“Tôi biết cái này”, Lâm Hàn gật đầu.
“Về cơ bản, ma tuý ở khu Tam giác vàng được xuất khẩu cho các nước lân cận như Hoa Hạ, Myanmar, Philippines,… về sau mới mở rộng ra toàn châu Á, đằng sau đó còn cả thị trường trị giá cả nghìn tỷ tệ”, Trần Nam nói.
“Hơn nghìn tỷ!”
Mí mắt Lâm Hàn giật giật, con số này quá lớn rồi.
“Nhà họ Hoàng có buôn bán ma tuý với khu vực Tam giác vàng. Bọn họ có thể phát triển lớn mạnh như vậy cũng do có quan hệ mật thiết với bên đó, bán càng nhiều thuốc phiện sẽ kiếm được càng nhiều tiền, thế lực sẽ càng lớn mạnh”.
“Như thành phố Kim Lăng thuộc tuyến đầu này, mỗi năm có thể thu được con số lên đến cả chục tỷ. Những điều này đều là Vương Vũ nói cho tôi biết khi tôi đứng lên tiếp quản vùng xám thay cho Hoàng Liệt đã qua đời”.
Trần Nam nói tiếp: “Cũng vì cái chết quả Hoàng Liệt mà ông trùm ở các nơi khác bị mất đi đầu mối làm ăn với khu vực Tam giác vàng. Tôi đoán, Nguyễn Nguyên từ khu Tam giác vàng tới đây là vì chuyện này”.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bật mở.
Một chàng trai trẻ bước vào, khuôn mặt xám xịt, hai gò má hóp lại, mặc một chiếc áo khoác da, người này chính là Nguyễn Nguyên.
“Anh Phàm, anh Nam, đã đưa người tới rồi đây!”
Sau khi người của Tôn Hàn Các đưa Nguyễn Nguyên tới, bọn họ đóng luôn cửa phòng lại.
“Anh Lâm, anh Trần!”
Nguyễn Nguyên nở một nụ cười chào hỏi rồi ngồi đối diện với hai người bọn họ.
Anh ta là người rất tinh ý. Vừa rồi mấy tay đàn em đưa anh ta tới đây đều chào Lâm Hàn trước, hơn nữa Lâm Hàn còn ngồi ở vị trí chính giữa của căn phòng.
Trong lòng anh ta cũng đoán ra được, đến cả Trần Nam cũng phải nghe theo ý của Lâm Hàn.
Tuy trong lòng Nguyễn Nguyên cảm thấy kinh ngạc, không biết chàng trai trẻ này có thân phận như nào mà khiến cả người đứng đầu vùng xám của Kim Lăng như Trần Nam cũng phải nghe lời, nhưng anh ta không để lộ sự kinh ngạc đó ra ngoài.
“Nguyễn Nguyên, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi. Cậu đến Kim Lăng này là có mục đích gì?”, Trần Nam hỏi.
“Ha ha, anh Trần đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa”.
Nguyễn Nguyên cười ha ha: “Tôi đến Kim Lăng này là muốn hợp tác với hai vị đây! Chắc hai vị cũng đã nắm được thân phận của tôi rồi. Đại ca của tôi là một trong những trùm buôn ma tuý ở khu vực Tam giác vàng, tên Khôn Sa”.
“Lúc trước, tôi từng có hợp tác mật thiết trong việc mua bán ma tuý với mấy ông lớn của vùng xám như Tưởng Đào, Triệu Vong Xuyên ở Kim Lăng. Tôi cung cấp hàng, bọn họ mở đường. Mỗi năm, tôi có thể đem lại cho bọn họ nguồn lợi lên tới cả chục tỷ”.
Khuôn mặt Nguyễn Nguyên tràn đầy sự đắc ý: “Có điều, hiện giờ mấy ông lớn này đều bị thu về một mối cả rồi, vậy nên tôi mới tìm đến chỗ của anh Lâm và anh Trần”.
“Không biết hai vị thấy sao khi hợp tác với chúng tôi? Đây là mối làm ăn hai bên đều có lợi, hơn nữa tôi đảm bảo, độ thuần khiết và chất lượng của hàng đều đạt tiêu chuẩn. Chỉ cần chúng ta hợp tác thì sẽ có khoản tiền lớn chảy vào túi! Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về lượng tiêu thụ của người Hoa Hạ!”
Nói rồi, Nguyễn Nguyên nở một nụ cười, đợi hai người đưa ra quyết định.
