Bịch bịch bịch!
Hạ Tiến Trung xoay người cúi lạy với Lâm Hàn.
"Cậu Lâm, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, xin cậu tha cho tôi lần này đi!"
Lâm Hàn liếc nhìn Hạ Tiến Trung, thờ ơ nói:
"Có thể trả lại bằng tốt nghiệp cho Từ Dung chưa?"
"Vâng, vâng, dĩ nhiên sẽ trả!"
Hạ Tiến Trung lập tức nói, ông ta đứng dậy chạy tới kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy bằng tốt nghiệp ra đưa tới trước mặt Từ Dung.
"Em Từ Dung, đây là bằng tốt nghiệp của em!"
"Bằng tốt nghiệp?"
Ánh mắt Từ Dung sáng lên, dè dặt nhận lấy mở ra nhìn, đúng là bằng tốt nghiệp của cô ấy rồi.
"Có thể hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến không?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Ơ..."
Sắc mặt Hạ Tiến Trung liền thay đổi: "Cậu Lâm chuyện này tôi cũng không quyết định được! Cần phải thông qua hiệu trưởng Trịnh!"
Hạ Tiến Trung nhìn về phía Trịnh Hạo.
"Đương nhiên có thể hủy bỏ!"
Trịnh Hạo lập tức lên tiếng, đùa à, người đứng đầu hệ thống giáo dục cũng đã tới, chính sách này nhất định là phải hủy bỏ.
Không hủy bỏ, cái ghế hiệu trưởng của ông ta cũng khỏi ngồi nữa.
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đề nghị mấy người làm một cuộc điều tra, tra xét cho rõ đám du học sinh người da đen kia đến Hoa Hạ du học với mục đích gì, để học tập và tìm hiểu văn hóa Hoa Hạ hay là có ý đồ gì khác".
"Yên tâm, chúng tôi nhất định tra xét từng người một! Chỉ cần du học sinh người da đen nào có ý đồ xấu, tất cả sẽ bị trục xuất về nước!"
Trịnh Hạo giật bắn cả người, lập tức đồng ý.
Lâm Hàn gật đầu cũng không nói gì thêm, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.
Chuyện này đã dàn xếp xong xuôi rồi.
"Cậu Lâm!"
Từ Dung và Ngô Hùng đồng thanh gọi theo Lâm Hàn.
Ra khỏi văn phòng, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho ông Vân:
"Alo, ông Vân à, về chuyện thảm họa khai thác mỏ vàng ở châu Phi, ông bảo các tầng lớp cấp cao trong gia tộc điều tra kỹ lại, chắc hẳn là do người của bộ lạc châu Phi cố ý tạo ra để nhằm lừa tiền bồi thường".
"Cái gì? Chuyện lại như thế à!"
Giọng ông Vân ở đầu dây bên kia khẽ biến, bởi vì thảm họa khai thác kia mà nhà họ Lâm phải bồi thường mấy tỉ đô la.
Ông ấy không ngờ đến, đằng sau chuyện này còn có bàn tay gây nên tội ác.
"Cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ cử người đi điều tra rõ. Nếu thật sự có người đứng sau giật dây, với năng lực tình báo hùng mạnh của nhà họ Lâm, chỉ cần có hướng đi thì không bao lâu nữa cũng sẽ có kết quả", ông Vân nghiêm nghị nói.
"Ừ".
Lâm Hàn cúp điện thoại.
Lúc này, Ngô Hùng và Từ Dung cũng đã đuổi kịp.
"Cậu Lâm, cùng đi ăn cơm trưa nhé!", Ngô Hùng tươi cười nói: "Cậu đã cống hiến quá nhiều cho ngành giáo dục thành phố Đông Hải của chúng ta, các cán bộ trong hệ thống giáo dục đều muốn gặp gỡ cậu, để còn cảm ơn tình cảm to lớn của cậu nữa!"
Nghe thế, Từ Dung nhìn Lâm Hàn với ánh mắt nghi hoặc, Lâm Hàn đã làm gì mà giám đốc Ngô lại bày tỏ đến vậy?
Trong nháy mắt, chàng trai này lại càng bí ẩn hơn.
"Không cần đâu, tôi không có hứng thú ăn cơm trưa gì cả", Lâm Hàn khoát tay.
Nụ cười Ngô Hùng có hơi xụ xuống, nhưng cũng không nổi giận:
"Được rồi, theo ý cậu Lâm vậy. À đúng rồi cậu Lâm, việc xây dựng trường tiểu học ở khu Bành Hộ đã được phê duyệt. Sau một thời gian nữa sẽ chính thức khởi công. Đến lúc đó, tôi muốn mời cậu Lâm đến tham gia buổi lễ cắt băng khởi công".
"Dù sao không có cậu Lâm, trường tiểu học này cũng không thể xây dựng. Với cả tên của trường tiểu học còn chưa được quyết định, phía chúng tôi cũng mong cậu Lâm đặt giúp một cái tên".
Lâm Hàn sờ càm nói: "Chuyện này thì được, đến lúc đó ông báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến".
Anh nhớ chị Nhu và Tiểu Hàm cũng đang ở khu Bành Hộ, lâu rồi không gặp, không biết cuộc sống của bọn họ thế nào rồi.
Nếu trường tiểu học được xây dựng xong, Tiểu Hàm có thể đi học luôn ở khu Bành Hộ, không cần mỗi ngày đi đường xa.
"Còn về tên của trường tiểu học", Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh nói: "Vậy gọi là trường tiểu học Phi Thường đi!"
"Trường tiểu học Phi Thường?"
Ánh mắt Ngô Hùng sáng lên: "Phi thường phi thường, sinh ra để phi thường, sau này cũng muốn trở thành một người phi thường! Tên rất hay! Mong rằng đám nhỏ trong khu Bành Hộ có thể hiểu được hết ý nghĩa của cái tên này".
Lâm Hàn bật cười, cũng không nói gì thêm.
Ngay lúc này, tại văn phòng chủ nhiệm khoa.
"Alo, bố à".
Charles đang nói chuyện điện thoại với bố của cậu ta - thủ lĩnh bộ lạc Ami.
"Charles! Bây giờ lập tức mua vé máy bay quay về nhanh!", đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quyết đoán.
"Sao thế bố?", Charles hơi sửng sốt.
"Con vừa đến Hoa Hạ không bao lâu mà, sao bố lại bảo con về? Con không muốn về đâu, con vô cùng thích chỗ này, nhất là con gái Hoa Hạ. Tuy rằng trường học của con đã hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến, nhưng vẫn có vài cô nhìn thấy con là người da đen thì rất chủ động".
"Bố ơi bố! Bố còn chưa biết mấy cô ấy chủ động đến mức nào đâu, vừa quen biết ngày đầu mà đã có thể nảy sinh quan hệ luôn đó! Đây là điều hết sức tuyệt vời! Con không thể rời khỏi nơi này được!"
Charles bày tỏ thái độ kiên quyết.
"Ôi thần linh ơi!! Đến lúc nào rồi mà mày còn nghĩ tới con gái Hoa Hạ nữa hả! Con heo háo sắc nhà mày!", bố Charles mắng to:
"Bố của mày, là tao đây sắp bị tống vào tù rồi này! Mỏ vàng của bộ lạc chúng ta cũng sắp bị cướp mất rồi! Đến lúc đó, mày đào đâu ra tiền mà trêu đùa con gái Hoa Hạ hả?"
"Hả? Sao có thể xảy ra chuyện này được?", Charles trợn tròn mắt.
"Chuyện chúng ta cố ý gây nên thảm họa khai thác để lấy tiền bồi thường đã bị gia tộc họ Lâm phát giác! Chúa ơi, bố cũng không hiểu nổi, tất cả những chuyện này đều không để lộ chút sơ hở nào mà tại sao lại bị phát giác chứ", bố của Charles khó hiểu:
"Chuyện này chỉ có bố với con biết, con thì đang ở Hoa Hạ, vậy thì còn ai tiết lộ bí mật này chứ?"
Ầm!
Trong nháy mắt, Charles liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Vừa rồi, cậu ta đã nói với chủ nhiệm khoa trường học chuyện thảm họa khai thác kia là cố ý gây nên để gạt lấy tiền bồi thường.
Chẳng lẽ khi nãy lỡ miệng nói ra, tin tức đã bị lan truyền về bên bộ lạc rồi sao?
Vả lại, người gọi là cậu Lâm khi nãy cũng nghe được tin tức này, quan trọng là hắn cũng họ Lâm.
Gia tộc...gia tộc họ Lâm...
Nghĩ tới đây, trong lòng Charles nổi lên phong ba bão tố.
"Ôi thần linh ơi! Lẽ nào cậu Lâm kia chính là người của gia tộc họ Lâm!"
Charles hoảng hốt há hốc mồm, sau đó lại lắc đầu:
"Không thể nào! Không thể như vậy được! Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Cậu Lâm đó chắc cũng chỉ là họ Lâm bình thường thôi, không thể nào là người của gia tộc họ Lâm kia được!"
"Charles, con làm sao thế? Sao con không nói gì?", bố Charles hỏi.
"Con chỉ nhớ lại một chuyện, nhưng cảm thấy khả năng không cao", Charles thành thật đáp.
"Đồ đầu đất! Đồ óc heo! Lúc này rồi mà còn nghĩ gì nữa? Nhanh chóng trở về ngay, nếu tao vào tù, vẫn còn rất nhiều chuyện ở bộ lạc cần mày giải quyết đấy!"
"Vâng, bây giờ con lập tức mua vé máy bay!"
Charles vô cùng bất lực, gặp chuyện thế này, dù sao cũng phải chạy về thôi.
...
Ngô Hùng ngồi lên xe GMC rời đi.
"Cậu Lâm, chuyện lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không biết làm sao để lấy lại được bằng tốt nghiệp nữa".
Từ Dung vô cùng cảm kích nhìn Lâm Hàn: "Tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào đây".
"Báo đáp gì chứ, chuyện nhỏ như cọng lông ấy mà".
Lâm Hàn khoát khoát tay: "Sắp tới cô có dự định gì không?"