Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47. Cô ấy muốn đi dạo ở đó

“Bây giờ là xã hội pháp trị, anh dựa vào đâu mà dám đánh người?”, người phụ nữ lớn giọng quát tháo, sau đó lại gào thét lên:


“Ối giời ơi, đánh người rồi! Mọi người đến đây xem đi!”


Thời điểm này có không ít người đang đi dạo, hóng mát, nghe thấy bên này ồn ào thì vây xem xung quanh.


“Chính là anh ta, đánh chết chó của tôi, bây giờ còn đánh người!”, người phụ nữ chỉ vào Lâm Hàn, giống như người đàn bà chanh chua đang ngoác mồm ra chửi đổng:


“Mọi người nhanh đến đây mà xem, anh ta dựa vào cái gì mà đánh tôi! Hu hu hu…”


Cô ta cứ nói mãi, cuối cùng thì không nhịn được khóc oà lên, nhìn điệu bộ như chịu ấm ức.


“Nhóc con, đánh người là không đúng rồi!”


“Đúng vậy, dù có hiểu lầm cũng không nên đánh người!”


Mấy ông bà già nói với Lâm Hàn.



“Người nhà này dắt chó không cầm xích, khiến nó suýt cắn vợ tôi, còn nói một mạng đổi một mạng, người không bằng chó. Mọi người nói xem chồng tôi có nên đánh cô ta hay không?”, Dương Lệ đứng ra, tức giận nói.


“Có chuyện như vậy à?”


Những người đứng xem sửng sốt.


“Tôi nhớ ra rồi. Cô gái này thường dắt chó không cầm xích. Hai ngày trước còn có người khuyên cô ta phải dùng dây xích vào, nhưng lại bị cô gái này chế giễu một trận, nói cái gì mà có tiền, cắn thì cắn! Đền là được!”


Một bác gái lên tiếng.


“Người không bằng chó. Câu nói này hơi nặng lời rồi!”


“Đúng vậy!”


“Nhóc con này không giống người có tiền, nhưng cũng không thể bị người khác bắt nạt như thế!”


“Có tiền thì ở chỗ công cộng cũng không thể vô đạo đức như vậy, không dùng dây dắt chó!”


Những người vây xem bỗng chốc chỉ chỏ người phụ nữ. Bọn họ cũng xem như khá hiểu biết.


Dương Lệ thở phào một hơi. Nếu thật khiến cho những người này lấy quan điểm đạo đức để phán xét người phụ nữ này thì chắc chắn cô ta gặp phiền phức.


“Tại sao các người lại chỉ trích rồi! Tôi là người bị hại!”, người phụ nữ càng khóc to hơn.


Chồng cô ta thấy người xúm lại ngày càng đông, sắc mặt cũng hơi khó nhìn.


Hắn ta nhìn thẳng Lâm Hàn:


“Nhóc con, chuyện chó cắn người thì bỏ qua đi, dù sao Lạc Lạc nhà tôi cũng bị cậu đánh chết rồi, việc này tôi không truy cứu nữa”.


“Nhưng cậu ra tay đánh vợ tôi, đó là cậu không đúng. Bây giờ cậu lập tức xin lỗi vợ tôi ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.


Hắn ta ôm tay thành nắm đấm, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.


“Xin lỗi?”


Lâm Hàn trừng mắt: “Vợ anh ăn nói không có chừng mực, làm nhục vợ tôi. Nếu không phải thấy cô ta là phụ nữ thì không có chuyện nhẹ nhàng như cái tát vừa rồi đâu”.


Ánh mắt người đàn ông chợt lạnh thêm vài phần, không ngờ thằng nhóc nhìn có vẻ yếu đuối trước mặt lại dám nói lời như thế.


“Không xin lỗi thì tôi đánh cho cậu phải xin lỗi!”


Người đàn ông cười lạnh lùng, nắm đấm hung hăng đánh về phía đầu của Lâm Hàn.


“Đánh người rồi!”


Đám người vây xem xung quanh đều biến sắc.


“Nhóc con này liều lĩnh thật. Tuy chủ của con chó cũng không ra gì nhưng cậu ta dám nói lời nói ngạo mạn như thế, chắc chắn là có chỗ dựa!”


“Đúng vậy, chủ của con chó kia đã nhượng bộ rồi, không phải thằng nhóc đó xin lỗi là xong rồi sao!”


“Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có!”


“Có gì mà cậu ta lại chuốc lấy phiến phức thế!”


“Liều lĩnh, thằng nhóc cứng đầu!”


Mọi người đều phải lắc đầu với Lâm Hàn, dường như đã thấy trước kết cục bị đánh cho tơi tả của Lâm Hàn.


Nhưng chỉ một giây sau, tất cả bọn họ đều ngây ngốc.


Chỉ thấy Lâm Hàn giơ tay phải lên bắt lấy nắm đấm của tên kia!


Phụt!


Cú vồ như móng vuốt bằng sắt, hung hăng túm vào tay của người đàn ông.


“Đau quá…”


Khuôn mặt người đàn ông méo mó, cảm giác như xương cổ tay bị vặn vỡ, đau không thể chịu được.


“Thằng nhãi này khoẻ quá!”


Người đàn ông kinh ngạc, bất ngờ nhìn Lâm Hàn sau đó lại kêu lên thảm thiết.



Chỉ nghe thấy “răng rắc” vang lên giòn giã.


Lâm Hàn đạp vào đầu gối của người đàn ông khiến một chân hắn ta quỳ trên mặt đất, trán đổ mồ hôi lạnh.