Đôi mắt Trần Nam khẽ dao động, nghiêm túc suy xét rồi nói với Lâm Hàn:
“Chú em Lâm Hàn, bây giờ các khu vui chơi, quán karaoke, quán bar, nhà hàng, hộp đêm,… thị trường ma tuý đều đang trống rỗng, hơn nữa những mối này đều nằm trong tay chúng ta, đây đúng là con đường tốt cho chúng ta kiếm tiền. Cứ nhập hàng rồi bán là nằm đếm tiền thôi”.
“Nếu hợp tác với Nguyễn Nguyên, một năm chúng ta có thể kiếm được hai, ba chục tỷ là chuyện thường. Chú em Lâm Hàn, cậu…”
Nói đến đây, đột nhiên Trần Nam ngưng lại, bởi vì anh ta nhận thấy ánh mắt của Lâm Hàn đang lạnh dần.
“Tôi không dính dáng đến thuốc phiện!”
Lâm Hàn nói thẳng, ánh mắt đầy quyết đoán: “Chưa bàn tới sức mạnh chống buôn bán ma tuý ở Hoa Hạ, chỉ mỗi 50 gram ma tuý cũng đủ lĩnh án tử hình rồi, hơn nữa hiện giờ còn đang đẩy mạnh truy quét thế giới ngầm, không nên đùa trước họng súng”.
“Quan trọng hơn cả, đây là thứ hại người, có thể khiến nhiều gia đình nhà tan cửa nát, vợ con bỏ đi, vậy nên không thể dính tới. Đây là nguyên tắc và giới hạn của tôi”.
Nghe thấy vậy, Nguyễn Nguyên và Trần Nam đều ngẩn người.
“Anh Lâm, anh…chắc chắn mình không đang đùa chứ?”
Nguyễn Nguyên nhìn Lâm Hàn đầy cổ quái: “Đây là tiền đấy! Tiền dâng đến tận miệng như vậy mà anh không nhận? Một năm có thể kiếm được hai, ba chục tỷ, nếu bán được hàng có khi lên cả năm chục tỷ cũng chưa biết chừng”.
“Nhiều tiền đến vậy mà anh còn không cần?”
Nếu như Lâm Hàn nói lợi nhuận cao đi đôi với nguy hiểm cũng nhiều, hiện giờ đang truy quét thế giới ngầm nghiêm nên không muốn hợp tác thì Nguyễn Nguyên còn tin.
Đằng này anh ta không ngờ rằng Lâm Hàn lại nói chuyện đạo đức, thuốc phiện là thứ hại người, không được dính tới.
Đây là điều mà Nguyễn Nguyên chẳng ngờ được.
Đây chẳng phải là có rắc rối với tiền bạc sao?
Đầu óc tên nhóc này có vấn đề hả?
Sau khi nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt của Trần Nam cũng thay đổi, im lặng không lên tiếng.
“Anh Lâm, tôi khuyên anh nên suy nghĩ thêm chút, dù sao anh cũng nắm một thị trường lớn trong tay, nếu không dùng tới sẽ rất lãng phí!”, Nguyễn Nguyên lại nói.
“Thậm chí bên chúng tôi có một phương án có thể làm giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, chỉ cần anh đồng ý thả thị trường Kim Lăng ra”.
“Hơn nữa, chúng tôi có thể chia tỷ lệ nhiều hơn cho anh. Nếu làm ăn tốt, một năm cả trăm tỷ cũng chưa biết chừng!”
“Một năm một trăm tỷ!”
Nghe thấy vậy, hai mắt Trần Nam phát sáng.
Nếu có được một trăm tỷ này thì cần gì cố gắng đến vậy?
Có số tiền ấy, xe xịn, biệt thự đều có trong tay, tiêu mấy chục đời chẳng hết.
Quan trọng hơn, có số tiền ấy trong tay, người yêu của anh ta là Vương Hiểu Dung chắc chắn sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác, không còn gọi anh ta là đồ vô dụng nữa, hai người sẽ trở về như thuở ban đầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nam cảm thấy kích động vô cùng, lia ánh mắt về phía Lâm Hàn, đợi anh đưa ra quyết định.
“Không cần suy nghĩ thêm, tôi không hợp tác đâu”.
Lâm Hàn lên tiếng rồi đứng dậy, ánh mắt anh đầy lạnh lùng nhìn Nguyễn Nguyên:
“Anh là Nguyễn Nguyên đúng không, mau dẫn người của anh cút khỏi đây, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, giết bốn người các anh”.
Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Nguyên cảm thấy một luồng sát khí phả thẳng vào mặt khiến cả cơ thể run lên.
Anh ta không nghi ngờ gì về việc Lâm Hàn đã có ý định giết mình.
Nếu không chuồn nhanh, chết là cái chắc.
“Được, tôi đi ngay đây!”
