Chương 873: Trùng hợp
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhìn thấy nụ cười quái đản của Lâm Hàn, Lam Tư Vũ lấy làm lạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nụ cười này hình như có gì đó sai sai nhưng hình như không có ý đồ đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lam Tư Vũ chẳng biết được suy nghĩ của Lâm Hàn, nếu có biết được chắc cũng bị tức chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Lâm Hàn vẫn tiếp tục hỏi: “Được, câu tiếp theo, nội dung nhiệm vụ của cô là gì? Nhớ là nói cho rõ ràng!”
Lam Tư Vũ lườm Lâm Hàn một cái, có chút bất lực. Bản thân cô ta vốn không thể tiết lộ những thông tin này, đây là nguyên tắc của giới sát thủ chứ đừng nói đến một sát thủ cấp Hắc Kim như cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều trong tình hình hiện giờ cũng chịu thôi, đành nói cho Lâm Hàn vậy, chỉ mong rằng anh không truyền ra ngoài, phá hoại danh tiếng sát thủ của cô ta.
Lam Tư Vũ bất lực nói: “Nhiệm vụ tôi nhận được, mục tiêu chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng. Có điều, thông tin bị sai lệch, tôi tưởng rằng hắn đi tới thành phố Phụng Thiên, nhưng lúc ra tay ở đó mới biết hắn không có mặt tại đấy, kết quả phải đánh nhau với đám cao thủ nhà họ Khổng. Sau khi tôi hạ mấy tên thì bản thân cũng bị thương nặng, chỉ dành tẩu thoát, chuyện về sau thì anh cũng biết rồi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hàn có chút ngạc nhiên, mục tiêu của nhiệm vụ lại chỉ là một cậu chủ nhỏ của nhà họ Khổng, hình như chẳng có chút liên quan gì tới Lâm Hàn.
“Cô không nói dối?”, Lâm Hàn nói rồi lại tiếp tục đưa tay về phía Lam Tư Vũ, xem ra chưa nếm chút thiệt thòi thì không chịu thành thật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tư Vũ thấy cánh tay Lâm hàn vươn tới thì vội vã vùng vẫy tránh qua một bên, quát lớn: “Anh làm gì vậy? Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao, sao con người anh nói lời không giữ lời vậy?”
“Ai bảo cô không nói thật chứ”, Lâm Hàn lắc đầu nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thế, Lam Tư Vũ bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, cô ta nói dối chỗ nào chứ?
“Ai nói dối chứ! Tôi nói đều là sự thật, sao con người anh lại như vậy? Đồ mặt dày!”, Lam Tư Vũ mắng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy vậy, Lâm Hàn cũng ngưng động tác tay lại. Bộ dạng của Lam Tư Vũ không giống như nói dối, lẽ nào mọi chuyện là vậy thật sao? Việc này chắc không phải chỉ là trùng hợp chứ?
Lâm Hàn bất lực, tiếp tục hỏi: “Được rồi, cứ coi như cô không nói dối, tôi sẽ đi điều tra sau. Nếu tra ra chuyện gì khác với những điều cô nói, đến lúc ấy đừng trách tôi không khách sáo. Bây giờ trả lời tôi, cô nhận nhiệm vụ từ ai?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tư Vũ tức giận nhìn Lâm Hàn, có điều may là Lâm Hàn đã thu tay lại rồi, không còn động đến cô ta nữa.
Lam Tư Vũ đã làm trái lại với nguyên tắc của sát thủ, bây giờ cô ta chẳng có gì phải che giấu nữa, Lâm Hàn hỏi gì thì đáp nấy là được. Trong hoàn cảnh này chẳng cần phải để ý đến nguyên tắc nữa, giữ được mình mới là quan trọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Theo lẽ thường thì tôi không được tiết lộ người thuê mình, còn sát thủ bình thường cũng sẽ không biết người thuê mình là ai. Có điều, lần này tôi lại có thể biết được danh tính người thuê mình, chính là cậu chủ lớn nhà họ Khổng”, Lam Tư Vũ nói.
Nghe được điều này, đột nhiên Lâm Hàn có chút tin tưởng những lời Lam Tư Vũ nói. Nếu Lam Tư Vũ trực tiếp nói thẳng tên người thuê cô ta ra thì Lâm Hàn sẽ hơi nghi ngờ. Dù sao, thông thường, người đi thuê sẽ chỉ trả tiền, không tiết lộ thân phận của mình, Lâm Hàn rất rõ chuyện này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Lam Tư Vũ, Lâm Hàn vẫn có chút bất ngờ, chẳng tin được người đi thuê lại là cậu chủ lớn nhà họ Khổng.
Cậu chủ lớn tốn một khoản tiền lớn để ám sát cậu chủ nhỏ, đúng là rất thú vị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như vậy, toàn bộ chuyện này chẳng dính dáng gì tới Lâm Hàn rồi. Cậu chủ lớn này bỏ món tiền lớn để giết cậu chủ nhỏ, không cần biết là vì gì cũng có thể chắc chắn không phải vì để cứu Lâm Hàn. Dù sao bản thân Lâm Hàn cũng là kẻ thù của cả nhà họ Khổng.
“Đúng là thú vị, cậu chủ lớn bỏ món tiền lớn thuê sát thủ cấp Hắc Kim để ám sát cậu chủ nhỏ”, Lâm Hàn cười bất lực.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù Lâm Hàn không biết nguyên nhân cụ thể nhưng chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán ra được một chút, chắc chắn có liên quan đến chuyện người thừa kế nhà họ Khổng.
Vì mấy thứ này mà anh em trở mặt thành thù, đúng là nực cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều, Lâm Hàn cũng biết rõ, trong một gia tộc lớn, đây là là chuyện rất bình thường, dù sao đứng trước lợi ích thì tình thân cũng chẳng là gì.
Lâm Hàn khá may mắn, Lâm Thiên Tiếu chỉ có mình anh là con trai, vậy nên Lâm Hàn không có đối thủ cạnh tranh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như có anh em, cho dù Lâm Hàn không có chút hứng thú gì với gia sản nhà họ Lâm, không tranh chấp với anh em càng không ra tay với bọn họ thì Lâm Hàn cũng khó lòng an toàn, chắc chắn vẫn phải chịu cảnh tranh chấp, thậm chí còn gặp phải việc ám sát như này.
Nếu mọi chuyện là vậy, xem ra Lam Tư Vũ cũng chẳng có chút liên quan gì tới Lâm Hàn rồi. Cô ta nhận nhiệm vụ, kết quả lại vô tình giúp được Lâm Hàn mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trùng hợp thật đấy”, Lâm Hàn lắc nhẹ đầu, bất lực nói.
Lúc đó, nếu không phải có Lam Tư Vũ làm loạn, khi ấy vừa đúng lúc Lâm Hàn rời trang viên đến quán ba đi dạo, rất có khả năng tạo cơ hội cho đám cao thủ nhà họ Khổng. Tuy rằng thân thủ của Lâm Hàn cũng ổn, có thể chạy thoát nhưng số lượng người của đối phương không ít, rất có thể bắt Lâm Hàn ở lại đó.
Nói như vậy, Lam Tư Vũ cũng tính là ân nhân cứu mạng Lâm Hàn rồi.
Nếu đã là ân nhân cứu mạng, đương nhiên anh phải báo đáp tử tế, cứ để cô ta ở bên cạnh mình để từ từ “báo đáp”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tư Vũ thấy Lâm Hàn im lặng bỗng có chút sợ hãi, sợ Lâm Hàn lại tìm cái cớ gì đó để này nọ cô ta.
“Tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh nghe rồi, anh còn muốn gì nữa?”, Lam Tư Vũ nói đầy bất lực.
Nếu không phải võ công của Lâm Hàn tốt, thuộc hạ của Lâm Hàn vừa đông vừa giỏi, khiến Lam Tư Vũ rơi vào tình cảnh hiện giờ thì một sát thủ cấp Hắc Kim như Lam Tư Vũ, trước nay luôn ngạo nghễ, có bao giờ phải ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt người khác chứ?
Lúc này Lâm Hàn mới hoàn hồn, những chuyện anh muốn biết từ chỗ Lam Tư Vũ đều đã biết cả rồi. Mặc dù có thể còn moi thêm được chút thông tin nhưng nó đã chẳng còn quan trọng với anh nữa, dù sao đã có thể chắc chắn được phần nào tình hình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều duy nhất anh không biết chính là nguyên nhân cụ thể mà cậu chủ lớn phải bỏ số tiền lớn thuê sát thủ cấp Hắc Kim, có điều chuyện này cứ để thuộc hạ đi điều tra, có lẽ sẽ rất nhanh biết được, cứ hỏi Lam Tư Vũ chắc cũng chẳng hỏi ra được gì.
“Không có gì, cũng không còn gì để hỏi nữa”, nói rồi, Lâm Hàn lại vươn tay về phía Lam Tư Vũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy vậy, Lam Tư Vũ tưởng rằng Lâm Hàn định “ra tay” với mình, vội vã lùi ra sau để tránh.
Thấy vậy, Lâm Hàn bật cười: “Cô chắc chắn không cần tôi giúp cô cởi dây trói sao? Cô muốn để vậy mà ngủ cả đêm hả? Được, vậy cứ thế đi, tôi đi đây”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói rồi, Lâm Hàn trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị rời đi, coi như mặc kệ Lam Tư Vũ luôn.
Lam Tư Vũ mãi mới phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn chắc không định làm gì cô ta đâu. Nếu Lam Tư Vũ bị trói như này mà ngủ cả một đêm thì đúng là không chịu nổi, vốn dĩ đã không thoải mái gì, vừa rồi giãy giụa khiến dây trói càng chặt hơn, thế lại càng khó chịu chết mất. Lam Tư Vũ vội vã gọi: “Đợi đã, anh đừng đi!”