Mà nhà họ Hạ bọn họ là thế gia, cũng chỉ nhận được thiệp mời dự ghế đại biểu vòng ngoài. Phùng Thạch kia chỉ là một nhân vật nhỏ, có tư cách gì nhận được thiệp chứ? Quan trọng hơn còn là ghế đại biểu chính nữa!
"Quá đáng, nếu mà bị người không hiểu việc thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng Phùng Thạch kia có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Hạ chúng ta? Phùng Thạch và Lâm Hàn này lớn gan thật!", Hạ Đạt vỗ bàn, cau mày nói.
Hạ Minh Hạo lắc đầu nói: "Phùng Thạch kia ghê gớm thật, không biết sao mà làm giả được thiệp mời, còn cố ý chụp ảnh đăng lên tường wechat để lừa gạt đối tác làm ăn nữa!"
"Hừ! Cũng chỉ lừa được mấy công ty nhỏ kém hiểu biết mà thôi, Minh Hạo, ông cũng chụp rồi đăng lên tuờng, nói cho bọn họ cái gì mới là thiệp mời dự ghế đại biểu chân chính", Hạ Đạt chợt nói.
"Vâng!"
Hạ Minh Hạo đáp, cũng chụp một tấm đăng lên tường wechat, thuận tiện viết caption chế giễu Phùng Thạch, dùng thiệp giả đăng lên là có ý gì.
Phùng Thạch bên kia vẫn chưa chú ý tới sự nghi ngờ của bạn bè trên tường, sau khi đăng bài xong đã đi nghỉ từ lâu rồi.
Ngày mai sẽ ngồi dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đó, chuyện quan trọng như vậy không thể xảy ra sơ sót gì được, phải nghỉ ngơi tốt thì mai mới thể hiện tốt được.
Cùng lúc đó, Lâm Hàn đưa thiệp mời xong bèn trở về phòng, Dương Lệ cũng nhận được thiệp mời dự ghế đại biểu chính do Tôn Minh đưa tới.
"Ông xã, anh mau đến xem nè, xét cho cùng cũng là thiệp mời tham gia hội nghị thượng định, vì thế thiết kế tinh tế ghê", Dương Lệ kích động nói.
Lâm Hàn đã thấy từ sớm rồi, nhưng vẫn hùa theo cô: "Đúng là đẹp thật, bà xã, em phải cố lên, nắm chắc lấy cơ hội lần này, nếu hội nghị diễn ra suôn sẻ thì địa vị của em ở quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ tăng vọt cho xem".
"Vâng, anh yên tâm đi!"
Dương Lệ gật đầu, lại đi chuẩn bị.
Hội nghị lần này, cô sẽ đại diện công ty phát biểu trên bục, nên phải chuẩn bị tốt bài thuyết trình mới được.
...
Sáng hôm sau, tại trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria. Đây là nơi được xây dựng từ thế kỷ trước, đứng sừng sững trên Cảng Đảo.
Nó được coi như biểu tượng ở cảng Victoria, từng tổ chức rất nhiều hội nghị quốc tế.
Lúc này, ở bên ngoài trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria, khách khứa tụ tập đông đúc, xe cộ chật ních.
Hội nghị chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều phóng viên truyền thông trong và ngoài nước đến để săn tin.
Xung quanh trung tâm giăng dải ngăn cách, một đám cảnh sát cơ động trang bị súng đạn đầy đủ bảo vệ hội nghị được diễn ra một cách thuận lợi.
Bên ngoài dải ngăn cách là vô số người vây xem đang sôi nổi bàn tán.
"Nghe gì chưa? Người chủ trì hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này hình như là một cô gái còn rất trẻ".
"Chút tin tức ấy của anh đã là gì? Tôi nói cho mấy người một tin hot hơn nữa, nghe đồn cô gái ấy vừa vào làm trong quỹ đầu tư Nhân Phàm chưa tới 1 năm nữa!"
"Cái gì? Đi làm chưa được 1 năm mà lại có thể trở thành người chủ trì hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương á? Thật hay giả vậy, đây là một hội nghị cực kỳ quan trọng đấy!"
"..."
Phút chốc, đám người đều bàn tán sôi nổi, chủ yếu là liên quan đến cô gái bí ẩn chủ trì hội nghị lần này.
Lúc này, mấy người Hạ Đạt đã tới sớm để chuẩn bị vào chỗ, lại nhìn thấy Lâm Hàn đứng lẻ loi một mình trong đám đông.
Hạ Đạt thấy thế, cười nói: "Sao? Chẳng phải rất biết giả vờ giả vịt à? Giờ chuẩn bị vào chỗ rồi đó, sao cậu không dẫn cái đám cấp dưới của công ty cậu vào ghế đi? Đứng một mình ở đây làm gì?"
Lâm Hàn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Hạ Đạt, liền mặc kệ ông ta.
Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này, Lâm Hàn làm người đứng sau màn, đương nhiên không cần rêu rao ngồi vào vị trí chủ trì làm gì, chỉ cần âm thầm đi theo những thành viên ngồi ghế đại biểu vòng ngoài vào là được.
"Ông chủ, đừng để ý tới loại tôm tép ấy, sắp đến lượt chúng ta vào vị trí rồi, mau chuẩn bị đi", Hạ Minh Hạo đứng cạnh hô.
"Cũng đúng, không thể bởi vì loại tôm tép nhãi nhép này mà làm lỡ việc được".
Hạ Đạt gật đầu, sửa sang lại bộ vest trên người, cố gắng tươm tất nhất có thể.
Rất nhanh, nghi thức vào chỗ được bắt đầu, đi vào đầu tiên là các thành viên ghế đại biểu vòng ngoài, tổng cộng hơn ngàn người.
"Mau nhìn kia, nghi thức vào chỗ bắt đầu rồi, ai cũng lịch lãm ghê, cảm giác như họ đều đang ở vạch đích vậy. Nếu ngày nào đó tôi cũng được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì tốt rồi!"
"Xí, chỉ anh mà muốn tham gia hội nghị thượng đỉnh á? Nằm mơ đi bưởi!"
"Riêng ghế đại biểu vòng ngoài đã có hơn ngàn người, lát nữa, thành viên dự ghế đại biểu chính mới là nhân vật tai to mặt lớn thật sự! Nghe nói vị trí ấy chỉ có 20 chiếc ghế, tầm quan trọng của nó có thể hiểu rồi đó!"
"..."
Đám người vây xem bàn tán xôn xao, vô cùng hâm mộ nhìn các thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài tiến hành nghi thức vào chỗ.
Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo nghe thấy mọi người xung quanh nói chuyện đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
"Minh Hạo à, ông nhìn đi, đợi hội nghị lần này kết thúc, dựa vào sức ảnh hưởng của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, tương lai nhà họ Hạ chúng ta sẽ phát triển như diều gặp gió, nói không ngoa chứ cũng có hy vọng trở thành quý tộc trong vòng 20 năm tới đó!", Hạ Đạt ngẩng đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói.
Hạ Minh Hạo đứng cạnh nghe vậy cũng cực kỳ vui vẻ, nhà họ Hạ trở thành quý tộc, mang ý nghĩa khác xa thế gia. Đến lúc đó, thân phận và địa vị của ông ta cũng tăng lên theo rất nhiều.
Cũng vào lúc này, tâm trạng Khương Niên đang đứng trong đám đông cũng rất tốt. Cậu ta tìm kiếm chút quan hệ, cuối cùng cũng có được tâm thiệp dự ghế đại biểu vòng ngoài trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.
"Đều tại thằng Lâm Hàn kia, nếu cậu ta bán Sa Ngư cho mình thì mình cũng không cần thiết nhờ quan hệ mới có được thiệp mời dự đại biểu vòng ngoài", trong lòng Khương Niên càng căm hận Lâm Hàn nhiều hơn.
Lẽ ra, nếu Khương Niên có thể hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho một cách thuận lợi thì chẳng cần nhờ quan hệ làm gì, dựa vào quý tộc họ Khương là có thể lấy được thiệp mời rồi.
Nhưng nghĩ lại, Khương Niên cũng chẳng coi trọng Lâm Hàn cho lắm. Lần này, cậu ta tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chỉ cần thể hiện tốt chút, sau khi về, chắc chắn sẽ được gia tộc khen.
Vậy thì đương nhiên, quyền hành của cậu ta cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó, sử dụng mối quan hệ nhà họ Khương rồi dạy cho Lâm Hàn một bài học còn chẳng phải là một chuyện dễ như ăn cháo à.
Lúc này, đám người đằng sau Lâm Hàn cũng đưa thiệp mời ra, chuẩn bị đi vào chỗ.
Khác với mấy thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài mặt đầy tự tin kia, Lâm Hàn lẳng lặng hơn nhiều, giống như sợ bị những chiếc máy ảnh kia chụp trúng mặt.
"Ông chủ, đừng để ý tới loại tôm tép ấy, sắp đến lượt chúng ta vào vị trí rồi, mau chuẩn bị đi", Hạ Minh Hạo đứng cạnh hô.
"Cũng đúng, không thể bởi vì loại tôm tép nhãi nhép này mà làm lỡ việc được".
Hạ Đạt gật đầu, sửa sang lại bộ vest trên người, cố gắng tươm tất nhất có thể.
Rất nhanh, nghi thức vào chỗ được bắt đầu, đi vào đầu tiên là các thành viên ghế đại biểu vòng ngoài, tổng cộng hơn ngàn người.
"Mau nhìn kia, nghi thức vào chỗ bắt đầu rồi, ai cũng lịch lãm ghê, cảm giác như họ đều đang ở vạch đích vậy. Nếu ngày nào đó tôi cũng được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì tốt rồi!"
"Xí, chỉ anh mà muốn tham gia hội nghị thượng đỉnh á? Nằm mơ đi bưởi!"
"Riêng ghế đại biểu vòng ngoài đã có hơn ngàn người, lát nữa, thành viên dự ghế đại biểu chính mới là nhân vật tai to mặt lớn thật sự! Nghe nói vị trí ấy chỉ có 20 chiếc ghế, tầm quan trọng của nó có thể hiểu rồi đó!"
"..."
Đám người vây xem bàn tán xôn xao, vô cùng hâm mộ nhìn các thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài tiến hành nghi thức vào chỗ.
Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo nghe thấy mọi người xung quanh nói chuyện đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
"Minh Hạo à, ông nhìn đi, đợi hội nghị lần này kết thúc, dựa vào sức ảnh hưởng của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, tương lai nhà họ Hạ chúng ta sẽ phát triển như diều gặp gió, nói không ngoa chứ cũng có hy vọng trở thành quý tộc trong vòng 20 năm tới đó!", Hạ Đạt ngẩng đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói.
Hạ Minh Hạo đứng cạnh nghe vậy cũng cực kỳ vui vẻ, nhà họ Hạ trở thành quý tộc, mang ý nghĩa khác xa thế gia. Đến lúc đó, thân phận và địa vị của ông ta cũng tăng lên theo rất nhiều.
Cũng vào lúc này, tâm trạng Khương Niên đang đứng trong đám đông cũng rất tốt. Cậu ta tìm kiếm chút quan hệ, cuối cùng cũng có được tâm thiệp dự ghế đại biểu vòng ngoài trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.
"Đều tại thằng Lâm Hàn kia, nếu cậu ta bán Sa Ngư cho mình thì mình cũng không cần thiết nhờ quan hệ mới có được thiệp mời dự đại biểu vòng ngoài", trong lòng Khương Niên càng căm hận Lâm Hàn nhiều hơn.
Lẽ ra, nếu Khương Niên có thể hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho một cách thuận lợi thì chẳng cần nhờ quan hệ làm gì, dựa vào quý tộc họ Khương là có thể lấy được thiệp mời rồi.
Nhưng nghĩ lại, Khương Niên cũng chẳng coi trọng Lâm Hàn cho lắm. Lần này, cậu ta tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chỉ cần thể hiện tốt chút, sau khi về, chắc chắn sẽ được gia tộc khen.
Vậy thì đương nhiên, quyền hành của cậu ta cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó, sử dụng mối quan hệ nhà họ Khương rồi dạy cho Lâm Hàn một bài học còn chẳng phải là một chuyện dễ như ăn cháo à.
Lúc này, đám người đằng sau Lâm Hàn cũng đưa thiệp mời ra, chuẩn bị đi vào chỗ.
Khác với mấy thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài mặt đầy tự tin kia, Lâm Hàn lẳng lặng hơn nhiều, giống như sợ bị những chiếc máy ảnh kia chụp trúng mặt.
Rất nhanh, Lâm Hàn theo đoàn người đi vào trong, ngồi ở vòng ngoài.
Cả đám vừa ngồi xuống đã bắt chuyện với nhau ngay. Người quen thì chào hỏi nhau, còn không quen thì tự mình giới thiệu làm quen.
Dù sao, có thể tham dự ghế đại biểu vòng ngoài trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đều là những người có thân phận và địa vị không thấp, đương nhiên cần phải làm quen rồi. Nhiều khi, mối quan hệ cũng là một phần thực lực và tài lực.
"Hoan nghênh các thành viên ghế đại biểu vòng ngoài đã đến tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này. Mời mọi người giữ im lặng, sau đây xin mời các đại biểu chính bước vào!", nhân viên công tác lớn tiếng hô.