Nguyễn Nguyên lạnh hết sống lưng, hoảng loạn rời khỏi phòng.
Thấy Nguyễn Nguyên đã đi, Trần Nam bỗng tỏ ra có chút thất vọng.
Lâm Hàn quay lưng về phía Trần Nam, chậm rãi lên tiếng:
“Trần Nam, tôi coi anh là anh em, nhưng có những thứ tôi sẽ không động tới, tôi hy vọng anh cũng không chạm vào. Nếu anh thiếu tiền thì cứ nói với tôi. Hơn nữa, hiện giờ số tiền mà anh kiếm được cũng đủ để dùng rồi”.
“Đừng để tiền bạc che mất lương tâm của mình”.
Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi phòng.
Trần Nam hơi rùng mình. Nhìn bóng lưng của Lâm Hàn, sắc mặt của anh ta bỗng trở nên khó coi.
Anh ta biết, những hành động vừa rồi của mình đã động đến giới hạn của Lâm Hàn rồi.
…
Bên ngoài hộp dêm Hoàng gia số 1.
Nguyễn Nguyên vừa đi vừa lớn tiếng mắng chửi.
Bên cạnh anh ta là ba người Tiểu Lỗ đi cùng.
“Đại ca, tên Lâm Hàn từ chối hợp tác rồi sao?”, Tiểu Lỗ hỏi.
“Ừm, hơn nữa còn rất quả quyết từ chối, hắn nói nếu chúng ta không đi sẽ giết hết cả lũ!”
Nguyễn Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó ánh mắt loé lên.
Có số tiền ấy, xe xịn, biệt thự đều có trong tay, tiêu mấy chục đời chẳng hết.
Quan trọng hơn, có số tiền ấy trong tay, người yêu của anh ta là Vương Hiểu Dung chắc chắn sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác, không còn gọi anh ta là đồ vô dụng nữa, hai người sẽ trở về như thuở ban đầu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nam cảm thấy kích động vô cùng, lia ánh mắt về phía Lâm Hàn, đợi anh đưa ra quyết định.
“Không cần suy nghĩ thêm, tôi không hợp tác đâu”.
Lâm Hàn lên tiếng rồi đứng dậy, ánh mắt anh đầy lạnh lùng nhìn Nguyễn Nguyên:
“Anh là Nguyễn Nguyên đúng không, mau dẫn người của anh cút khỏi đây, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, giết bốn người các anh”.
Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Nguyên cảm thấy một luồng sát khí phả thẳng vào mặt khiến cả cơ thể run lên.
Anh ta không nghi ngờ gì về việc Lâm Hàn đã có ý định giết mình.
Nếu không chuồn nhanh, chết là cái chắc.
“Được, tôi đi ngay đây!”
Nguyễn Nguyên lạnh hết sống lưng, hoảng loạn rời khỏi phòng.
Thấy Nguyễn Nguyên đã đi, Trần Nam bỗng tỏ ra có chút thất vọng.
Lâm Hàn quay lưng về phía Trần Nam, chậm rãi lên tiếng:
“Trần Nam, tôi coi anh là anh em, nhưng có những thứ tôi sẽ không động tới, tôi hy vọng anh cũng không chạm vào. Nếu anh thiếu tiền thì cứ nói với tôi. Hơn nữa, hiện giờ số tiền mà anh kiếm được cũng đủ để dùng rồi”.
“Đừng để tiền bạc che mất lương tâm của mình”.
Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi phòng.
Trần Nam hơi rùng mình. Nhìn bóng lưng của Lâm Hàn, sắc mặt của anh ta bỗng trở nên khó coi.
Anh ta biết, những hành động vừa rồi của mình đã động đến giới hạn của Lâm Hàn rồi.
…
Bên ngoài hộp dêm Hoàng gia số 1.
Nguyễn Nguyên vừa đi vừa lớn tiếng mắng chửi.
Bên cạnh anh ta là ba người Tiểu Lỗ đi cùng.
“Đại ca, tên Lâm Hàn từ chối hợp tác rồi sao?”, Tiểu Lỗ hỏi.
“Ừm, hơn nữa còn rất quả quyết từ chối, hắn nói nếu chúng ta không đi sẽ giết hết cả lũ!”
Nguyễn Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó ánh mắt loé lên.
“Có điều, tên Trần Nam kia có chút lay động”.
“Địa vị của Trần Nam trong vùng xám ở Kim Lăng không thấp. Nếu trừ khử tên Lâm Hàn rồi đưa Trần Nam lên nắm quyền thị trường Kim Lăng, vậy chẳng phải chúng ta có thể hợp tác thành công sao!?”