Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quảng trường trước khách sạn Song Mộc.

Các cao thủ nhà họ Lâm lúc này đầu có chút kích động, nếu không vì sợ gây sự chú ý, nếu không vì nội dung luyện tập họ ghi nhớ thì e rằng lúc này họ đã hò reo hoan hô rồi.


Lâm Phong bên cạnh Lâm Hàn cũng có chút vui mừng, cũng đã một thời gian rất dài ông ta không nghỉ ngơi rồi, những cấp dưới này cũng thế, họ đều cần được nghỉ ngơi, thả lỏng hợp lý.

Mà ngoài kỳ nghỉ này còn có phần thưởng đặc biệt nhất định và được Lâm Hàn ghi nhớ.

Điều này càng có sức hấp dẫn với Lâm Phong và những cao thủ nhà họ Lâm hơn.


Cao thủ nhà họ Lâm có hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt, muốn thăng cấp có rất nhiều cách nhưng không có cách nào đơn giản, dù đủ thực lực hay kinh nghiệm, hoặc là lập công thì đều không phải chuyện dễ.

Dù sao bao nhiêu cao thủ nhà họ Lâm như vậy, thiên phú của mọi người đều không thấp, ai cũng cố gắng, bạn có thể làm được thì người khác cũng làm được, muốn kéo dài khoảng cách là rất khó, kéo được một chút khoảng cách đã là tốt lắm rồi.

Mà những lời Lâm Hàn vừa nói chắc chắn đã mang đến cho họ sự kỳ vọng rất lớn.

Lâm Hàn là gia chủ tương lai của nhà họ Lâm, địa vị đương nhiên không thể bàn cãi, chỉ cần được Lâm Hàn ghi nhớ, được Lâm Hàn đánh giá cao thì tương lai không lâu nữa, khi Lâm Hàn chính thức trở thành gia chủ nhà họ Lâm, đãi ngộ của họ sẽ ít sao?

Ngay cả Lâm Phong cũng cực kỳ chú ý điểm này, khoảng thời gian này ông ta luôn làm hết sức mình, muốn làm tốt mọi việc hơn nữa và không được xảy ra sai sót gì.

Mục đích của việc làm này là để tạo ấn tượng tốt với Lâm Hàn, sau khi Lâm Hàn chính thức trở thành gia chủ, Lâm Phong cũng có thể thu được những lợi ích ngoài sức tưởng tượng.

Mà người có chức vị cao như Lâm Phong còn có ý nghĩ này, huống chi những cao thủ bình thường của nhà họ Lâm, ai cũng muốn được Lâm Hàn ghi nhớ.

Nhưng để Lâm Hàn ghi nhớ thì không đơn giản, chưa nói cơ hội không nhiều, cho dù cơ hội đến, khi Lâm Hàn gặp vấn đề khó gì, bên cạnh anh đã có bao nhiêu cao thủ mạnh, có cao thủ nào không giải quyết được? Hoàn toàn không tới lượt những cao thủ bình thường bọn họ.

Mà như Lâm Hàn nói, lần này là một cơ hội rất tốt.

Muốn tạo ra khoảng cách lớn với các cao thủ khác của nhà họ Lâm là rất khó, nhưng lập công trong hành động lần này, để Lâm Hàn ghi nhớ, mặc dù không đơn giản nhưng cũng tương đối dễ thực hiện.

Nhất thời, tất cả các cao thủ nhà họ Lâm đều hưng phấn, họ càng ngày càng mong chờ hành động lần này.

Về nội dung cụ thể của hành động lần này, các cao thủ nhà họ Lâm đang có mặt đều không biết, Lâm Phong và Lâm Hàn chỉ nói cho họ biết những việc họ chịu trách nhiệm, còn lại chờ đến lúc đó nghe lệnh Lâm Hàn và Lâm Phong sau.

Nhưng hai ngày nay như vậy, cao thủ nhà họ Lâm cũng ý thức được, có thể khiến Lâm Phong sau khi trở về liền lập tức sắp xếp chức trách và nhiệm vụ cho từng cao thủ nhà họ Lâm ngay trong đêm như thế, chắc chắn kế hoạch lần này vô cùng quan trọng nên ông ta mới thận trọng đến vậy.

Lâm Hàn thấy mọi người đều đã kích động thì biết mình đã nâng cao được tinh thần cho họ.

Dù Lâm Hàn chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng hiệu quả và tác dụng lại rất lớn, dù sao những gì Lâm Hàn hứa đều là điều mà họ thực sự mong đợi và thực sự muốn, hữu ích hơn nói dài dòng rất nhiều.


