Vợ…”
Anh không do dự thêm nữa, tiến đến ôm lấy Dương Lệ, hôn lên đôi môi hồng của cô.
Chương 20. Chân hơi đau
“Ưm…”
Dương Lệ có hơi mất tự nhiên tránh né một chút nhưng sau đó hé đôi môi hồng, vụng về phối hợp với Lâm Hàn.
Gò má cô ửng hồng, hơi thở gấp gáp, đôi bồng đảo nhấp nhô, rõ ràng là cũng bị kích thích.
“Vợ à…”
Lâm Hàn ôm lấy vòng eo gợi cảm của Dương Lệ, khẽ ôm Dương Lệ theo kiểu công chúa đi vào giường lớn trong phòng ngủ.
Một lúc sau, những tiếng thở hổn hển kìm nén từ trong phòng vang lên.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp tràn đầy căn phòng.
Dương Lệ giơ cánh tay trắng mịn, duỗi thẳng sống lưng, để lộ ra đường cong gợi cảm.
Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Lâm Hàn đã tỉnh rồi, đang yên lặng ngắm nhìn cô.
“Tối qua em cảm thấy thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lệ trong phút chốc lại ửng hồng:
“Cũng… cũng được, chân hơi đau một chút”.
Nghĩ đến một đêm điên cuồng tối qua, nhịp tim của Dương Lệ lại càng tăng nhanh, cô hỏi:
“Chồng ơi, bệnh của anh…”
“Bệnh của anh đã khỏi rồi”, Lâm Hàn cười nói.
“Thật sao?”, Dương Lệ mừng rỡ nói.
“Nếu là giả thì chân em có đau không?”, Lâm Hàn trừng mắt nhìn cô.
“Miệng lưỡi trơn tru!”
Dương Lệ dùng nắm tay bé nhỏ của mình đấm vào ngực Lâm Hàn, sau đó lại nghĩ đến điều gì, cô nói:
“À anh, mau đem ga giường giặt đi, nếu không buổi tối không có chỗ nằm đâu”.
Dương Lệ mở chăn ra để lộ vệt máu đỏ trên ga trải giường.
“Vứt đi em ạ, mua cái mới”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Lãng phí quá. Tuy anh đã tìm được việc nhưng lương tháng mới được hơn hai ngàn, hơn nữa hai ngày nay, tình hình kinh doanh của công ty em không tốt lắm, cho sa thải nhiều nhân viên rồi”.
Dương Lệ thật thà nói: “Cho nên lương của em cũng bị giảm trừ đi nhiều, cộng thêm lương của anh, trừ đi chi phí sinh hoạt, thuê xe, cơm nước, xã giao, quần áo, vật dụng gia đình, một tháng cũng không còn bao nhiêu. Chồng à, nếu bệnh của anh đã khỏi rồi thì còn phải suy nghĩ đến chuyện mua nhà, con cái nữa chứ”.
“Cho nên, từ giờ trở đi, chúng ta phải tiết kiệm. Một cái ga giường cũng phải mấy trăm tệ rồi, thật sự không cần mua, giặt sạch phơi khô là có thể dùng mà”.
“Ừ ừ ừ, không mua nữa!”
Nhìn dáng vẻ lo lắng tính toán của Dương Lệ, Lâm Hàn thấy vô cùng cảm động, anh giơ tay ra ôm lấy Dương Lệ, dịu dàng nói:
“Vậy từ nay trở đi, chúng ta sẽ tiết kiệm nha!”
“Vâng, thế mới là chồng tốt của em!”, Dương Lệ gật đầu, hôn Lâm Hàn một cái.
Lại lăn lộn trên giường một hồi nữa thì Lâm Hàn với Dương Lệ mới rời khỏi nhà đi làm.
Công ty thiết bị trị liệu Hạo Vũ.
“Nghe nói gì chưa, hôm qua lúc tan làm ở dưới chân toà nhà chúng ta có một chiếc xe Rolls-Royce đấy!”
Lâm Hàn vừa đến công ty thì nghe thấy các nhân viên khác đang tán gẫu với nhau, trên mặt ai cũng tỏ ra vô cùng phấn khích.
“Nghe thấy rồi, tối hôm qua về nhà lúc xem điện thoại nhìn thấy rồi!”
“Bây giờ trên mạng đều là những video ngắn của anh trai Rolls-Royce!”
Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang tán chuyện với mọi người. Cô ta đang cầm điện thoại, ánh mắt long lanh như một bé gái, đầy mong đợi và ngưỡng mộ:
“Chủ xe nhìn không rõ hình dáng thế nào, chỉ có thể thấy bóng lưng, chắc là rất trẻ, rất có phong độ!”
“Mọi người có biết không, hôm qua tôi xem đi xem lại mấy trăm lần video đó, xem nhiều đến nỗi mắt đỏ cả lên!”
Ai cũng nhìn Châu Nguyệt Nguyệt thì thấy quả thật viền mắt của cô ta đỏ hoe, rõ ràng là đã thức cả đêm qua.
“Ha ha, xem ra trưởng phòng Châu lại đang yêu rồi!”, một đồng nghiệp cười nói.
“Hứ, kiểu đàn ông như thế này thì phụ nữ nào mà chẳng thích! Anh ấy giống như bạch mã hoàng tử vậy!”, Châu Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng:
“Đương nhiên, tôi thích anh ấy không phải vì anh ấy lái xe Rolls-Royce mà chỉ đơn thuần là thích phong độ từ trong ra ngoài của anh ấy mà thôi”.
“Nhưng không biết có thể tình cờ gặp gỡ nữa hay không, nói không chừng, anh ấy lại cùng làm chung một toà nhà với chúng ta!”
“Hôm qua tôi đã xem video đó mấy trăm lần. Bây giờ chỉ cần bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt là tôi nhất định sẽ nhận ra ngay! Chắc chắn tôi sẽ đi tới xin cách thức liên lạc, chỉ không biết có cơ hội đó không!”
Châu Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ mong đợi nói: “Ông trời ơi, hãy cho con một cơ hội để gặp gỡ bạch mã hoàng tử!”
“Ơ, Lâm Hàn đến rồi”.
Có người thấy Lâm Hàn đi vào văn phòng thì kêu lên.
“À đúng rồi, hôm qua, Lâm Hàn không phải là người cuối cùng rời khỏi công ty sao? Lâm Hàn, anh có nhìn thấy anh trai Rolls-Royce không?”
Có đồng nghiệp hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi không thấy”.
“Cô hỏi Lâm Hàn thì thà không hỏi còn hơn!”, Châu Nguyệt Nguyệt liếc nhìn Lâm Hàn, chế giễu, cười một tiếng:
“Loại người này chắc còn không biết nhãn hiệu Rolls-Royce ấy chứ, sao có thể nhìn thấy bạch mã hoàng tử của tôi được! Dù sao, anh ta cũng lái một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang đấy!”
“Ha ha ha!”
Khi nghe những lời này, mọi người trong văn phòng đều phá lên cười.
Vẻ mặt của Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, không quan tâm mà bắt đầu vào làm việc.
Buổi tối tan làm, Lâm Hàn lái xe về nhà thì lại thấy Dương Lệ đã về đến nhà rồi.
Cô mặc một bộ đồ ngủ để lộ đôi chân dài trơn bóng ra ngoài. Dương Lệ đang nằm xem TV trên sofa nhưng ánh mắt có chút xa xăm, hồn vía như ở trên mây.
“Vợ ơi, em sao thế?”, Lâm Hàn đi đến hỏi. Anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
“Chồng ơi…hu hu hu…”
Thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ đi tới ôm lấy Lâm Hàn, khẽ nức nở.
“Sao thế? Có chuyện gì nói với anh, anh giúp em giải quyết”.
Lâm Hàn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Lệ, dịu dàng hỏi, trong giọng nói đầy sự kiên định.
“Em… có lẽ em sẽ thất nghiệp”.
Dương Lệ khóc nức nở nỏi: “Hôm nay, công ty có mấy khách hàng lớn ôm tiền bỏ chạy rồi. Số tiền đã đầu tư không thể thu hồi trong thời gian ngắn, bị lỗ hơn bảy triệu tệ!”
“Nếu trong vòng một tuần không bù đủ bảy triệu, thì không thể quay vòng được tiền, vậy thì công ty em chỉ còn đường tuyên bố phá sản thôi! Đến lúc đó, công việc của em…hu hu hu”.
Cứ nói như vậy, cuối cùng thì Dương Lệ cũng không nhịn được khóc oà lên.
Cô biết, ở thành phố Đông Hải, không có thu nhập thì chắc chắn không thể sống được.
“Anh còn tưởng có chuyện gì to tát, không phải là chuyện tiền nong sao!”, Lâm Hàn mỉm cười: “Những chuyện mà dùng tiền có thể giải quyết thì đều không phải là vấn đề”.
“Vậy anh nói đi, tiền ở đâu?”
Dương Lệ bị Lâm Hàn trêu chọc, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
“Được rồi được rồi, nhìn em khóc này, khóc nhiều là xấu đấy”, Lâm Hàn lau đi những giọt nước mắt của Dương Lệ.
“Nhã Thiến nói, đang liên hệ, tìm người giúp bù khoản lỗ đó. Thậm chí có thể chuyển nhượng cổ phần của công ty, tóm lại là không thể để công ty phá sản!”, Dương Lệ nói.
“Người theo đuổi Nhã Thiến nhiều như thế, trong đó cũng có mấy người con nhà giàu, chỉ cần đặt tương lai vào tay những người đó thì hi vọng công ty sẽ vượt qua cửa ải lần này!”
Lâm Hàn gật đầu, rồi lại an ủi vài câu, sau đó đợi Dương Lệ ngủ say, anh đi vào nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại cho ông Vân:
“Alo, ông Vân, điều tra tình hình kinh doanh của công ty tài chính Thiên Hải trong thời gian dần đây cho tôi, tra xong thì nói cho tôi biết”.
“Vâng, cậu chủ!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Lệ ôm cánh tay của Lâm Hàn, gối đầu lên vòm ngực anh, nhẹ nhàng nói:
“Chồng ơi, hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi dạo phố đi!”
“Em hẹn Nhã Thiến rồi, còn có người theo đuổi cô ấy nữa. Nghe nói nhà họ làm bất động sản, rất giàu, hi vọng người ta có thể bù lỗ của công ty của chúng em”.