"Dù mày có cả đám thuộc hạ thì sao chứ? Mày chắc chắn cũng sẽ bị chôn thôi!"
Hồng Phong cười lạnh: "Bản lĩnh của Lâm Hàn mày tao cũng đã chứng kiến, đúng là không tệ. Nhưng mày có mạnh đến mấy thì cũng chẳng địch lại súng đạn đâu!"
"Lâm Hàn, tao hỏi mày, bị nòng súng chĩa vào đầu, mày có sợ không?"
Rắc rắc!
Ngón cái Hồng Phong mở chốt an toàn của súng.
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng, gọi tao mấy tiếng bố thì chuyện hôm nay tao sẽ không tính toán với mày nữa", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt không mảy may thay đổi.
"Đệch mợ! Đến lúc này rồi mà mày còn dám ra vẻ với tao!"
Hồng Phong tức điên quát lớn, ngón tay đặt trên súng chuẩn bị bóp cò.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông chạy nhanh đến.
Người này mặc áo ba lỗ, sau lưng có xăm một con rồng màu xanh, vóc dáng cao lớn tầm 1 mét 8, trông như một ngọn núi nhỏ áp bức người khác.
"Vương Vũ?"
Vừa thấy người này, ánh mắt Hồng Phong chợt lóe.
Người này là một đại ca khu Tê Hà - Kim Lăng, trước đây trùm khu này là một đại ca tên Tưởng Đào, nhưng không biết vì cớ gì đã bị Vương Vũ chiếm ngôi.
Dạy dỗ Lâm Hàn lần này, người Hồng Phong tìm chính là đàn em dưới trướng Vương Vũ.
Nhưng Hồng Phong không ngờ, Vương Vũ lại đích thân đến đây.
"Anh Vũ!"
"Anh Vũ!"
Hai mười mấy tên côn đồ kia vừa nhìn thấy Vương Vũ đều vội vã lồm cồm bò dậy, nhịn đau gọi.
"Vương Vũ, sao hả, chẳng phải anh không thèm tiền của tôi sao!"
Hồng Phong cười ha hả nói: "Đại ca khu Tê Hà cũng đã đích thân đến, vẫn nể mặt Hồng Phong tôi lắm nha!"
Vương Vũ thẳng thừng bỏ ngoài tai lời của Hồng Phong, đảo mắt nhìn cả đám, sau cùng dừng lại trên người Lâm Hàn, con ngươi anh ta bỗng nhiên trợn to, mặt đầy cung kính bước đến trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu nói:
"Cậu Lâm, Vương Vũ đến muộn rồi!"
Kế tiếp, anh ta nhìn thấy khẩu súng của Hồng Phong đang chĩa vào Lâm Hàn.
Tay phải anh ta nhanh như chớp!
Lạch cạch!
Cây súng lục của Hồng Phong đã bị Vương Vũ cướp mất.
"Vương Vũ! Anh làm gì thế!"
Sắc mặt Hồng Phong nhất thời thay đổi.
Vương Vũ lại nhìn Lâm Hàn, giọng điệu có hơi căng thẳng cùng cung kính:
"Tôi mới nhận được tin thuộc hạ của mình bị người khác bỏ tiền thuê dạy dỗ một người tên Lâm Hàn. Vừa biết tôi đã tức tốc chạy đến đây, cậu Lâm không có thương tích gì tôi cũng yên tâm".
"Trong chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng đám thuộc hạ của tôi cả gan đến gây sự với cậu Lâm thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm! Không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình, cậu Lâm muốn xử phạt thế nào tôi cũng chấp nhận!".
"Chuyện gì thế này..."
Mà Hồng Phong bên đây khi nghe được những lời đó cũng đã có phản ứng.
Anh ta ngây ngẩn cả người, Vương Vũ... sao lại cung kính với Lâm Hàn như thế? Sao có thể chứ?
Trông có vẻ địa vị của Lâm Hàn còn cao hơn Vương Vũ rất nhiều!
Ánh mắt Hồng Phong chuyển động, nhưng không tài nào nghĩ ra mối quan hệ này là như thế nào.
Vương Vũ là một đại ca xã hội đen của khu Tê Hà, hơn hết sau lưng anh ta còn có nhà họ Hoàng của vùng xám chống lưng!
Địa vị nhà họ Hoàng có thể nói là ngồi ngang hàng với nhà họ Hồng của anh ta!
Vì cớ gì mà Vương Vũ lại cung kính với Lâm Hàn đến thế?
Chu Nhã Thiến cạnh bên cũng trợn to hai mắt, sự tình đang diễn ra trước mắt có hơi quá sức tưởng tượng của cô ta.
"Kẻ không biết không có tội, anh có thể đến đây chí ít trong lòng anh vẫn kính trọng tôi", khuôn mặt Lâm Hàn không cảm xúc nhìn Vương Vũ.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả người Vương Vũ run lên, trên trán nhất thời ra mồ hôi lạnh.
Lâm Hàn gặp rắc rối, mà đám gây ra rắc rối ấy lại chính là đàn em dưới trướng mình, dĩ nhiên Vương Vũ phải tức tốc chạy đến.
Bởi vì mạng sống của cả nhà Vương Vũ đều nằm trong tay Trần Nam, cũng có thế nói do Lâm Hàn quyết định!
Bây giờ anh ta cũng chỉ là con cờ của Lâm Hàn thôi!
