"Lâm Hàn đúng là loại làm cho người ta ghét cay ghét đắng mà! Sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn đã đành, giờ lại còn ăn cháo đá bát!"
"Đúng đó, nếu không có nhà tài trợ, cậu ta được như bây giờ sao? Vậy mà còn vô lễ với nhà tài trợ nữa! Họ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu chứ!"
"Nếu không phải xã hội bây giờ có luật pháp, không được tùy tiện đánh người ta, tôi đã xông lên đập cho cậu ta một trận từ lâu rồi!"
"Phải tát cho cậu ta một bạt tai tôi mới hả dạ được!"
Âm thanh bàn tán xôn xao càng ngày càng lớn.
Có mấy gã vạm vỡ cũng lườm Lâm Hàn rồi siết chặt nắm đấm, cứ như lúc nào cũng có thể xông lên.
Ánh mắt người phục vụ của nhà hàng nhìn Lâm Hàn cũng dần hiện lên tia chán ghét.
"Lâm Hàn, anh nên đi nhanh đi!"
Thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng, phóng viên Tiểu Trần nói:
"Cho dù, đạo đức của anh có tồi tệ như thế nào, nhưng thời gian tới anh còn phải quay video với tôi nữa. Vì nghĩ cho an toàn của anh, cũng vì chương trình 'Tôi là triệu phú', anh nhanh chóng về nhà đi, tôi thật sự lo rằng anh sẽ bị người ta đánh đấy".
"Không sao đâu", Lâm Hàn cười nhạt, không may mảy lo lắng.
"Không sao?"
Phóng viên Tiểu Vương giễu cợt: "Đợi khi cậu xảy ra chuyện, bị đánh vỡ đầu chảy máu thì có hối hận cũng không kịp nữa! Hơn nữa, với hạng người ăn cháo đá bát như cậu, tôi cũng sẽ đề nghị nhà tài trợ thu hồi lại 10 triệu kia của cậu!"
"Đúng rồi! Lấy lại 10 triệu kia đi, hạng người này không xứng có được số tiền lớn như vậy!"
"Lấy được tiền rồi quay ngoắt đi, đúng là cái thứ ăn cháo đá bát!"
"Tôi khinh nhất là loại người này đấy!"
Mấy người phóng viên luyên thuyên không dứt.
Cộp cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông hiên ngang bước vào.
Người đàn ông này mặc một bộ vest, khuôn mặt chữ điền rất điềm đạm, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
"Anh Lý!"
"Chào anh Lý!"
"Lần đầu gặp mặt anh Lý!"
...
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, những phóng viên kia liền thay đổi sắc mặt, vô cùng lễ phép chào hỏi, còn tự động dạt ra hai bên để anh ta bước vào.
Người này chính là trưởng phòng tài chính của livestream Sa Ngư - Lý Minh.
Đồng thời cũng là nhà tài trợ chính cho ê-kíp chương trình "Tôi là triệu phú".
Sáu mươi phần trăm tiền lương của mấy người phóng viên này đều do Lý Minh trả.
Lý Minh chính là cơm áo gạo tiền của bọn họ, nên hiển nhiên bọn họ phải đối đãi cung kính.
"Ừ".
Biểu cảm Lý Minh không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với các phóng viên, sau đó anh ta lập tức muốn đi lên lầu.
Bất chợt, khi vừa nhìn thấy chàng trai đang đứng gần đó, ánh mắt anh ta lóe lên.
Anh ta khẽ giật mình, tức thì mỉm cười cung kính, vội vã bước đến chào đón:
"Cậu Lâm, không ngờ cậu lại tới sớm hơn tôi một bước! Tôi còn tính gọi điện thoại hỏi khi nào cậu đến đây!"
"Bình thường tôi rất đúng giờ", Lâm Hàn liếc nhìn Lý Minh, nhàn nhạt nói.
"Cậu...cậu Lâm?"
Lúc mười mấy người phóng viên vừa nghe thấy lời của Lý Minh, tập thể đều ngây ra tại chỗ, trợn to mắt không thể tin nổi.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Anh Lý gọi tên Lâm Hàn ăn cháo đá bát kia là “cậu Lâm”?
Sao lại thế chứ!
Mình có nghe lầm không?
Mười mấy phóng viên đều ngây ra như phỗng, không thể tin nổi.
Nhất là hai người phóng viên Tiểu Trần và Tiểu Vương, bọn họ há hốc cả mồm, hô hấp dồn dập, không tài nào tin nổi vào mắt mình.
Không ai có thể hiểu rõ Lâm Hàn hơn bọn họ.
Lâm Hàn chính là một tên sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn, là một kẻ ty tiện ăn cháo đá bát!
Mà kẻ ty tiện này nếu không có 10 triệu tệ của anh Lý thì sẽ không bao giờ có thể trở thành triệu phú được.
Nhưng, vì cớ gì mà anh Lý lại gọi hạng người này là "cậu Lâm"?
Cậu ta xứng với danh xưng "cậu Lâm" sao?
Hơn nữa thân phận của anh Lý danh giá cỡ nào chứ, sao có thể cung kính với Lâm Hàn như vậy?
Bọn họ càng nghĩ thì lại càng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ Lâm Hàn này còn có lai lịch bí ẩn gì mà bọn họ không biết sao?
Khoan đã!
Sắc mặt phóng viên Tiểu Trần bỗng nhiên tái nhợt, trong lòng nổi lên phong ba bão táp.
Thân phận anh Lý đã ngồi tít trên cao, không tài nào chạm đến được.
Nhưng anh Lý lại một mực đối đãi cung kính với Lâm Hàn như thế, còn gọi anh ta là "cậu Lâm".
Nếu thật sự Lâm Hàn còn một thân phận đang che giấu, vậy thận phận này sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Nghĩ tới đây, Tiểu Trần bị dọa đến hai chân run rẩy, suýt nữa đã ngồi bịch xuống đất.
Đợi đến khi cô ta nhìn sang, Lý Minh đã cung kính hết mực đưa Lâm Hàn lên lầu.
"Chúng ta...cũng lên thôi!"
Tiểu Trần hít một hơi sâu, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, run giọng nói.
...
Phòng VIP số 1, tại lầu bốn.
Phòng này rất lớn, trên tường dán kín tranh thuỷ mặc mang phong cách cổ xưa.
Bên trong đã bày xong hai bàn đầy thức ăn, tất cả đều là món ăn đặc sắc nhất của A Little House.
Cá giấm Tây Hồ, thịt kho Đông Pha, nem rán giòn, thịt heo hấp lá sen...
Đầy đủ màu sắc và hương vị, tất cả đều là món ăn vùng Giang Nam làm người khác phải thèm nhỏ dãi.
Trong hai bàn thì vẫn còn một bàn có ghế trống, dĩ nhiên là bàn của đám phóng viên.
Bàn còn lại thì đã ngồi kín chỗ.
Những người này đều ăn mặc sang trọng, tuổi tác cũng tầm 40, có người thì mặc vest đi giày da trông rất lịch lãm, có người lại đeo dây chuyên vàng bản lớn, mặt mày dữ dằn, trông như một tên nhà giàu mới nổi.
Nhưng họ có một điểm giống nhau là người nào người nấy đều rất giàu có.
Lâm Hàn đảo mắt nhìn, Trịnh Lượng của nhà họ Trịnh cũng ngồi trong bàn này.
Lúc này, vị trí chủ tọa vẫn để trống, không có ai ngồi đấy.
Ngồi cạnh ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính.
Người đàn ông này trong một cái áo sơ mi trắng rộng rãi, cúc áo được thay bằng dây thừng loại nhỏ, trông có vẻ là một người bình dị dễ gần.
Nhưng ánh mắt của ông ta sáng lên vẻ tinh anh, hiển nhiên không phải một người tầm thường.
Lâm Hàn vừa nhìn người đàn ông này thì có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.
"Anh Lý đến rồi!"
"Anh Lý nhanh ngồi xuống đi nào!"
"Đã để ghế chủ tọa cho anh rồi đấy!"
Lý Minh vừa vào, những nhà tài trợ kia đều vội vã đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Chỉ có Trịnh Lượng bước đến cạnh Lâm Hàn, cung kính cúi đầu khẽ nói:
"Cậu Lâm!"
Ông ta đang cực kỳ đắc ý, đám nhà tài trợ này đúng là không có mắt nhìn người, đâu biết được vị trí cao nhất nơi này lại chính là cậu Lâm.
Lâm Hàn khẽ gật đầu.
"Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ tọa đi".
Lý Minh cung kính nói với Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng không khách sáo, bước thẳng đến chủ tọa ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ điềm đạm.
Lý Minh thì ngồi bên cạnh anh.
"Hử?"
Những nhà tài trợ kia đồng loạt sửng sốt, không hiểu vì sao Lý Minh lại nhường ghế chủ tọa cho một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch.
Tên nhóc này có tài cán gì mà ngồi vào ghế chủ tọa chứ?
Nên biết rằng, trong số những nhà tài trợ ở đây, không một ai có giá trị con người thấp hơn 1 tỷ cả, địa vị bọn họ đều rất cao.
Địa vị thằng nhóc này chẳng lẽ còn cao hơn bọn họ sao?
Cơ mà, bọn họ cảm thấy thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch này cũng có chút quen quen.
"Đợi đã! Cậu ta là Lâm Hàn!"
Có người nhận ra thân phận của Lâm Hàn.
"Lâm Hàn trong 'Tôi là triệu phú' tối qua!"
"Sao lại là cậu ta được!"
Sắc mặt những nhà tài trợ kia liền thay đổi, vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù rất sốc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại trở nên bình tĩnh chỉ trong tích tắc.
Đám người ở đây đều là cáo già, nếu Lý Minh đã nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn, hiển nhiên thân phận Lâm Hàn này không hề đơn giản rồi.
Lúc này, tốt nhất là nên thành thật ngồi yên theo dõi thôi.
"Cậu Lâm, lâu rồi không gặp".
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng bên cạnh khẽ mỉm cười, lịch sự chào hỏi Lâm Hàn.
"Ông biết tôi à?"
Lâm Hàn nhìn người đàn ông trung niên cảm thấy có chút quen quen.
"Tôi là Hồng Nhai, đã từng ra mắt cậu Lâm rồi".
Người đàn ông trung niên cười nói, tỏ ra vô cùng điềm đạm.
"Cậu Lâm, ông ta là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng", Lý Minh nhìn sang Hồng Nhai, nghiêm túc nói:
"Nhà họ Hồng ở Kim Lăng - một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông à".