"Công chúa nước Anh á? Tôi, tôi biết rồi thưa ông Vương, ông yên tâm, tôi sẽ không kể với bất cứ ai đâu!"
Tiểu Trình liền vội nói, trong lòng hết sức kinh hãi.
Đường đường là công chúa nước Anh mà lại âm thầm đến thành phố Đông Hải? Hơn nữa còn vì chuyện riêng, chẳng lẽ đến tìm ai sao?
Nhưng người nào lại đáng để một nhân vật có thân phận cao quý như thế lặn lội vượt qua trăm ngàn con sóng biển để đến tận đây chứ?
Không bao lâu, đoàn người Elizabeth Luna đã được Vương Vi Dân sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi ở trụ sở tiếp khách Đông Hải.
Dù sao Elizabeth Luna cũng là công chúa và không mấy hứng thú giao tiếp với Vương Vi Dân, nên đã bảo Vương Vi Dân rời đi trước.
Sau khi thấy đám người Vương Vi Dân rời đi, một vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đi đến: "Thưa công chúa cao quý, có cần chúng tôi giúp người liên lạc với cậu Lâm hẹn gặp mặt không?"
Anh ta nói bằng tiếng Anh.
Elizabeth Luna nâng bàn tay ngọc ngà lên khẽ ngăn lại:
"Không cần, cứ chờ chút đã. Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải cũng đã lâu, đầu tiên mấy người đi điều tra xem anh ấy đã từng làm những gì, tôi muốn tìm hiểu trước rồi mới gặp mặt".
"Vâng, thưa công chúa".
Người vệ sĩ kia đáp rồi đi điều tra.
Dù đang ở Hoa Hạ, nhưng năng lực tình báo của Elizabeth Luna vẫn rất mạnh mẽ.
Chưa đến một tiếng sau, tin tức cụ thể về những chuyện Lâm Hàn đã làm ở thành phố Đông Hải đã được thuộc hạ của Elizabeth Luna điều tra rõ, sau đó đánh máy thành văn bản đưa cho cô ấy.
"Anh trai chạy Rolls-Royce hot trên mạng, khen thưởng công dân tốt cấp thành phố, xây cất trường tiểu học, cải tạo khu Bành Hộ, mang lại hạnh phúc cho muôn nhà... Lâm Hàn này cũng không tệ lắm, đã làm được rất nhiều chuyện tốt, căn bản thì tôi khá hài lòng về anh ấy rồi, liên lạc với Vương Vi Dân bảo ông ta đi báo với Lâm Hàn, sắp xếp một cuộc gặp mặt đi".
Elizabeth Luna xem xong những tài liệu trên tay, khẽ gật đầu nói.
"Vâng, thưa công chúa!"
...
Bên kia, tại cao ốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm - Fortune Plaza, Lâm Hàn vừa bàn bạc với Tôn Minh xong về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, anh đang định về nhà thì nhận được cuộc gọi của Vương Vi Dân.
"Cậu Lâm, bây giờ cậu có rảnh không?", giọng nói kính cẩn của Vương Vi Dân vâng lên.
"Cũng rảnh, có chuyện gì không?"
Lâm Hàn hơi mờ mịt, không hiểu Vương Vi Dân tìm mình có việc gì.
"Chuyện là thế này, hôm nay tôi vừa đón một vị công chúa hoàng gia Anh, tên là Elizabeth Luna. Cô ấy lặn lội từ xa đến Hoa Hạ, bây giờ đang ở trụ sở tiếp khách Đông Hải, vả lại cô ấy muốn hẹn gặp cậu".
Vương Vi Dân thẳng thắn nói, trong lòng cực kỳ khó hiểu, lẽ nào vị công chúa này vượt đường xa đến đây là để gặp Lâm Hàn ư?
Lâm Hàn nghe xong cũng rất ngạc nhiên, không ngờ công chúa nước Anh lại đến, mà lại còn muốn gặp anh nữa.
Chợt, anh nhớ lại chuyện mẹ anh từng nói về người vợ sắp cưới là công chúa nước Anh.
"Đừng nói là cô ấy nhé!"
Lâm Hàn cảm thấy hơi nhức đầu rồi, mặc dù người kia là công chúa nước Anh, nhưng Lâm Hàn lại chẳng có hứng thú chút nào cả.
Dù thận phận cô công chúa này có cao quý hay nhan sắc đẹp cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Hàn, tận đáy lòng anh, Dương Lệ mãi mãi là người xếp thứ nhất và cũng là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm nhất.
Dường như, Vương Vi Dân cảm nhận được phản ứng của Lâm Hàn, ông ta hơi dè dặt nói:
"Cậu Lâm, thân phận người này đặc biệt, đường đường là công chúa nước Anh mà lặn lội từ xa đến gặp cậu. Bất kể như thế nào, tốt nhất cậu vẫn nên đi gặp một lần. Nếu không, nếu chuyện này lan truyền, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến thể diện của người Hoa Hạ chúng ta".
Lâm Hàn đành đồng ý, Vương Vi Dân nói không sai, với cương vị một công chúa, mỗi lời nói hay hành động đều sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của rất nhiều người.
Chuyện này nếu đặt ở người thường thì đúng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng còn với một công chúa thì nó không hề nhỏ chút nào.
"Ở trụ sở tiếp khách Đông Hải đúng không? Bây giờ tôi qua ngay".
Lâm Hàn nói.
"Vâng, cậu Lâm, tôi đến trước chờ cậu", Vương Vi Dân lập tức nói.
...
Trụ sở tiếp khách Đông Hải tọa lạc ở phía Bắc thành phố Đông Hải, đây là một tòa nhà màu trắng với lối kiến trúc Gothic, trên nóc tòa nhà còn có một pho tượng Đức mẹ Maria.
Vào thế kỷ trước, nơi đây là tô giới của Pháp, trụ sở tiếp khách này do người Pháp xây dựng để làm làm nhà thờ.
Sau khi Hoa Hạ độc lập, nơi đây được đổi thành trụ sở tiếp khách Đông Hải, chuyên dụng để tiếp khách nước ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã lái xe đến trước cổng trụ sở tiếp khách.
"Cậu Lâm!"
Vương Vi Dân đã đợi từ trước, vừa thấy Lâm Hàn xuống xe liền nhanh chân chạy đến:
"Tôi đã sắp xếp để công chúa ở lầu 4, nơi đó là lầu cao nhất của trụ sở tiếp khách".
"Ừ".
Lâm Hàn gật đầu, nhìn về phía trụ sở tiếp khách, trước cổng có mấy người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng gác, hẳn là vệ sĩ rồi.
"Cậu Lâm, cậu vào đi, tôi đợi cậu ở bên ngoài, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi", Vương Vi Dân nói.
"Được".
Lâm Hàn thản nhiên đi thẳng vào trụ sở tiếp khách.
Mấy người vệ sĩ đã được xem hình của Lâm Hàn trước, vừa thấy anh đến, lập tức tiến lên đón, kính cẩn nói:
"Cậu Lâm, cậu đến rồi, công chúa đang đợi cậu ở bên trong".
Họ nói bằng tiếng Hoa Hạ, nhưng nghe hơi lơ lớ, không mấy lưu loát.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi vào đại sảnh, dưới hướng dẫn của vệ sĩ mà vào tháng máy lên lầu 4.
"Cậu Lâm, công chúa đang đợi cậu ở trong".
Vệ sĩ dẫn Lâm Hàn đến trước một căn phòng.
"Được, cảm ơn", Lâm Hàn khẽ mỉm cười, mở cửa vào.
Ánh đèn bên trong hơi lờ mờ, trên mặt đất có trải thảm đỏ mềm mại, trong bầu không khí còn chứa mùi thơm thoang thoảng.
Trên sofa, có một cô gái phương Tây xinh đẹp đang ngồi. Người nọ đang trong một chiếc đầm dài màu trắng, trên đầu đội mũ tròn, khuôn mặt đang bị màn che một nửa, để lộ ra đôi mắt to xanh thẳm, vô cùng xinh đẹp.
Làn da của cô ấy trắng mịn trong suốt rất giống người phương Đông.
Người này chính là Elizabeth Luna.
"Lâm Hàn, anh đến rồi".
Vào thế kỷ trước, nơi đây là tô giới của Pháp, trụ sở tiếp khách này do người Pháp xây dựng để làm làm nhà thờ.
Sau khi Hoa Hạ độc lập, nơi đây được đổi thành trụ sở tiếp khách Đông Hải, chuyên dụng để tiếp khách nước ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã lái xe đến trước cổng trụ sở tiếp khách.
"Cậu Lâm!"
Vương Vi Dân đã đợi từ trước, vừa thấy Lâm Hàn xuống xe liền nhanh chân chạy đến:
"Tôi đã sắp xếp để công chúa ở lầu 4, nơi đó là lầu cao nhất của trụ sở tiếp khách".
"Ừ".
Lâm Hàn gật đầu, nhìn về phía trụ sở tiếp khách, trước cổng có mấy người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng gác, hẳn là vệ sĩ rồi.
"Cậu Lâm, cậu vào đi, tôi đợi cậu ở bên ngoài, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi", Vương Vi Dân nói.
"Được".
Lâm Hàn thản nhiên đi thẳng vào trụ sở tiếp khách.
Mấy người vệ sĩ đã được xem hình của Lâm Hàn trước, vừa thấy anh đến, lập tức tiến lên đón, kính cẩn nói:
"Cậu Lâm, cậu đến rồi, công chúa đang đợi cậu ở bên trong".
Họ nói bằng tiếng Hoa Hạ, nhưng nghe hơi lơ lớ, không mấy lưu loát.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi vào đại sảnh, dưới hướng dẫn của vệ sĩ mà vào tháng máy lên lầu 4.
"Cậu Lâm, công chúa đang đợi cậu ở trong".
Vệ sĩ dẫn Lâm Hàn đến trước một căn phòng.
"Được, cảm ơn", Lâm Hàn khẽ mỉm cười, mở cửa vào.
Ánh đèn bên trong hơi lờ mờ, trên mặt đất có trải thảm đỏ mềm mại, trong bầu không khí còn chứa mùi thơm thoang thoảng.
Trên sofa, có một cô gái phương Tây xinh đẹp đang ngồi. Người nọ đang trong một chiếc đầm dài màu trắng, trên đầu đội mũ tròn, khuôn mặt đang bị màn che một nửa, để lộ ra đôi mắt to xanh thẳm, vô cùng xinh đẹp.
Làn da của cô ấy trắng mịn trong suốt rất giống người phương Đông.
Người này chính là Elizabeth Luna.
"Lâm Hàn, anh đến rồi".
Elizabeth Luna đứng lên, mỉm cười nói.
Nụ cười này xuất hiện, cứ như hoa đào nở rộ, nghiêng nước nghiêng thành. Vừa nhìn thấy Lâm Hàn cũng rất ngạc nhiên, nhưng tức thì đã hoàn hồn.
Lúc này, Elizabeth Luna đã giang hai cánh tay mang theo khuôn mặt xinh đẹp kia đến gần Lâm Hàn, cô ấy định ôm chào hỏi.
Lâm Hàn vội lùi về sau né tránh, lúng túng cười nói:
"Ngại quá, tôi không quen chào hỏi kiểu này".
Elizabeth Luna thấy vậy cũng bật cười bỏ qua:
"Không sao, đến đây đi, mời ngồi".
Lâm Hàn gật đầu, trong lòng thầm giật mình, tiếng Hoa Hạ của Elizabeth Luna nói cực chuẩn, nếu không biết còn tưởng cô ấy lớn lên ở Hoa Hạ nữa đấy.
Elizabeth Luna chỉ vào cái tách trên bàn, mỉm cười mở miệng, giọng nói trong trẻo rất hay:
"Lâm Hàn, trong tách là cà phê tôi cố ý mang từ Anh đến, anh nếm thử xem thế nào".
Lâm Hàn cũng không khách sáo, nhẹ hớp một ngụm.
Cà phê chảy vào miệng đắng nhưng không chát, Lâm Hàn dù không quá thích cà phê nhưng vẫn cảm nhận được loại cà phê này không tầm thường.
"Cảm ơn", Lâm Hàn đặt tách xuống, lễ phép nói.
Elizabeth Luna ngẩn ra, che miệng cười nói:
"Lâm Hàn, em là vợ sắp cưới của anh, anh không cần phải nói cảm ơn với em đâu".