Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334: Tôi không muốn ra tay với mấy người

"Gọi ông chủ đến?", cô thu ngân ngẩn ra.


"Haha, để tôi nói cô nghe, tên nhóc này đến ăn quỵt đấy!", Trần Thông cười ha hả, cao giọng nói:


"Lúc cậu ta ngồi chọn món, cậu ta có nói bữa ăn hôm nay không cần phải trả tiền, quá rõ rồi, vừa bước vào nhà hàng đã có ý muốn ăn quỵt".


"Cơ mà tôi có hơi khó hiểu, nếu đã tính ăn quỵt thì sao lại đòi gọi ông chủ đến?", Khúc Hà buồn bực nói:


"Chẳng lẽ anh ta muốn bị ăn đòn trước mặt ông chủ sao?"


"Lâm Hàn này đúng là vì sĩ diện mà hại thân mà, không đủ tiền thì đừng ăn chứ! Haiz!"


"Loại người này như vậy mới đáng đời, chúng ta không cần phải thương xót cho anh ta!"


Mấy giáo viên nữ kia rối rít nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn vừa chế giễu vừa thương hại.


"Ăn quỵt?"


Ánh mắt người thu ngân bỗng dưng lạnh đi, cô ta đưa mắt ra hiệu với mấy bảo vệ đang gác cửa.



Hai gã bảo vệ lập tức bước đến trước mặt Lâm Hàn.


"Nhóc con, dám đến Eiffel ăn quỵt, cậu chán sống rồi à?"


Một trong hai gã bảo vệ cười lạnh, bốp nắm đấm răng rắc.


"Đã ăn quỵt thì thôi, lại còn ăn một bữa hơn 60 ngàn tệ, đúng là liều mạng mà!", gã bảo vệ còn lại nói.


"Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội".


Trần Thông bỗng nhiên mở miệng, nói với Lâm Hàn: "Nếu cậu cho tôi số wechat người đẹp đi với cậu hôm qua, 60 ngàn tệ này tôi sẽ giúp cậu thanh toán, đỡ cho cậu bị đau đớn thể xác, có khi còn bị bắt ở lại đây làm tạp vụ nữa".


"Đương nhiên cậu phải trả lại tôi 60 ngàn này, mai mốt cậu đưa hết tiền lương một năm của cậu cho tôi, sao hả?"


"Thầy Trần Thông, anh vì muốn tán gái mà giúp tên Lâm Hàn này á!", Khúc Hà bất ngờ: "Người này hoàn toàn tự làm tự chịu mà, giúp anh ta làm gì cơ chứ!"


"Haiz, ai bảo cô gái hôm qua đẹp đến thế chứ, tôi rung động trước cô ấy rồi! Đêm qua tôi nhớ cô ấy mà trằn trọc cả đêm!", Trần Thông than nhẹ.


"Thầy Trần Thông tương tư rồi!"


"Lâm Hàn, anh cho thầy Trần Thông số wechat đi! Dù sao cô gái xinh đẹp hôm qua và anh cũng không cùng thế giới, anh đâu có xứng với người ta, đừng giấu nữa!"


"Đúng là hời cho anh quá rồi, ăn quỵt mà còn được thầy Trần Thông cho mượn tiền trả trước".


Mấy cô giáo khác cũng nói.


"Lâm Hàn, cậu nghĩ sao?"


Trần Thông lại nhìn về phía Lâm Hàn, tươi cười nói, anh ta nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi.


Nếu không đồng ý, thì sẽ bị bảo vệ đập cho một trận nhừ đòn, lại còn bị bắt ở lại làm công trừ nợ nữa.


Chỉ cần có chút đầu óc thì cũng biết nên chọn cái nào.


"Anh bị đần à? Tôi đã nói bữa ăn này tôi không cần phải trả tiền mà", Lâm Hàn liếc Trần Thông.


"Cậu!"


Nụ cười Trần Thông cứng lại, kéo đám người Khúc Hà đứng nép qua một bên, tránh để bị liên lụy.


"Chúng ta né qua bên này đi!"


"Nếu như ăn quỵt, mấy người bảo vệ kia chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị, chúng ta đứng hóng là được rồi".


Cả đám Trần Thông đều cười trên nỗi đau của người khác.


"Lâm Hàn này không biết điều gì cả, thầy Trần Thông cho anh ta cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!"


"Chắc là thích bị ăn đòn!"


...


Lâm Hàn chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn bình thản nhìn hai gã bảo vệ kia, anh bình thản nói:


"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây".


"Đệch! Đã ăn quỵt rồi còn muốn gặp ông chủ của bọn tôi! Cậu là cái đách gì chứ!"


Bảo vệ nổi giận, hùng hổ vung quả đấm về phía mặt Lâm Hàn!


Vèo!


Cú đấm vụt đến trước mắt.


"Hay!"


Trần Thông vỗ tay khen, dường như sắp được nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi bời.


Bộp!


Một tiếng động vang lên.


Nắm đấm của gã bảo vệ bị một bàn tay trắng muốt chụp lấy.


"Hở?", bảo vệ sửng sốt: "Nhóc con này cũng khá đấy!"


Tay trái Lâm Hàn đã ngăn chặn được cú đấm.


Gã bảo vệ còn lại nhìn thấy, cũng vung về phía Lâm Hàn một đấm.



Vèo!


Nhưng chân trái Lâm Hàn lại nhấc lên đạp nhanh hơn.


Bốp!


Gã bảo vệ lập tức bị đạp ngã nhào.


"Oái!"


Gã bảo vệ ôm mông gào to.


Vèo!


Chân Lâm Hàn lại đá một cước!


Bụp!


Gã bảo vệ trước mặt cũng đồng cảnh ngộ ngã ngửa ra đất, khuôn mặt méo mó kêu rên.


Bởi vì hai gã bảo vệ này là người của nhà họ Thẩm, cũng tính là người của Lâm Hàn. Vì thế Lâm Hàn đã nương tay, chỉ làm cho hai gã bảo vệ này bị thương ngoài da thôi.


Đám người Trần Thông chứng kiến cảnh tượng này thì ngây ngẩn tại chỗ.


"Lâm...Lâm Hàn này có học võ sao?"


"Hai bảo vệ cũng không phải đối thủ của anh ta?"


"Không ngờ luôn đó!"


"Lo gì chứ, nhà hàng Eiffel lớn thế này không thể nào chỉ có hai người bảo vệ đâu. Lâm Hàn có thể đánh thắng hai người, nhưng sao có thể thắng được 10 người chứ?", ánh mắt Trần Thông chợt lóe, lập tức nói.


Quả nhiên, tiếng động lớn bên này tức thì đã dẫn đến 10 mấy người bảo vệ, bọn họ liền bao vây Lâm Hàn lại.


Người thu ngân cảm thấy tình hình đã khó kiểm soát, nhanh chóng đi đến tầng cao nhất của nhà hàng tìm ông chủ.


"Nhóc con, cậu đã đến Eiffel ăn quỵt rồi, còn dám đánh bảo vệ nữa, đúng là chán sống mà!"


"Cậu có biết sau lưng Eiffel là nhà họ Thẩm - Hoa Đông không?"


"Hành động này là đang gây hấn với nhà họ Thẩm - Hoa Đông biết không hả? Một ngón tay của nhà họ Thẩm là có thể đè chết cậu rồi đấy!"


Mười mấy bảo vệ bao vây Lâm Hàn với vẻ mặt bất thiện, không ngừng đe dọa và chuẩn bị ra tay.


"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi!", Trần Thông cười nói: "Dù cho cậu ta có bản lĩnh thế nào cũng không địch lại được mười mấy người đâu!"


"Đúng vậy! Tự tìm đường chết mà! Chắc là tính ăn quỵt bữa này vì nghĩ bản lĩnh của mình cũng không tệ, cho rằng có thể chạy thoát. Nhưng cậu ta đánh giá quá thấp số lượng bảo vệ của Eiffel rồi".


"Mười mấy người này đủ đập anh ta bại liệt luôn ấy!"







Đám cô giáo và Khúc Hà đều không ngừng châm chọc.


Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn đám bảo vệ đang vây quanh mình, bình thản nói:


"Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây là được rồi".


"Giọng điệu thật hống hách, không muốn ra tay với bọn tôi à! Còn chúng tôi lại muốn ra tay đập cậu đấy!"


Một người trong đám bảo vệ nắm chặt quả đấm nổi giận, định xông về phía Lâm Hàn.


Những bảo vệ còn lại cũng ép sát anh.


"Dừng tay!"


Một giọng nói khàn đục vang lên.


Mười mấy bảo vệ nhìn sang liền biến sắc, lập tức cúi đầu cung kính chào:


"Ông chủ!"


Xuất hiện trước mặt bọn họ là một ông cụ 7-80 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, râu tóc bạc phơi, nhưng toàn thân tràn đầy sinh lực, đôi mắt thỉnh thoảng lóe sáng.


Người này là ông chủ của Eiffel, Đường Quế Hùng!


"Ông chủ Eiffel đã đến, có kịch hay xem rồi!"


Trần Thông hưng phấn:


"Ăn quỵt một bữa 60 ngàn tệ, chắc chắn ông chủ sẽ nổi giận cho đập Lâm Hàn thừa sống thiếu chết!"


"Chúng ta xem kịch vui đi!"


Mấy cô giáo cũng vô cùng mong đợi.


"Có người ăn quỵt sao?"


Sắc mặt Đường Quế Hùng u ám hỏi, ông cụ bước về phía Lâm Hàn, đám bảo vệ tự động tách ra hai bên nhường đường, để Lâm Hàn chân chính đối mặt với Đường Quế Hùng.


Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Đường Quế Hùng đứng trước mặt.


"Ông chủ, người ăn quỵt chính là cậu ta! Nhanh chóng để bảo vệ nện cậu ta đi!", Trần Thông không kiềm được hô lên, hưng phấn mong đợi.


"Cậu là..."


Vừa thấy chàng trai trước mặt, con ngươi Đường Quế Hùng bỗng nhiên co rút lại, vô cùng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK