Mục lục
Chàng rể vô song Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515: Thả bọn họ ra

"Đúng đó, chúng tôi không phải đối thủ của hắn, cậu Lý, cậu gọi thêm người đi!"


Mấy vệ sĩ còn lại nháo nhào nói, quả thật bọn họ không muốn tiếp tục đối mặt với con người khủng bố kia nữa, sức mạnh cứ như hai thế giới vậy, sao mà đánh nổi chứ?


Cậu Lý không lên tiếng, lạnh lùng nhìn mấy vệ sĩ mặt đầy sợ sệt kia, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bên gia tộc cử người đến trả thù Lâm Hàn.


Từ nhỏ đến giờ, cậu Lý chưa bao giờ chịu nỗi nhục như ngày hôm nay.


Rất nhanh, du thuyền lượn vài vòng ở bến cảng rồi mới ngừng hẳn lại.


Đám người Lâm Hàn xuống thuyền, vốn đang định đi dạo vài vòng, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cả Dương Lệ và Tần Liên đều đã mất hứng, muốn nhanh chóng quay lại khách sạn nghỉ ngơi, dù sau thì ngày mai còn phải tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương.


Ba người họ định rảo bước về khách sạn, vì từ đây đến khách sạn chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ.


Lát sau, họ đã về đến khách sạn.



Nhưng khi vừa đến trước cửa, ba người Lâm Hàn đã bị một đám người chặn lại.


Những người này thân hình cao lớn, cả người tỏa ra hơi lạnh, bọn họ đều là vệ sĩ.


"Thằng nhãi, mày đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Vậy không biết mày có chơi lại súng đạn không nhỉ?", cậu Lý vẫn còn nhếch nhác, bước ra từ trong đám người kia, nhìn chằm chằm Lâm Hàn hung hăng nói.


Lâm Hàn quan sát, đám vệ sĩ này đều đeo súng bên hông, trong số đó còn có người đã rút hẳn ra, lúc này, họ đang ngấm ngầm chĩa súng về đám người Lâm Hàn.


Khi Dương Lệ và Tần Liên nhìn thấy súng thì hoảng sợ, những người này vậy mà dám mang súng đến nơi công cộng thế này sao.


Cùng lúc đó, những người đi ngang khách sạn thấy ầm ĩ lớn thì bu lại hóng hớt, bọn họ vừa nhìn rõ là cậu Lý thì từng người một đều kinh ngạc há hốc miệng.


"Đây là ai thế? Cả gan đắc tội với cả người nhà họ Lý, tối nay chắc chắn sẽ bị làm thịt rồi!"


"Không biết thằng nhãi này từ đâu đến mà dám đắc tội nhà họ Lý".


"Haiz! Còn trẻ nên bồng bột, giờ thì phải trả giá thôi!"


Đám người vây xem bàn tán xôn xao, nhưng họ chỉ đứng ở xa, vốn không dám lại gần.


Không một ai có ý định giúp Lâm Hàn, cũng không có người dám báo cảnh sát, đắc tội nhà họ Lý thì cầm chắc cái chết rồi!


Trong số đó, không ít người đang nhìn Lâm Hàn với ánh mắt như nhìn người sắp chết.


Lâm Hàn cũng có chút bất ngờ, thế lực nhà họ Lý thì anh đương nhiên cũng rõ, ở đất Cảng Đảo này, thế lực nhà họ Lý là lớn mạnh nhất.


Nhưng, anh không ngờ là người nhà họ Lý lại có thể phách lối như vậy, dám dẫn một đám người cầm súng hiên ngang ra tay ở bến cảng, hoàn toàn không có chút kiêng dè gì dưới sự chứng kiến của người dân.


Cậu Lý bước tới trước mặt Lâm Hàn với vẻ đắc ý:


"Sao câm như hến rồi? Vừa nãy không phải mày ngon lắm hả? Giờ thì sao nào?"


"Hahaha!"


Đám vệ sĩ đứng quanh lớn tiếng cười nhạo Lâm Hàn, người như này bọn họ từng gặp nhiều rồi, cho rằng bản thân anh hùng lắm nhưng rốt cuộc cũng rơi vào bế tắc mà thôi!


Biểu cảm Lâm Hàn không thay đổi, nhàn nhạt mở miệng: "Hành vi nhà họ Lý bọn mày hình như hơi bị ngang tàng quá rồi đấy!"


Cậu Lý nghe vậy thì sửng sốt, sau đó phá lên cười to: "Tao phách lối đó thì sao? Thằng nhãi, tai họa sắp ập xuống đầu mày rồi mà mày còn không biết à? Mày tưởng ở nơi công cộng bọn tao không dám làm gì mày sao?"


Mấy tên vệ sĩ đứng cạnh cậu Lý dần ép sát về trước, bao vây ba người Lâm Hàn lại.


Lâm Hàn khẽ cau mày, mặc dù đám người này có súng, nhưng bản lĩnh chẳng đáng là gì, Lâm Hàn không sợ bọn họ chút nào.


Nhưng mà, đó là khi Lâm Hàn chỉ có một mình, bây giờ cạnh anh còn có Dương Lệ và Tần Liên nữa, một khi Lâm Hàn ra tay, cùng lắm thì anh chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng hai cô này chắn chắc sẽ gặp rắc rối.







Lâm Hàn sẽ không cho phép Dương Lệ và Tần Liên bị thương hoặc là nguy hiểm đến tính mạng.


Đang đau đầu tìm cách giải quyết, thậm chí anh còn phân vân có nên lấy thân phận cậu chủ nhà họ Lâm ra hay không, chợt Lâm Hàn nhìn thấy một hình bóng hơi quen xuất hiện từ phía sau cậu Lý.





Đó là một cô gái tóc vàng mắt xanh, cô ấy có một làn da trắng mịn, xinh đẹp vô cùng. Trên mặt cô ấy đang được che bằng một khăn che mỏng, bàn tay ngọc ngà được bao bọc trong một đôi găng tay trắng, khắp người cô ấy toát ra khí chất tao nhã cao quý.


Người nọ chính là Elizabeth Luna!


Sau lưng cô ấy còn có một đám vệ sĩ đi theo.


Lâm Hàn rất ngạc nhiên, không ngờ Elizabeth Luna cũng tới Cảng Đảo.


Hôm đó, sau khi bị Lâm Hàn từ chối, Elizabeth Luna vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy bị người khác khước từ, trước kia chỉ có cô ấy mới từ chối những người đàn ông khác mà thôi.


Nhưng khi cơn giận qua đi, Elizabeth Luna suy nghĩ lại thì mới thông suốt. Lâm Hàn nặng tình cũng không phải là chuyện xấu, sau này nếu hai người trở thành vợ chồng thì anh sẽ không ra ngoài chơi bời lêu lổng.


Hơn nữa, vốn dĩ Elizabeth Luna cũng bắt buộc phải giành được cuộc hôn nhân chính trị này, và cũng cực kỳ mong đợi hợp tác giữa hoàng gia Anh và nhà họ Lâm. Thế nên, việc đầu tiên Elizabeth Luna làm là vội vàng đến Cảng Đảo tìm Lâm Hàn.


Elizabeth Luna tin rằng, dựa vào sức hấp dẫn của mình, chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian thì chắc chắn sẽ nắm được Lâm Hàn trong tay.



Vừa thấy Lâm Hàn, Elizabeth Luna liền đến gần, sau cô ấy lại phát hiện có rất nhiều vệ sĩ đang chĩa súng vào anh thì bèn nhướng mày, sắc mặt nhất thời lạnh đi.


Lâm Hàn là chồng tương lai của Elizabeth Luna, sao có thể bị người khác gây khó dễ ở Cảng Đảo này được?


"Người nhà họ Lý - Lý Trường Thắng à?"


Ánh mắt Elizabeth Luna nhìn về phía cậu Lý, chớp động vì nhận ra.


Vào thế kỷ trước, lúc Cảng Đảo vẫn còn là thuộc địa, khi đó nhà họ Lý cũng đã tồn tại, bọn họ đã quy thuận hoàng gia Anh và nghe theo lệnh hoàng gia Anh làm việc.


Có thể nói, nhà họ Lý có được ngày hôm này thì sau lưng đã nhận được không ít sự nâng đỡ của hoàng gia Anh.


Mặc dù, hiện tại đã không còn là thuộc địa nữa, nhưng trong mắt Elizabeth Luna, nhà họ Lý chẳng đáng để nhắc đến, và cũng không thể nào sánh được với dòng dõi hoàng gia Anh.


"Lý Trường Thắng, thả bọn họ ra!"


Elizabeth Luna mở miệng, giọng nói tuy bình thản nhưng cả người lại toát ra vẻ uy nghiêm.


Lý Trường Thắng đang cười cợt "trên sự đau khổ" của Lâm Hàn thì khựng lại:


"Không ngờ vẫn có người dám đứng ra giải vây cho bọn mày, hơn nữa còn biết tên của tao, trái lại tao cũng muốn xem thử là kẻ chán sống nào đây!"


Nhưng khi xoay người lại, Lý Trường Thắng vừa rồi còn huênh hoang thì cả người liền cứng như tượng sáp.


"Công chúa Luna!"





Đó là một cô gái tóc vàng mắt xanh, cô ấy có một làn da trắng mịn, xinh đẹp vô cùng. Trên mặt cô ấy đang được che bằng một khăn che mỏng, bàn tay ngọc ngà được bao bọc trong một đôi găng tay trắng, khắp người cô ấy toát ra khí chất tao nhã cao quý.


Người nọ chính là Elizabeth Luna!


Sau lưng cô ấy còn có một đám vệ sĩ đi theo.


Lâm Hàn rất ngạc nhiên, không ngờ Elizabeth Luna cũng tới Cảng Đảo.


Hôm đó, sau khi bị Lâm Hàn từ chối, Elizabeth Luna vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy bị người khác khước từ, trước kia chỉ có cô ấy mới từ chối những người đàn ông khác mà thôi.


Nhưng khi cơn giận qua đi, Elizabeth Luna suy nghĩ lại thì mới thông suốt. Lâm Hàn nặng tình cũng không phải là chuyện xấu, sau này nếu hai người trở thành vợ chồng thì anh sẽ không ra ngoài chơi bời lêu lổng.


Hơn nữa, vốn dĩ Elizabeth Luna cũng bắt buộc phải giành được cuộc hôn nhân chính trị này, và cũng cực kỳ mong đợi hợp tác giữa hoàng gia Anh và nhà họ Lâm. Thế nên, việc đầu tiên Elizabeth Luna làm là vội vàng đến Cảng Đảo tìm Lâm Hàn.


Elizabeth Luna tin rằng, dựa vào sức hấp dẫn của mình, chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian thì chắc chắn sẽ nắm được Lâm Hàn trong tay.


Vừa thấy Lâm Hàn, Elizabeth Luna liền đến gần, sau cô ấy lại phát hiện có rất nhiều vệ sĩ đang chĩa súng vào anh thì bèn nhướng mày, sắc mặt nhất thời lạnh đi.


Lâm Hàn là chồng tương lai của Elizabeth Luna, sao có thể bị người khác gây khó dễ ở Cảng Đảo này được?


"Người nhà họ Lý - Lý Trường Thắng à?"


Ánh mắt Elizabeth Luna nhìn về phía cậu Lý, chớp động vì nhận ra.


Vào thế kỷ trước, lúc Cảng Đảo vẫn còn là thuộc địa, khi đó nhà họ Lý cũng đã tồn tại, bọn họ đã quy thuận hoàng gia Anh và nghe theo lệnh hoàng gia Anh làm việc.


Có thể nói, nhà họ Lý có được ngày hôm này thì sau lưng đã nhận được không ít sự nâng đỡ của hoàng gia Anh.


Mặc dù, hiện tại đã không còn là thuộc địa nữa, nhưng trong mắt Elizabeth Luna, nhà họ Lý chẳng đáng để nhắc đến, và cũng không thể nào sánh được với dòng dõi hoàng gia Anh.


"Lý Trường Thắng, thả bọn họ ra!"


Elizabeth Luna mở miệng, giọng nói tuy bình thản nhưng cả người lại toát ra vẻ uy nghiêm.


Lý Trường Thắng đang cười cợt "trên sự đau khổ" của Lâm Hàn thì khựng lại:


"Không ngờ vẫn có người dám đứng ra giải vây cho bọn mày, hơn nữa còn biết tên của tao, trái lại tao cũng muốn xem thử là kẻ chán sống nào đây!"


Nhưng khi xoay người lại, Lý Trường Thắng vừa rồi còn huênh hoang thì cả người liền cứng như tượng sáp.


"Công chúa Luna!"


Nhìn Elizabeth Luna trước mặt, cả người Lý Trường Thắng như chết đứng, đáy mắt hiện rõ sự hoảng sợ.


Gã ta không ngờ vị công chúa hoàng gia Anh cao quý này lại tới Cảng Đảo, hơn nữa vừa rồi còn... còn như đang ra mặt cho Lâm Hàn.


"Vô lý! Công chúa tới Cảng Đảo phải có liên quan về mối quan hệ giữa hai nước, chắc chắn truyền thông sẽ đưa tin chứ, sao người lại thầm lặng mà đến đây!"


Trong lòng Lý Trường Thắng cực kỳ không hiểu.


Hơn nữa, Elizabeth Luna này kể cả ông chủ nhà họ Lý là Lý Thành gặp còn phải kính cẩn tiếp đãi.


Mang Lý Trường Thắng ra mà so sánh với Elizabeth Luna, vốn dĩ họ là hai người của hai thế giới.


Hiện tại, nhà họ Lý vẫn còn một số hợp tác với hoàng gia Anh, và Lý Trường Thắng này đã từng học được một bài học từ Elizabeth Luna vì tính kiêu ngạo và độc đoán của mình từ khi còn nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK