Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: Đến nhà mới của chúng ta nào!

"Em cảm thấy tản bộ ở khu này cũng thoải mái lắm rồi, chẳng lẽ ông xã muốn đến công viên sao?", Dương Lệ thắc mắc hỏi.


"Nhưng công viên cách đây xa quá, đi xe đến rồi về cũng khá tốn xăng đó, đi về cũng tốn mấy chục tệ rồi, không cần thiết lãng phí tiền xăng thế đâu".


"Không phải đến công viên, chúng ta đến nhà mới".


Lâm Hàn mỉm cười, bảo Dương Lệ lên xe.


"Nhà mới á!"


Hai mắt Dương Lệ sáng lên, trước đó Lâm Hàn cũng đã nói mua nhà, nhưng đến tận bây giờ Dương Lệ vẫn chưa từng hỏi han cụ thể lần nào.


Cô không ngờ, Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đến xem nhà mới.


"Nhà mới ở đâu vậy?", khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Dương Lệ tràn đầy tò mò.


"Ở núi Vân Mộng đó", Lâm Hàn khởi động xe.



"Ông xã à, đến lúc này rồi mà anh còn khoác lác nữa!", Dương Lệ liếc Lâm Hàn, nhõng nhẽo nói: "Anh nói cho em biết đi mà, rốt cuộc là ở đâu vậy! Đừng có mà chém gió nữa!"


"Thật mà, anh có chém gió đâu", Lâm Hàn bất lực cười nói.


"Hứ, không nói thì thôi!"


Dương Lệ giận dỗi không thèm mở miệng nữa.


Xe rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, ôm cua hướng về phía núi Vân Mộng, không bao lâu thì đã đến cửa vào đường núi Vân Mộng.


"Ông xã, dừng xe nhanh!"


Dương Lệ biến sắc: "Anh mà chạy thêm về phía trước là thật sự lên núi Vân Mộng đó, đây chính là khu biệt thự tư nhân, không cho người lạ tuỳ tiện ra vào đâu!"


Lâm Hàn không nói gì, tiếp tục cho xe chạy vào đường núi.


Không bao lâu thì đã đến cổng vào khu biệt thự.


Nhìn cổng tự động màu đen, còn có vài người bảo vệ mặt mũi nghiêm túc đứng gác, Dương Lệ xấu hổ cúi sát đầu xuống, tim cô đập thình thịch, toang rồi, toang thật rồi, lần này mất mặt chết mất, nhất định sẽ bị bảo vệ đuổi ra cho mà xem.


"Ông xã, nhanh chóng quay đầu xe lại đi anh".


Khuôn mặt Dương Lệ đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Lâm Hàn: "Lát nữa bị người ta đuổi đi mất mặt lắm!"


Nhưng lúc bảo vệ nhìn thấy Lâm Hàn thì lập tức mở cổng tự động ra, lại còn lớn tiếng chào hỏi:


"Chào mừng chủ nhà trở về!"


"Chào... Chào mừng chủ nhà trở về?"


Nghe đến đây, Dương Lệ trợn tròn đôi mắt lên: "Ông xã, anh ta vừa nói gì thế, em có nghe nhầm không?"


"Em không nghe nhầm đâu", Lâm Hàn bật cười rồi lái xe vào biệt thự.


"Không thể nào, nhất định em đã nghe nhầm, chắc chắn bảo vệ nhận lầm người nên mới cho chúng ta vào trong", Dương Lệ lắc đầu, khẩn thiết nói:


"Ông xã, nhanh về đi anh, trong này là biệt thự tư nhân, chúng ta cứ xông vào đại như vậy, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay đâu".


"Có anh ở đây sao có chuyện gì được, em nhìn xem, đến nhà rồi".


Lâm Hàn lái xe đến đỗ trước một dãy biệt thự, anh bước xuống xe rồi đi vòng qua mở cửa ghế phụ, nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ đỡ cô ra ngoài.


"Em nhìn đi, đây chính là nhà mới của chúng ta đấy".


Lâm Hàn chỉ vào biệt thự trước mặt.


Biệt thự nằm lọt thỏm giữa sườn núi Vân Mộng, mang kiến trúc bốn tầng của Châu Âu, sau lưng là một mảnh rừng trúc xanh mướt, xung quanh còn có suối nước nóng đang chảy. Bên trong biệt thự, còn thấp thoáng thấy hồ bơi và ao nước sóng gợn lăn tăn. Bên cạnh là vườn hoa đủ loại màu sắc đang thi nhau khoe sắc, đung đưa trong gió.


"Đây không phải là cái biệt thự 87 triệu bị một đại gia ngầm mua sao?"


Dương Lệ nhìn biệt thự có chút tức giận.


"Ông xã, chúng ta đừng đùa nữa được không, loại biệt thự này không phải nơi để cho tầng lớp người như chúng ta ở đâu. Hơn nữa, chúng ta lẻn vào đây đã không hay rồi, vẫn là về nhanh đi anh!"


Cô xoay người lại định rời đi.


Lâm Hàn kéo Dương Lệ lại, nhìn cô nói:


"Bà xã à, tin anh đi, biệt thự này là của chúng ta, anh không có đùa mà".


"Ông xã, thật sự đùa như vậy không vui đâu anh..."


Dương Lệ vội sắp khóc: "Thu nhập của chúng ta làm sao có đủ khả năng mua một biệt thự đẹp như vậy chứ! Ông xã à, em biết là nhiều khi mấy người họ hàng vẫn hay châm chọc anh, anh giận là phải, nhưng anh cũng không nên như vậy chứ!"


"Anh mua hai chiếc xe cho nhà mình đã giỏi lắm rồi, thật sự không cần như vậy đâu. Chuyện nhà cửa giao lại cho em được không? Bây giờ em là tổng phụ trách khu Bành Hộ rồi, thêm hai ba năm nữa thì nhất định chúng ta có thể mua nhà mới! Em không ngờ anh vì chịu áp lực quá lớn mà trở nên như vậy đấy!".


Lâm Hàn bật cười, bà xã ngốc này thật là.


"Cho em cái này này, em đi mở cổng đi".


Lâm Hàn lấy ra một cái chìa khoá, bỏ vào bàn tay Dương Lệ.



Dương Lệ ngẩn ra nhìn Lâm Hàn, cô nhìn thấy được sự chân thành từ trong mắt anh, kèm theo đó là sự tự tin và yêu thương dịu dàng của anh.


Thoáng chốc, Dương Lệ bỗng nhiên có một loại cảm giác Lâm Hàn không hề đùa cô.


"Được rồi... Em thử cũng được, nhưng chỉ cần cửa không mở được thì chúng ta liền về nhé".


Dương Lệ cắn răng lấy hết can đảm cầm chìa khoá bước đến trước cổng.


Cắm chìa khoá vào cổng, vặn nhẹ một cái.


Lách cách!


Một tiếng giòn giã vang lên, cánh cổng liền mở ra.


Két...


Cổng sắt biệt thự từ từ mở ra.


"Thật... Thật sự mở được".


Dương Lệ cầm chìa khóa ngơ ngác không tin nổi đứng tại chỗ.


Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ đang còn trong cơn hoang mang tiến vào trong biệt thự.


Bước vào trong biệt thự, Dương Lệ mới định thần lại nhìn vào cái chìa khoá trong tay mình.


"Ông xã, làm sao anh có được cái chìa khoá này..."


Bỗng dưng cô dừng chân lại.


Bởi vì cô nhìn thấy trên bức tường bên trong biệt thự đang treo một khung hình ảnh cưới.


Mà đó lại là hình cưới của cô và Lâm Hàn.


Trên ảnh là Dương Lệ nở nụ cười nép vào trong ngực Lâm Hàn.


"Ông xã, biệt thự này... Thật sự là của chúng ta sao?"


Dương Lệ nhìn ảnh cưới rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nước mắt cô liền tuông ra.


"Sao lại khóc chứ?"


Lâm Hàn vội vàng đến gần lau nước mắt cho cô.


"Bà xã à, đừng khóc mà, em phải vui vẻ mới đúng chứ! Em mà khóc anh cũng sẽ buồn theo đấy".


"Em vui quá nên em mới khóc... Huhuhu..."


Tiếng khóc của Dương Lệ lại càng lớn hơn.


"Ông xã, em thật sự vẫn không tin được biệt thự này là của chúng ta..."


"Không phải em nói em muốn thử trải nghiệm cảm giác tản bộ ở núi Vân Mộng sao, nên anh mới mua nó, sau này ngày nào chúng ta cũng có thể tản bộ ở đây rồi", Lâm Hàn cười nói.


"Em nhìn trang trí biệt thự này xem, có vừa ý không?"


"Vừa ý lắm!"


Nước mắt Dương Lệ rơi lã chã, nghẹn ngào gật đầu: "Phong cách bày trí này chính là kiểu mà em thích nhất".


Cô biết, Lâm Hàn hao tâm tổn trí để trang trí căn nhà này, những món đồ trang trí đều là Dương Lệ đã từng nhắc đến, cô từng nói muốn phong cách gì, treo đèn thế nào, sắp xếp thế nào trong ngồi nhà mới sau này.







"Em vừa ý thì tốt rồi!"


Lâm Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.


"Ông xã, xin lỗi anh nhiều, vừa rồi em còn nghĩ cái chìa khoá này là do anh...", Dương Lệ vừa định nói tiếp, Lâm Hàn đã nhẹ nhàng ngăn cản đôi môi cô lại.


"Đồ ngốc, chuyện nhỏ mà thôi, anh chẳng để ý đâu, em không cần phải xin lỗi".


"Vâng".


Dương Lệ gật đầu, cô lại hỏi ra vấn đề mà cô thắc mắc nhất.


"Ông xã, biệt thự này tận 87 triệu, làm sao anh kiếm được nhiều tiền như vậy?"


"Cái này thì bí mật, nhưng anh đảm bảo với em, số tiền này là tiền sạch sẽ", Lâm Hàn cười nói.


"Vậy thì tốt rồi".


Dương Lệ thở phào, chuyện cô lo lắng nhất là nguồn gốc không rõ ràng của cái biệt thự này, sợ sau này vì chuyện này Lâm Hàn lại dính đến kiện tụng.


"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta liền dọn về đây ở đi", Lâm Hàn nói.


"Chuyển nhà mới rồi, có cần mời mấy người họ hàng và bạn bè đến đãi tiệc chúc mừng không?", Dương Lệ lại hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK