Nhìn bề ngoài bây giờ nhà họ Khổng là quý tộc số một, là thế lực mạnh nhất, nhưng Khổng Tử Dục biết rõ không lâu nữa nhà họ Khổng sẽ trở thành thế lực yếu nhất trong bốn quý tộc lớn.
Mà tất cả đều do quyết sách của Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến Khổng Tử Dục, dù nhà họ Khổng có thế nào cũng chẳng liên quan đến anh ta. Nhà họ Khổng có tốt hơn nữa cũng không về tay anh ta, cho dù nhà họ Khổng phát triển không tốt, thậm chí là diệt vong cũng không liên quan đến anh ta lắm.
Điều Khổng Tử Dục muốn hiện tại là làm thế nào để thoát thân khỏi đây, rời khỏi nhà họ Khổng và sống cuộc sống của riêng mình, với tiền đề là không trở thành mục tiêu nhắm tới thậm chí là mục tiêu bị đuổi bắt của Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp.
Lúc này, dưới sự quan sát của nhiều thế lực, gia chủ nhà họ Chu và gia chủ nhà họ Khương cùng đi vào vị trí, trông họ có vẻ đã bắt tay với nhau, hai gia chủ vui vẻ cười nói.
Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp thấy vậy sắc mặt hơi khó coi, thậm chí cũng không nói một lời khách sáo lịch sự mà chỉ yên lặng ngồi đó chờ đợi.
Khổng Trung Thiên không khỏi suy nghĩ cẩn thận cách đối phó với nhà họ Chu và nhà họ Khương, nhà họ Tiêu và Lâm Hàn còn chưa giải quyết xong thì một rắc rối khác lại ập đến, Khổng Trung Thiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mà lúc này, rất nhiều thế lực khác ở Thiên Kinh nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc nhỏ giọng thảo luận.
“Xem ra nhà họ Chu và nhà họ Khương đã bắt tay liên thủ rồi, như vậy cũng khó nói”.
“Xem ra là Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu đến rồi!”
“Thật sự dám dẫn theo nhiều người vậy à? Thú vị đấy”.
“Họ nghĩ đông người là hữu dụng sao? Chúng ta so sánh về số lượng cao thủ được đào tạo bài bản, tay chân bình thường không có tư cách xuất hiện ở đây”.
“Đúng thế, tay chân bình thường thì có ích gì? Ngược lại còn bị chúng ta cùng tấn công, đúng là thiệt thân”.
“Thật sự không hiểu Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu nghĩ gì, cũng đâu phải không biết quy tắc này mà lại dám vi phạm?”