“Có lý đấy!”, Tiểu Lỗ đứng một bên, ánh mắt bỗng loé sáng.
“Có điều, tên Trần Nam kia có đồng ý hợp tác không? Hắn đồng ý trừ khử Lâm Hàn sao?”
“Cái này thì không biết, có điều anh thấy tên đó có vẻ rất hứng thú với hàng của chúng ta”, Nguyễn Nguyên sờ cằm.
“Vậy nên, nếu để hắn lên làm ông trùm vùng xám ở Kim Lăng, chúng ta có cơ hội rất lớn để tiến chân vào thị trường ở đây! Chuyện này không vội được, phải bàn bạc với anh Khôn đã”.
…
Ra khỏi Hộp đêm Hoàng gia số 1 thì đã chín giờ tối.
Vừa rồi Lâm Hàn cùng đám người Ngô Xuyên, Vương Vũ bàn bạc về kế hoạch trong tương lai ở bên trong.
Theo thông tin mà Vương Vũ có được, nhà họ Hoàng đã chú ý đến việc mất liên lạc với Hoàng Liệt, đồng thời bọn họ đã cử người tới Kim Lăng, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.
Đến khi ấy, những chuyện đã xảy ra ở vùng xám Kim Lăng sẽ bị nhà họ Hoàng tra ra.
Điều mà Lâm Hàn định làm để đối phó với chuyện này chính là hoà hảo với nhà họ Hoàng.
Dù sao kẻ địch của anh là Hoàng Liệt cũng đã bị trừ khử, anh chẳng có thù hận sâu đậm gì với những người khác của nhà họ Hoàng.
Mặc dù ý định ban đầu của Lâm Hàn khi đến Kim Lăng là tiêu diệt nhà họ Hoàng, nhưng nếu làm vậy chắc chắn sẽ có người chết.
Lâm Hàn không muốn phải chứng kiến sự ra đi nào của đàn em mình nữa.
Tuy nói là hoà hảo nhưng thế lực vùng xám ở Kim Lăng vẫn phải do anh nắm giữ.
Dù sao đây cũng là dùng mạng sống để đổi lấy.
Có điều, Lâm Hàn đoán rằng nhà họ Hoàng sẽ không chịu làm hoà.
Lãnh đạo cấp cao trong gia tộc là Hoàng Liệt đã chết, thế lực ở Kim Lăng cũng bị Lâm Hàn thâu tóm, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ nổi giận.
Rất có thể nhà họ Hoàng sẽ châm ngòi cuộc chiến.
“Đến lúc đó rất khó tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu!”
Ra khỏi hộp đêm Hoàng gia số 1, Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, cảm giác Kim Lăng lại chuẩn bị nổi sóng gió rồi.
Lâm Hàn chủ chương hoà bình, nhưng nhỡ đối phương tìm Lâm Hàn để gây rắc rối thì đương nhiên anh phải ra tay rồi.
Anh cũng chẳng phải thằng nhát chết, mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ.
Hơn nữa, một khi cuộc chiến nổ ra, nguy hiểm và lợi nhuận sẽ tỷ lệ thuận với nhau.
Sau khi về đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đi tắm, dùng bữa sáng rồi ra ngoài tản bộ.
“Hửm?”
Vừa đến cổng tiểu khu, anh trông thấy một cô gái đang đi ra ngoài.
Cô gái này mặc một bộ đồ công sở màu đen, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn, rất xinh đẹp, cơ thể cũng vô cùng quyến rũ, ngực tấn công, mông phòng thủ, đôi chân dài thon thả khiến người khác thèm muốn.
“Chu Nhã Thiến!”
Lâm Hàn nhận ra ngay đó là Chu Nhã Thiến.
Anh chợt nhớ ra, hôm anh mua biệt thự ở phòng giao dịch bất động sản có đụng mặt Chu Nhã Thiến và Hồng Phong.
Lúc đó, Hồng Phong cũng mua biệt thự cho Chu Nhã Thiến. Giờ trông thấy Chu Nhã Thiến ở đây, có lẽ Hồng Phong đã mua biệt thự cho cô ta thật rồi.
“Thế giới này đúng nhỏ thật đấy, lại ở chung một khu biệt thự với Chu Nhã Thiến”.
Lâm Hàn mỉm cười, thu ánh mắt lại.
Anh không có nhiều hảo cảm với Chu Nhã Thiến, cũng không quan tâm gì nhiều đến cô ta.
“Lâm Hàn!”
Chu Nhã Thiến cũng đã nhìn thấy Lâm Hàn.
Sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức nhớ đến chuyện sáng hôm qua, phát hiện Lâm Hàn có khoản tiền tiết kiệm hơn chục tỷ ở ngân hàng Thiên Thuỵ.
Tên Lâm Hàn này đâu phải loại vô dụng, nghèo rớt mùng tơi gì đâu?
Anh là tỷ phú ấy chứ!
Lúc này, Lâm Hàn đã quay đầu đi về nhà rồi, anh chẳng có chút hứng thú nào với Chu Nhã Thiến.
“Lâm Hàn, anh đứng lại!”
Chu Nhã Thiến lập tức hét lớn.
“Có chuyện?”, Lâm Hàn quay đầu, liếc cô ta.
“Ha ha, không ngờ rằng anh cũng giàu có gớm nhỉ!”, Chu Nhã Thiến cười lạnh, tiến về phía trước, nhìn Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới.
“Có phải anh là tên biến thái không vậy? Rõ ràng rất giàu có nhưng lại thích giả bộ làm tên nghèo kiết xác! Nếu không phải tôi phát hiện ra anh có số tiền tiết kiệm lớn ở ngân hàng Thiên Thuỵ, chưa biết chừng tôi còn bị anh lừa gạt lâu hơn nữa đấy!”
“Tôi giả bộ nghèo hèn khi nào?”, Lâm Hàn bình thản nói: “Chỉ là trước giờ cô luôn cho rằng tôi nghèo mà thôi”.
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi hẳn, có vẻ như Lâm Hàn nói không sai. Từ đầu tới cuối, hình như chỉ có mỗi mình cô ta cho rằng anh nghèo mà thôi.
Mỗi chuyện mua biệt thự thôi, Chu Nhã Thiến luôn cho rằng Lâm Hàn dùng tiền của tỷ phú Trần Nam.
Nhưng bây giờ, Chu Nhã Thiến đã nhận ra rồi, hai căn biệt thự đó đều là Lâm Hàn bỏ tiền ra mua.
“Ha ha, dù thế nào đi nữa, anh cũng là đồ tâm lý biến thái!”
Chu Nhã Thiến cười chế giễu: “Rõ ràng rất có tiền còn giả bộ nghèo, không phải tâm lý biến thái thì là gì?”
“Hoặc anh là thằng máu M, thích bị người khác coi thường hả? Hay là anh thích giả vờ, thích giả dạng con nai vàng ngơ ngác, đạp nát bác thợ săn?”
“Cô gọi tôi lại là muốn nói mấy lời này?”
Lâm Hàn nhíu mày, anh cảm thấy Chu Nhã Thiến rất nhạt nhẽo.
“Tôi gọi anh lại chính là để nói cho anh biết, Lâm Hàn, anh có tiền thì đã sao? Chục tỷ cũng chẳng nhiều, bất kể một gia tộc nào cũng có”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.
“Đến Kim Lăng, sự hiểu biết về thế giới của tôi đã tăng lên nhiều so với hồi ở Đông Hải rồi. Tôi biết nhiều dòng họ, thế gia, hơn nữa bạn trai cũ của tôi là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng”.
“Vậy nên, Lâm Hàn, anh đừng nghĩ rằng bản thân có chục tỷ là có thể vênh mặt lên trời. Chục tỷ cũng chẳng là gì”.
“Nói lắm thật đấy”, Lâm Hàn ngắt lời Chu Nhã Thiến rồi đi thẳng.
“Lâm Hàn, anh…”
Chu Nhã Thiến vẫn định nói tiếp, nhưng Lâm Hàn đã đi xa rồi.
“Hừ, đúng là có chút tiền thì coi mình thành ông chủ lớn rồi, chục tỷ, so với những người giàu có thì đáng là bao chứ?”
Chu Nhã Thiến hừ lạnh một tiếng sau đó rút điện thoại ra, gọi điện cho Dương Lệ.
“Alo, Tiểu Lệ, tớ nói cho cậu chuyện này, ông chồng Lâm Hàn nhà cậu là tỷ phú đấy, cậu biết không? Tên này đúng là đồ tâm lý biến thái, rõ ràng là người giàu có nhưng thích giả nghèo”.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Chu Nhã Thiến đã tức tối nói.
“Tỷ phú!”
Đầu dây bên kia, Dương Lệ ngơ ngác nhưng giọng nói lại không có gì bất ngờ.
“Tớ biết là chồng mình có tiền, bởi vì anh ấy là con cháu một gia tộc, bác tớ nói rằng, thế lực của nhà họ Lâm bọn họ có thể ảnh hưởng cả một thành phố, rất lợi hại đó”.
“Thế lực có thể ảnh hưởng cả một thành phố!”
Chu Nhã Thiến kinh ngạc, không ngờ gia thế của Lâm Hàn lại lớn đến vậy.
Cái này…cũng có thể tính là con ông cháu cha rồi!
Nghĩ đến đây, Chu Nhã Thiến không khỏi cảm thấy ganh tỵ với Dương Lệ, giọng chanh chua:
“Vậy sao! Tiểu Lệ, hiện giờ cậu là phu nhân nhà giàu rồi nhỉ!”
“Đâu có, tớ vẫn sống như trước thôi, mỗi ngày đến công ty đi làm, chẳng đáng để gọi là phu nhân nhà giàu. Hơn nữa gia tộc nhà chồng mình cũng không ở Hoa Hạ mà ở nước ngoài”, Dương Lệ đáp.
“Nước ngoài? Nước ngoài thì có gia tộc gì được?”
“Tôi giả bộ nghèo hèn khi nào?”, Lâm Hàn bình thản nói: “Chỉ là trước giờ cô luôn cho rằng tôi nghèo mà thôi”.
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi hẳn, có vẻ như Lâm Hàn nói không sai. Từ đầu tới cuối, hình như chỉ có mỗi mình cô ta cho rằng anh nghèo mà thôi.
Mỗi chuyện mua biệt thự thôi, Chu Nhã Thiến luôn cho rằng Lâm Hàn dùng tiền của tỷ phú Trần Nam.
Nhưng bây giờ, Chu Nhã Thiến đã nhận ra rồi, hai căn biệt thự đó đều là Lâm Hàn bỏ tiền ra mua.
“Ha ha, dù thế nào đi nữa, anh cũng là đồ tâm lý biến thái!”
Chu Nhã Thiến cười chế giễu: “Rõ ràng rất có tiền còn giả bộ nghèo, không phải tâm lý biến thái thì là gì?”
“Hoặc anh là thằng máu M, thích bị người khác coi thường hả? Hay là anh thích giả vờ, thích giả dạng con nai vàng ngơ ngác, đạp nát bác thợ săn?”
“Cô gọi tôi lại là muốn nói mấy lời này?”
Lâm Hàn nhíu mày, anh cảm thấy Chu Nhã Thiến rất nhạt nhẽo.
“Tôi gọi anh lại chính là để nói cho anh biết, Lâm Hàn, anh có tiền thì đã sao? Chục tỷ cũng chẳng nhiều, bất kể một gia tộc nào cũng có”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.
“Đến Kim Lăng, sự hiểu biết về thế giới của tôi đã tăng lên nhiều so với hồi ở Đông Hải rồi. Tôi biết nhiều dòng họ, thế gia, hơn nữa bạn trai cũ của tôi là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng”.
“Vậy nên, Lâm Hàn, anh đừng nghĩ rằng bản thân có chục tỷ là có thể vênh mặt lên trời. Chục tỷ cũng chẳng là gì”.
“Nói lắm thật đấy”, Lâm Hàn ngắt lời Chu Nhã Thiến rồi đi thẳng.
“Lâm Hàn, anh…”
Chu Nhã Thiến vẫn định nói tiếp, nhưng Lâm Hàn đã đi xa rồi.
“Hừ, đúng là có chút tiền thì coi mình thành ông chủ lớn rồi, chục tỷ, so với những người giàu có thì đáng là bao chứ?”
Chu Nhã Thiến hừ lạnh một tiếng sau đó rút điện thoại ra, gọi điện cho Dương Lệ.
“Alo, Tiểu Lệ, tớ nói cho cậu chuyện này, ông chồng Lâm Hàn nhà cậu là tỷ phú đấy, cậu biết không? Tên này đúng là đồ tâm lý biến thái, rõ ràng là người giàu có nhưng thích giả nghèo”.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Chu Nhã Thiến đã tức tối nói.
“Tỷ phú!”
Đầu dây bên kia, Dương Lệ ngơ ngác nhưng giọng nói lại không có gì bất ngờ.
“Tớ biết là chồng mình có tiền, bởi vì anh ấy là con cháu một gia tộc, bác tớ nói rằng, thế lực của nhà họ Lâm bọn họ có thể ảnh hưởng cả một thành phố, rất lợi hại đó”.
“Thế lực có thể ảnh hưởng cả một thành phố!”
Chu Nhã Thiến kinh ngạc, không ngờ gia thế của Lâm Hàn lại lớn đến vậy.
Cái này…cũng có thể tính là con ông cháu cha rồi!
Nghĩ đến đây, Chu Nhã Thiến không khỏi cảm thấy ganh tỵ với Dương Lệ, giọng chanh chua:
“Vậy sao! Tiểu Lệ, hiện giờ cậu là phu nhân nhà giàu rồi nhỉ!”
“Đâu có, tớ vẫn sống như trước thôi, mỗi ngày đến công ty đi làm, chẳng đáng để gọi là phu nhân nhà giàu. Hơn nữa gia tộc nhà chồng mình cũng không ở Hoa Hạ mà ở nước ngoài”, Dương Lệ đáp.
“Nước ngoài? Nước ngoài thì có gia tộc gì được?”
Chu Nhã Thiến trợn mắt: “Được rồi, không nói nữa, tớ cúp đây”.
Sau khi cúp máy, Chu Nhã Thiến nhìn về hướng Lâm Hàn vừa rời đi, trong lòng cô ta cảm thấy khinh thường.
“Gia tộc đứng đằng sau Lâm Hàn cũng chỉ đủ để ảnh hưởng đến một thành phố, chậc chậc chậc, chẳng qua là một gia tộc nhỏ mà thôi!”
“Phải biết rằng, bạn trai cũ của tôi - Hồng Phong là con cháu của nhà họ Hồng nhưng thế lực có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Hoa Đông. Nếu trước đây, tôi biết đến thế lực của nhà Lâm Hàn chắc chắn sẽ kinh ngạc, thậm chí có thể sẽ không kìm được mà tiếp cận anh”.
“Nhưng hiện giờ, con mắt nhìn đời của tôi được nâng cao rồi, gia tộc của Lâm Hàn cũng chẳng là gì! Hừ, tỷ phú thì sao chứ, vẫn là một gia tộc nhỏ còn gì. Trước mặt những gia tộc lớn còn không đáng để mắt!”