Nếu như ngoan ngoãn nghe theo thì hết thảy còn êm ấm, anh ta cũng hưởng được một ít lợi.
Còn nếu chống lại, mạng sống của cả nhà anh ta sẽ không còn!
"Cậu Lâm nói phải, vậy Hồng Phong này..."
Vương Vũ đưa mắt nhìn về phía Hồng Phong, nhưng lại hỏi Lâm Hàn.
Bây giờ, Lâm Hàn là đại ca của anh ta, hết thảy đương nhiên phải nghe theo Lâm Hàn.
"Anh tự giải quyết đi", Lâm Hàn cười nhạt.
Vương Vũ gật đầu, mặt mày lộ vẻ ngoan độc, anh ta vươn tay chụp lấy vai của Hồng Phong, kéo mạnh ra!
Bịch!
Cả người Hồng Phong bị Vương Vũ lôi ra ngoài, té xuống đất.
"Đau chết tôi rồi!"
Hồng Phong kêu thảm thiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Vũ:
"Đệch mẹ mày Vương Vũ! Mày chán sống rồi à! Tao là người nhà họ Hồng đấy, lẽ nào mày muốn ra tay với cả tao sao!"
"Mày mới là người chán sống đó!"
Vương Vũ bỏ ngoài tai lời nói của Hồng Phong, dùng nắm tay phải cho anh ta một đấm.
Bốp!
Cú đấm này nện thẳng vào mặt Hồng Phong, cổ anh ta lệch sang một bên, suýt nữa gãy mất, máu tươi tức thì ọc ra từ khóe miệng.
"Đánh cho tao!"
Vương Vũ quát lớn.
Hai mươi mấy tên côn đồ cắc ké kia vừa nhận được lệnh, lập tức vọt đến vây đánh Hồng Phong.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh đấm không ngưng vang lên.
"Đệch mẹ mày!"
"Vương Vũ! Khốn kiếp! Mày dám sai người đánh tao!"
"Úi đau, đau chết mất! Vương Vũ, nhà họ Hồng sẽ không bỏ qua cho mày!"
...
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, toàn thân lấm lem máu đỏ.
Chu Nhã Thiến ngồi một bên không nhìn nổi nhắm chặt mắt lại, sợ đến nỗi cả người run rẩy.
Vẻ mặt Vương Vũ không thay đổi: "Đánh tiếp cho tao!"
Lâm Hàn không nói gì thì Vương Vũ tuyệt đối sẽ không bảo dừng tay, cho dù là có đánh chết Hồng Phong tại đây!
Bởi vì chỉ có như vậy mới làm nguôi ngoai ngọn lửa giận của Lâm Hàn.
Dù sao mạng sống của cả nhà anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn.
"Úi đau! Đừng đánh nữa!"
Rốt cuộc Hồng Phong cũng không chịu nổi, mở miệng xin tha.
"Đừng đánh nữa mà! Van xin mấy người đừng đánh nữa!"
"Đánh tiếp là chết người mất!"
...
Hồng Phong liên tục xin tha, nhưng những cú đấm kia vẫn không ngừng nện vào toàn thân anh ta.
Cả người đau đớn không thôi, xương cốt như gãy ra từng khúc, thậm chí nội tạng cũng bị chấn thương, cặp mắt anh ta bị đánh cho sưng húp, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Vương Vũ liếc nhìn Lâm Hàn.
Anh vẫn không nhúc nhích, im lặng mà chứng kiến một màn này.
"Đánh chết nó cho tao!", Vương Vũ nói.
Lúc này, Hồng Phong đã bị thương nặng, Lâm Hàn cũng không nói lời nào, chứng tỏ là muốn đánh đến chết.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những tên côn đồ cắc ké kia dồn sức ra tay mạnh hơn.
"Aaaaaa!"
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, hét lớn:
"Lâm Hàn!"
"Bố Lâm Hàn! Bảo bọn họ dừng tay đi!"
"Đừng đánh nữa! Bố ơi! Nếu đánh tiếp con chết mất!"
...
Hồng Phong hét toáng lên, anh ta có ngốc đến mấy thì giờ cũng hiểu được là Vương Vũ đang nghe theo lệnh Lâm Hàn.
Chỉ cần Lâm Hàn lên tiếng thì bọn họ sẽ dừng tay.
"Bố Lâm Hàn! Đừng đánh nữa! Chết con rồi!"
Hồng Phong la hét, toàn thân run rẩy lạnh buốt, anh ta cảm thấy như tử thần đang sắp đến tìm mình.
Nếu còn đánh thì chắc chắn sẽ chết mất!
Lâm Hàn giơ tay lên.
"Được rồi, đừng đánh nữa!", Vương Vũ lập tức nói.
Hồng Phong cảm nhận được những cú đấm vốn đang nện trên người mình giờ đã biến mất, nhưng khắp nơi trên cơ thể từ xương đến da thịt đều đau đớn không thôi, đến mức anh ta phải bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng phải gánh chịu nỗi nhục nhã lớn đến vậy.
Nhưng giờ đây, anh ta không còn sức để nổi giận khi bị sỉ nhục mà thay vào đó là sợ hãi, cực kỳ sợ hãi người tên Lâm Hàn này.
Dường như ngay từ đầu, chàng trai này đã chẳng xem lai lịch con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ra gì, nói đánh là đánh, hơn nữa còn muốn đánh đến chết!
Hồng Phong tin rằng, nếu vừa rồi không kịp gọi bố, bây giờ mình đã bị đánh chết tức tưởi rồi!