“Đau chết tôi rồi…”


Anh ta gằn giọng, cảm thấy xương đầu gối của mình như bị gãy rồi.


“Thân thủ tốt đấy!”


“Hoá ra nhóc con này có luyện võ!”


“Không nhìn ra đấy!”


“Người nhà này ngạo mạn như thế, hôm nay đụng phải cục sắt rồi, đáng đời!”


Ánh mắt những người đứng xung quanh sáng lên, khen ngợi không dứt.


“Chồng… chồng ơi, anh không sao chứ!”


Người phụ nữ gào thét, nhưng vẫn ôm con Berger trong lòng không định buông tay.


“Thằng ranh, mày đợi đấy! Chuyện hôm nay, tao sẽ khiến mày hối hận!”


Người đàn ông ôm đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, nhẫn nhịn khập khiễng rời đi.


“Chồng! Chồng!”


Người phụ nữ ôm lấy con Berger, đuổi theo. Cô ta quay lại nhìn Lâm Hàn:


“Nhóc con, chuyện này không cho qua như vậy được đâu!”


Lâm Hàn không thèm để tâm đến những lời uy hiếp này nhưng trong mắt Dương Lệ lại dường như mang chút sợ hãi.


“Chồng ơi…”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn.


“Không sao, có anh ở đây”.


Lâm Hàn mỉm cười nhìn Dương Lệ.


“Vâng vâng!”


Dương Lệ gật đầu, nụ cười của anh cho cô cảm giác thật an toàn.





Ngày hôm sau.


Trên tầng cao nhất, toà nhà số 1 Fortune Plaza, thành phố Đông Hải.


Lâm Hàn đang đứng chắp tay sau lưng, khuôn mặt vô cảm nhìn xuống dòng xe chen chúc trên đường.


“Cậu chủ Lâm, tôi đến muộn”.


Một người đàn ông mặc bộ vest lụa, khuôn mặt vuông vức sải bước đi vào, ánh mắt thâm trầm, chính là chủ tịch quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ, Tôn Minh.


“Gần đây, Nhân Phàm phát triển sao rồi?”, Lâm Hàn làm như thuận miệng hỏi.


Tôn Minh chợt sững sờ, Lâm Hàn hỏi câu này có ý là muốn bắt đầu chuẩn bị nhúng tay vào việc kinh doanh của dòng họ sao?


“Cậu chủ Lâm, thời gian gần đây, quỹ đầu tư Nhân Phàm vẫn luôn ổn định phát triển mạnh mẽ”, Tôn Minh cúi đầu nói:


“Mấy năm nay, tỷ lệ tăng trưởng vốn luôn duy trì tăng 10%, đồng thời ngoài các ngành nghề mới phát triển như nghiên cứu khoa học kỹ thuật, trị liệu, đồ gia dụng, tài chính và một vài ngành khác, công ty chúng ta còn đang bắt đầu tham gia những dự án kiến tạo đầu tư, công trình quốc gia”.


Lâm Hàn gật đầu.







Tôn Minh nói tiếp: “Thời gian này, quỹ đầu tư Nhân Phàm đang cùng chính phủ thành phố Đông Hải đàm phán về việc cải tạo khu Bành Hộ, đó là dự án lớn với mức đầu tư hơn chục tỷ. Trong đó bao gồm giá bồi thường trưng thu đất, bố trí chỗ ở mới và xây dựng phòng ốc và những thủ tục cần thiết với dân cư của khu Bành Hộ”.


“Quản lý cấp cao nòng cốt của công ty thống nhất quyết định để bà Lâm đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách dự án. Đương nhiên, chúng tôi sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ”.


Chuyện Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn sớm đã không còn là bí mật đối với những quản lý cấp cao nòng cốt của quỹ đầu tư Nhân Phàm.


“Đương nhiên, lần này cải tạo khu Bành Hộ là công trình lớn mất khoảng hai năm, nhưng chúng tôi đã xác định qua nghiên cứu sơ bộ là dự án cải tạo có tiến triển thì sẽ thăng chức cho bà Lâm ở công ty tiến gần đến vị trí nòng cốt”, Tôn Minh bổ sung một cầu.


Lâm Hàn gật đầu, lại nói: “À, mua cho tôi một biệt thự trên núi Vân Mộng”.


Tôn Minh hơi sững lại rồi nói: “Cậu chủ Lâm, tuy nói biệt thự trên núi Vân Mộng là biệt thự cao cấp nhưng tôi cảm thấy vị trí địa lý không quá lý tưởng, không phải ở trung tâm thành phố, không thích hợp để cậu ở đó”.


“Cứ mua trên núi Vân Mộng đi. Tôi đã xem bên đó, phong cảnh rất đẹp, xa trung tâm một chút lại yên tĩnh”, Lâm Hàn nhìn dòng xe hối hả ngoài đường, trong mắt mang đầy vẻ dịu dàng:


“Chủ yếu là do cô ấy thích đi dạo ở đó”.


“Vâng cậu chủ Lâm, tôi lập tức đi làm thủ tục!”





Từ Fortune Plaza trở về nhà, Dương Lệ nói cho Lâm Hàn biết tối nay Dương Cảnh Đào bảo là đến nhà ông ta ăn cơm.


Lâm Hàn cũng không bất ngờ. Vào ở rể nhà họ Dương lâu như vậy rồi, Dương Cảnh Đào vẫn luôn kêu Dương Lệ và Dương Duyệt trở về cùng ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK