"Lâm Hàn đi theo tôi mới có cuộc sống tốt hơn", Elizabeth Luna chốt câu cuối.
"Công chúa Elizabeth Luna, đừng nói nữa, cô đi đi", Lâm Hàn sa sầm mặt mày, mở miệng nói.
Elizabeth Luna làm lơ Lâm Hàn, vẫn cứ nói: "Dương Lệ, nếu cô rời xa Lâm Hàn thì tiền tài, công việc... Bất kể là gì, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô chịu ly hôn".
Nghe những lời nói ấy, sắc mặt Dương Lệ chợt thay đổi, tuy Elizabeth Luna kia lên giọng nói rất thẳng, nhưng lại vô cùng có lý.
Cô ấy là công chúa hoàng gia Anh, nếu Lâm Hàn kết hôn với cô ấy, đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Lâm Hàn nhướng mày: "Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi sẽ không ly hôn với vợ mình. Công chúa Elizabeth Luna, tôi cũng đã nói rõ điều đó với cô từ trước rồi".
Anh sợ Elizabeth Luna nói gì thêm nữa lại khiến nỗi lòng Dương Lệ buồn bã tự ti.
Elizabeth Luna không nhìn Lâm Hàn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Lệ, chờ cô trả lời.
Theo cô ấy, Dương Lệ mà biết điều thì giờ chắc hẳn sẽ chủ động rời xa anh.
Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, cắn môi, cuối cùng đáp:
"Tôi yêu chồng mình, tôi sẽ không ly hôn với anh ấy".
Lâm Hàn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Elizabeth Luna lập tức trở nên khó coi:
"Tôi không hiểu, tại sao cô lại từ chối? Cô vẫn không rõ sự chênh lệch như trời với đất giữa cô và tôi sao? Cô cho rằng giờ mình có thể tham gia vào hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là giỏi à? Tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình có tư cách tham hội nghị này hả? Nếu không phải..."
"Câm miệng".
Sắc mặt Lâm Hàn tức thì trở nên lạnh lẽo như băng.
Chát!
Ngay sau đó, một tiếng giòn tan vang vọng cả đại sảnh.
Đó là do Lâm Hàn tát.
Nếu cứ mặc kệ Elizabeth Luna nói tiếp, khiến Dương Lệ biết anh giúp cô tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng là cô vẫn nghĩ rằng quỹ đầu tư Nhân Phàm công nhận năng lực làm việc của mình mới để cô tham gia hội nghị thượng đỉnh.
Nếu Dương Lệ biết đằng sau có Lâm Hàn giúp, đương nhiên sẽ rất sốc, rồi tự phủ định, buồn bã thất vọng về bản thân mình.
Đây là điều mà Lâm Hàn không muốn thấy.
Tiếng tát vừa vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của các khách khứa khác.
Elizabeth Luna bụm mặt, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó có thể tin, cô ấy chẳng thể ngờ rằng anh lại dám đánh mình.
Elizabeth Luna đường đường là công chúa hoàng gia Anh, từ nhỏ đến lớn đều được sống trong nhung lụa, đừng nói là đánh, ngay cả là lớn tiếng cũng chưa ai dám lớn tiếng với cô ấy.
Hôm nay, vậy mà lại có người dám đánh cô ấy?
Đây là chuyện mà đó giờ Elizabeth Luna chưa từng nghĩ tới.
"Anh điên rồi hả? Dám đánh cả tôi ư?"
Elizabeth Luna trừng Lâm Hàn, tức đến run người.
Lúc này, đám vệ sĩ của Elizabeth Luna gần đó nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới, đồng loạt rút súng chĩa vào Lâm Hàn và Dương Lệ.
Lâm Hàn lạnh lùng liếc Elizabeth Luna và đám vệ sĩ, nhàn nhạt nói: "Trước đó, tôi đã nói với cô rồi, đừng nói nữa, đừng có ép tôi!"
Một tên vệ sĩ bên cạnh nghe vậy, ngón tay đặt lên cò sóng, chuẩn bị bóp cò.
"Đừng bắn".
Elizabeth Luna đứng lên.
Vệ sĩ do dự một chút, khó chịu liếc nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ cất súng đi.
Mặt mày Elizabeth Luna lạnh lẽo như băng, đạp đôi giày cao gót bước ra khỏi khách sạn, mấy tên vệ sĩ thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Sau khi ra ngoài, đi đến nơi không có ai, vẻ mặt kiêu ngạo ban đầu chợt trở nên tức giận, cô ấy thở hổn hển đạp mấy cái lên bồn hoa bên cạnh.
"Tức chết tôi rồi, Lâm Hàn kia dám đánh tôi trước mặt mọi người, tôi sẽ cho anh biết mặt!"
Trong mắt Elizabeth Luna lóe lên sự căm hận.
...
Tại đại sảnh của khách sạn.
"Bà xã, chúng ta về phòng đi".
Lâm Hàn kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nói.
Dương Lệ gật đầu, đi theo anh về phòng.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Minh, anh chớp mắt, sau đó đi đến phòng Tôn Minh.
"Cậu Lâm, đây là mấy tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính dựa theo lời dặn của cậu, vả lại, hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria".
Tôn Minh đưa một tấm thiệp màu vàng qua, mặt dưới in logo của hội nghị thượng đỉnh, trông rất tinh tế và đẹp đẽ.
"Tôi biết rồi".
Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy thiệp mời.
Sau đó, anh cầm chúng đi tìm đám Phùng Thạch và Lý Minh, giao cho bọn họ xong mới trở về nghỉ ngơi với Dương Lệ.
Trong một căn phòng, Phùng Thạch nhìn hai tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, trên gương mặt không giấu nổi sự kích động.
"Sếp, đây thật sự là thiệp mời dự ghế đại biểu chính?"
Thư ký đứng cạnh có chút không tin nổi hỏi.
"Đây còn có thể là giả à? Chính cậu xem đi!"
Phùng Thạch đưa thiệp cho thư ký, lòng đầy kích động.
Tuy ông ta tin tưởng Lâm Hàn và tin vào thực lực của anh.
Nhưng dù sao đây cũng là ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, có thể ngồi vào chiếc ghế ấy đều là những nhân vật tai to mặt lớn, nên Phùng Thạch khó tránh khỏi hơi nghi ngờ về lời nói dẫn họ đi tham gia rồi ngồi vào vị trí ấy của anh có phải là đang nổ không.
Nhưng giờ phút này, khi thật sự cầm trong tay tấm thiệp mời, sự nghi ngờ kia của ông ta lập tức biến mất, và cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác. Nếu không đi theo Lâm Hàn, thì giờ ông ta chỉ coi như là một ông trùm bất động sản vừa vừa thôi.
"Thật là thiệp mời dự ghế đại biểu trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nè!", thư ký kích động nói.
"Chứ sao!"
Phùng Thạch đắc ý liếc nhìn cậu ta, nói: "Tiểu Vương à, cậu phải chuẩn bị cho tốt, đừng chẳng được tích sự gì như Tứ Hải, không thì hậu quả của cậu sẽ giống như cậu ta đó".
"Sếp, ông yên tâm đi, tôi sẽ đi kiểm tra lại bài phát biểu của chúng ta, chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này".
Tiểu Vương nói xong bèn dằn nỗi kích động xuống, tiếp tục làm việc.
Phùng Thạch lòng tràn đầy vui sướng, nhìn hai tấm thiệp mời, không ngừng vuốt ve, cảm giác lành lạnh.
Ông ta vẫn không thể nhịn nổi, chụp hai tấm rồi đăng lên trang cá nhân. Một cơ hội hiếm có như vậy, nhất định phải khoe ra cho người ta biết.
"Sắp tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chúc cho tương lai sẽ càng ngày càng rực rỡ xán lạn hơn!"
Đây là caption, bên dưới kèm theo ảnh thiệp mời.
...
Tại một căn phòng khác trong khách sạn.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Minh, anh chớp mắt, sau đó đi đến phòng Tôn Minh.
"Cậu Lâm, đây là mấy tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính dựa theo lời dặn của cậu, vả lại, hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria".
Tôn Minh đưa một tấm thiệp màu vàng qua, mặt dưới in logo của hội nghị thượng đỉnh, trông rất tinh tế và đẹp đẽ.
"Tôi biết rồi".
Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy thiệp mời.
Sau đó, anh cầm chúng đi tìm đám Phùng Thạch và Lý Minh, giao cho bọn họ xong mới trở về nghỉ ngơi với Dương Lệ.
Trong một căn phòng, Phùng Thạch nhìn hai tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, trên gương mặt không giấu nổi sự kích động.
"Sếp, đây thật sự là thiệp mời dự ghế đại biểu chính?"
Thư ký đứng cạnh có chút không tin nổi hỏi.
"Đây còn có thể là giả à? Chính cậu xem đi!"
Phùng Thạch đưa thiệp cho thư ký, lòng đầy kích động.
Tuy ông ta tin tưởng Lâm Hàn và tin vào thực lực của anh.
Nhưng dù sao đây cũng là ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, có thể ngồi vào chiếc ghế ấy đều là những nhân vật tai to mặt lớn, nên Phùng Thạch khó tránh khỏi hơi nghi ngờ về lời nói dẫn họ đi tham gia rồi ngồi vào vị trí ấy của anh có phải là đang nổ không.
Nhưng giờ phút này, khi thật sự cầm trong tay tấm thiệp mời, sự nghi ngờ kia của ông ta lập tức biến mất, và cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác. Nếu không đi theo Lâm Hàn, thì giờ ông ta chỉ coi như là một ông trùm bất động sản vừa vừa thôi.
"Thật là thiệp mời dự ghế đại biểu trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nè!", thư ký kích động nói.
"Chứ sao!"
Phùng Thạch đắc ý liếc nhìn cậu ta, nói: "Tiểu Vương à, cậu phải chuẩn bị cho tốt, đừng chẳng được tích sự gì như Tứ Hải, không thì hậu quả của cậu sẽ giống như cậu ta đó".
"Sếp, ông yên tâm đi, tôi sẽ đi kiểm tra lại bài phát biểu của chúng ta, chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này".
Tiểu Vương nói xong bèn dằn nỗi kích động xuống, tiếp tục làm việc.
Phùng Thạch lòng tràn đầy vui sướng, nhìn hai tấm thiệp mời, không ngừng vuốt ve, cảm giác lành lạnh.
Ông ta vẫn không thể nhịn nổi, chụp hai tấm rồi đăng lên trang cá nhân. Một cơ hội hiếm có như vậy, nhất định phải khoe ra cho người ta biết.
"Sắp tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chúc cho tương lai sẽ càng ngày càng rực rỡ xán lạn hơn!"
Đây là caption, bên dưới kèm theo ảnh thiệp mời.
...
Tại một căn phòng khác trong khách sạn.
"Hử? Phùng Thạch vừa đăng bài à?"
Hạ Minh Hạo đang chơi điện thoại thì thấy Phùng Thạch đăng bài.
Hồi trước, Hạ Minh Hạo và Phùng Thạch cũng từng hợp tác, tuy không thân nhưng vẫn có wechat của ông ta.
"Ông chủ, ông nhìn này, Phùng Thạch thật sự đăng hình thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh lên, làm y như thật vậy".
Hạ Minh Hạo cầm điện thoại, nói với Hạ Đạt ngồi cạnh.
Hạ Đạt nghe vậy, nhìn danh sách bạn bè, nhíu mày, ông ta cũng vừa nhận được thiệp mời, nhưng lại là ghế đại biểu vòng ngoài.