Lâm Hàn nói tiếp: “Những điều tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, bây giờ chuẩn bị xuất phát đến trang viên nhà họ Tiêu. Vừa nãy tôi đã hứa lợi ích rồi, nhưng có điều này tôi cũng phải nói trước. Nếu trong quá trình thực hiện hành động, có ai lơ là để xảy ra vấn đề, dù là một vấn đề nhỏ tôi cũng sẽ truy cứu, không dễ dàng cho qua. Những lúc khác thì bỏ qua, xảy ra vấn đề là xảy ra vấn đề, nhưng vào lúc mấu chốt này, tôi không cho phép ai được xảy ra sai sót, hiểu chưa?”


Nghe Lâm Hàn nói, các cao thủ nhà họ Lâm dần nghiêm túc trở lại, mặc dù cho tới giờ họ vẫn không biết kế hoạch lần này là gì, chỉ biết phải đi theo nhà họ Tiêu đến tham gia hội nghị quý tộc, nhưng Lâm Hàn đã nghiêm túc như vậy thì hiển nhiên nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, họ không dám cẩu thả dù chỉ một chút.

“Rõ!”, các cao thủ nhà họ Lâm đồng thanh đáp lại.

Lâm Hàn hài lòng gật đầu.


Lâm Hàn vẫn rất tin tưởng vào năng lực và tính cách của cao thủ nhà họ Lâm, sở dĩ anh nói vậy là để họ cảnh giác, đồng thời có nhiều bảo đảm hơn cho kế hoạch lần này, đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà với tinh thần hiện tại của cao thủ nhà họ Lâm, Lâm Hàn cũng khá hài lòng.

Mặc dù trước đây tinh thần của họ cũng không tệ, ai cũng đều rất khí thế, khó có thể nhìn ra sự mệt mỏi từ họ.

Nhưng sau những lời này, Lâm Hàn có thể nhận thấy rõ tâm lý họ đã thay đổi.

Dù sao trước đây họ chỉ muốn làm tốt mệnh lệnh Lâm Hàn giao cho, nhưng bây giờ thì khác, hành động lần này liên quan đến tiền đồ và kỳ nghỉ sau này của họ nên ai cũng chú tâm hơn.

Đồng thời, vì có lời nhắc nhở của Lâm Hàn mà họ cũng sẽ thận trọng hơn, không dám để xảy ra vấn đề dù là nhỏ nhất, nếu khiến Lâm Hàn không hài lòng thì hậu quả sẽ rất thảm.

So sánh sự thay đổi tinh thần trước và sau của cao thủ nhà họ Lâm, Lâm Hàn thầm gật đầu hài lòng, anh tin rằng chắc chắn họ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, hoàn thành tốt kế hoạch lần này.

Thời gian đã đến, Lâm Hàn không nói thêm lãng phí thời gian nữa, anh hạ lệnh tới trang viên nhà họ Tiêu.

Các cao thủ nhà họ Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng, mau chóng lên xe, đoàn xe hùng hậu chạy về phía trang viên nhà họ Tiêu trong ánh hoàng hôn.

Trong một chiếc xe, Lâm Hàn, Lâm Phong, Tiểu Tây và Hạ Sương ngồi riêng biệt.

Lâm Phong và Tiểu Tây không có gì phải làm, mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, cụ thể thì đến lúc đó xem tình hình rồi cử người.

Còn Hạ Sương ở bên cạnh không liên quan gì đến kế hoạch lần này, chỉ đi theo Lâm Hàn quan sát, mở rộng kiến thức tạo điều kiện cho việc phát triển và duy trì công việc sau này của cô ta. Hạ Sương biết nội dung kế hoạch nhưng cũng không thể nói, chỉ có thể im lặng, lúc này cô ta ngồi bên cạnh Lâm Hàn muốn nói lại thôi, dường như muốn nói gì đó lại cảm thấy không tiện nói ra.
1630291614814.png


Nhà họ Khương.


Khi đoàn xe khổng lồ của Lâm Hàn xuất phát từ khách sạn Song Mộc thì tin tức đã được lan truyền rất nhanh, nhà họ Khương luôn chú ý đến động tĩnh bên Lâm Hàn nhanh chóng nhận được tin tình báo, biết được tình huống bên Lâm Hàn.

“Hướng xuất phát là nhà họ Tiêu? Chẳng lẽ Lâm Hàn định dẫn người theo nhà họ Tiêu tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này ư? Tên đó khinh thường chúng ta, tưởng mọi người đều ngồi đó làm kiểng chắc? Đã cố tình không cho tên đó hội nghị lần này mà vẫn còn cứng đầu muốn tham gia, đúng là muốn chết mà!”, Khương Thư Nhai hơi khinh thường nói.

Trận chiến của ba quý tộc lớn lần trước khiến Khương Thư Nhai cảm thấy cực kỳ nhục nhã, hơn nữa Khương Thư Nhai cũng không nghĩ rằng thực lực của mình chẳng bằng Lâm Hàn, chỉ là không được may mắn bằng anh nên thua mà thôi.


Nhưng lần đó cậu ta đã thua nên cũng hết cách rồi, chỉ có thể chấp nhận bị Lâm Hàn sỉ nhục, cuối cùng phải giao nộp cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lên, bồi thường thêm nhiều như thế khiến nhà họ Khương tổn thất nghiêm trọng.

Lần này, Khương Thư Nhai nói đây chính là cơ hội trả thù tốt nhất của cậu ta.

Tuy không biết Lâm Hàn tìm đâu ra hơn bốn trăm người, nhưng đông đúc như thế thì không thể là cao thủ hết được, theo tình huống của Lâm Hàn lần trước, lấy ra hơn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không phải là chuyện dễ.

Hơn trăm cao thủ đã là nhiều rồi, sức mạnh có thể nói là khổng lồ, nhà họ Khương cũng không phải là đối thủ.

Nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn khác, nó liên quan đến hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, tuy phần lớn thế lực ở thành phố này cạnh tranh với nhau, nhưng khi đối mặt với các thế lực bên ngoài thì họ sẽ thống nhất cùng đối ngoại.

Thời gian trước, nhà họ Khương, nhà họ Chu cùng với phần lớn thế lực của Thiên Kinh đã liên hợp với nhau, chuẩn bị đối phó với Lâm Hàn, không cho anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, không cho Lâm Hàn tiến vào chiếm giữ vùng xám của thành phố này.

Theo lý thuyết, có lẽ Lâm Hàn cũng biết được tin tức này, dù không biết thì bên nhà họ Tiêu cũng sẽ nắm bắt được thông tin và kể lại cho Lâm Hàn.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn vẫn xuất động nhân thủ, trực tiếp đi đến nhà họ Tiêu, lại còn đúng ngay lúc này, một ngày trước khi hội nghị quý tộc Thiên Kinh diễn ra, mục đích thì không cần nói cũng biết.

“Tên Lâm Hàn này nghĩ cái gì thế không biết? Cậu ta không thể không biết bên chúng ta đang liên minh với nhau để đối phó với mình, tại sao cậu ta lại muốn tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh với nhà họ Tiêu lần này, chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình có thể chống lại được phần lớn thế lực lớn ở Thiên Kinh nhắm vào mình như thế ư?”, ông Khương hơi khó hiểu nói.

“Còn là gì được nữa, chắc chắn là nghé con không sợ hổ rồi, đến cũng tốt thôi, không đến chúng ta lại còn phải chờ nhà họ Khương lấy lại sức mạnh mới trả thù được, nếu anh ta đã dám đến thì chúng ta có cơ hội trực tiếp trả thù, đến lúc đó chúng ta đứng giữa làm khó làm dễ, không chỉ khiến anh ta chẳng tham dự được hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, tốt nhất là khiến cho anh ta đắc tội với các thế lực lớn cửa Thiên Kinh, khi đó thì anh ta chắc chắn sẽ chết thôi? Chúng ta cũng dễ mượn dao kẻ khác để báo thù lớn của mình!”, Khương Thư Nhai đầy hào hứng nói, dường như cậu ta đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hàn phải quỳ xuống đất cầu xin.

Ông Khương bên cạnh thì không hào hứng được như vậy, vẻ mặt ông ta trở nên nặng nề, cảm thấy vụ việc lần này có gì đó rất lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì ông ta lại không nói được, chỉ có thể xem là mình suy nghĩ quá nhiều, mong là không xảy ra chuyện gì.

Những gì đang diễn ra ở nhà họ Khương cũng xuất hiện trong nhà các thế lực khác ở Thiên Kinh.

Tất cả các thế lực của Thiên Kinh đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Lâm Hàn đối mặt với phần lớn thế lực Thiên Kinh nhắm vào như thế vẫn muốn đến tham dự hội nghị quý tộc lần này, chẳng lẽ anh không biết chữ chết viết thế nào ư?


Nhất là những thế lực cố tình nhắm vào Lâm Hàn lần này lại càng khó hiểu, không biết rốt cuộc mọi chuyện là sao.

Bấy giờ, trong nhà lớn của nhà họ Khổng.

Tuy là nhà họ Khổng không tham gia vào chuyện này nhưng vẫn dõi mắt theo sát, suy cho cùng họ cũng không muốn Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, nếu không với thực lực của nhà họ Lâm thì nhà họ Khổng nhất quyết phải chia bớt một phần lợi ích cho họ, đó không phải là cảnh người nhà họ Khổng muốn nhìn thấy.

Trước đây, nhà họ Khổng đã chuẩn bị ra tay, kết quả lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, không biết từ đâu xuất hiện một sát thủ cực kỳ lợi hại khiến kế hoạch lần đó trực tiếp thất bại.

Sau đó, nhà họ Không luôn giám thị người nhà họ Tiêu và Lâm Hàn, nhưng vẫn không tìm được điều gì khác thường, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu cũng không có quân cứu viện, chỉ có vài cao thủ còn sót lại của nhà họ Tiêu và những người Lâm Hàn mang đến từ trước.


Bấy giờ biết Lâm Hàn trực tiếp dẫn người đến nhà họ Tiêu vào thời điểm này khiến nhà họ Khổng cũng hơi khó hiểu.

“Rốt cuộc Lâm Hàn làm cái gì thế? Theo lý thuyết tên đó không phải là loại ngu ngốc khờ khạo gì, biết rõ đó là đường cụt vẫn còn cố xông vào ư?”, gia chủ Khổng Trung Thiên của nhà họ Khổng khó hiểu nói.

Khổng Trung Thiên là người đàn ông trung niên, khác hẳn với cái tên đầy khí phách đó, ông ta lại mang khí chất của một con người nho nhã.

Dưới Khổng Trung Thiên có hai thanh niên mặt mũi khá giống nhau.

Đó chính là hai cậu ấm nhà họ Khổng, cậu cả Khổng Tử Dục và cậu nhỏ Khổng Tử Diệp.

Khổng Tử Dục khá cao to, trông có vẻ vạm vỡ còn Khổng Tử Diệp lại trông giống Khổng Trung Thiên, cũng là kiểu đàn ông nho nhã.

Rõ ràng họ là anh em ruột, mặt mũi cũng na ná nhau nhưng tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Khổng Trung Thiên cũng thích đứa con nhỏ của mình hơn, dù còn nhỏ nhưng tất cả mọi mặt đều giống ông ta khiến Khổng Trung Thiên rất hài lòng, vì vậy ông ta cũng tập trung bồi dưỡng con trai nhỏ, muốn cậu ta trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Khổng.

“Có khi nào tên Lâm Hàn đó đã nghĩ ra cách nào đó để giải quyết rồi không? Nhà họ Khổng chúng ta có nên nhúng tay vào không?”, Khổng Tử Diệp hơi lo lắng nói, căn cứ vào những gì cậu ta quan sát được thì Lâm Hàn tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc, bây giờ anh hành động như thế tất nhiên phải có nguyên nhân, có lẽ anh đang tự tin vào điều gì đó.

Khổng Tử Dục lại không quan tâm tới, tùy tiện nói: “Con thấy tên đó là thứ không biết điều thôi, bỏ đi, có gì thì con dẫn người đi tìm hiểu một chút là được rồi? Con đi đây!”

Không Tử Dục còn chưa nói dứt lời đã trực tiếp đứng dậy, dẫn theo mấy cao thủ trực tiếp rời khỏi nhà họ Khổng, chuẩn bị đi tìm Lâm Hàn hỏi thử xem mọi chuyện là thế nào.

Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp đang định ngăn cản thì Không Tử Dục đã trực tiếp rời khỏi đó, căn bản là không cản kịp.

“Cái thằng này, sao tính tình nó lại bộc trực thẳng thắn như vậy nhỉ?”, Khổng Trung Thiên tức giận đập bàn, hơi bực bội, rõ ràng là con trai ông ta, cũng được dạy dỗ đàng hoàng nhưng lại xúc động như thế, làm sao quản lý nhà họ Khổng được?

Khổng Tử Diệp bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, chợt suy nghĩ về sát thủ mà cao thủ nhà họ Khổng gặp phải ở thành phố Phụng Thiên có phải do Khổng Tử Dục sai phái hay không.
1630291628041.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK