Nhưng, cô ấy không ngờ, Lâm Hàn đã vì cô ấy mà dọn sẵn đường đi.
Nếu là công ty giải trí của Lâm Hàn, Tần Liên chẳng còn phải lo lắng gì về an toàn của bản thân nữa.
Cô ấy tin tưởng vào đạo đức của Lâm Hàn, anh sẽ không làm hại cô ấy. Đồng thời, cô ấy cũng tin vào khả năng của Lâm Hàn, anh có thể che chở không để ai có ý đồ xấu với cô ấy.
"Cảm ơn anh Lâm!"
Tần Liên mím môi, nói lời từ tận đáy lòng.
"Không cần cám ơn đâu, tôi đã nói rồi, cô là người của tôi. Đã thế thì đương nhiên tôi phải lo cho cô ổn thỏa chứ, nếu cô nổi tiếng rồi thì tôi cũng kiếm được tiền mà, không phải sao?", Lâm Hàn bật cười nói.
"Vâng ạ!"
Tần Liên gật mạnh đầu, hốc mắt hơi rưng rưng.
So với những người đàn ông luôn thèm khát thân thể cô ấy, Lâm Hàn dường như chẳng có chút ý đồ gì với cô ấy cả.
Với Tần Liên mà nói, kiểu người này chính là mẫu đàn ông hoàn mỹ.
Vốn dĩ, cô ấy đã có hảo cảm với Lâm Hàn, giờ thêm chuyện này, Tần Liên chợt nhận ra, có lẽ mình không thể rời xa Lâm Hàn được nữa rồi.
Reng reng reng!
Bỗng nhiên, chuông điện thoại Lâm Hàn reo lên.
Anh cầm lên xem thì thấy số điện thoại của Trần Nam gọi đến.
"Chú em Lâm Hàn", vừa bắt máy, giọng của Trần Nam vang lên:
"Vừa nhận được tin mới, người của nhà họ Hoàng từ tỉnh Hoản đến tên là Hoàng Bạch Đào. Về chuyện của Hoàng Liệt, bọn họ đã điều ra được, vả lại đã biết người đứng sau là cậu".
"Sau đó thì sao?", Lâm Hàn dò hỏi: "Thái độ nhà họ Hoàng thế nào?"
Đây là chuyện Lâm Hàn quan tâm nhất hiện tại.
Thế lực nhà họ Hoàng ở vùng xám Hoa Đông rất lớn, nhất là khu vực tỉnh Hoản, có thể nói làm vua một cõi.
Nếu thật sự tuyên chiến, e rằng sẽ chết rất nhiều người.
Mặc dù Lâm Hàn không sợ xung đột, nhưng vẫn mong anh em dưới trướng không bỏ mạng vô ích.
"Thái độ nhà họ Hoàng tôi cũng không rõ, nhưng Hoàng Bạch Đào nói trong điện thoại với tôi, hẹn nửa tiếng nữa gặp nhau tại quán ăn Hinh Nhã, để bàn cho ra lẽ", Trần Nam nói:
"Chú em Lâm Hàn, cậu thấy sao?"
"Quán ăn Hinh Nhã... Cũng được, trước tiên cứ qua đó đi, gặp Hoàng Bạch Đào xem sao", ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, lại đáp.
"Được, bây giờ tôi sẽ sắp xếp người, Hoàng Bạch Đào kia chắc chắn sẽ dẫn theo người từ tỉnh Hoản tới, Lâm Hàn cậu đi một mình khó tránh sẽ gặp nguy hiểm rất lớn", lúc này Trần Nam nói tiếp.
"Ừ!"
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tạm biệt Tần Liên rồi rời khỏi Hilton.
Cùng lúc đó, tại sòng bạc ngầm Royal No.1.
Trong căn phòng, ngoại trừ Trần Nam ra, còn có Vương Hiểu Dung - người yêu cũ của anh ta.
Bây giờ, ngoài mặt Trần Nam là người nắm vùng xám Kim Lăng, quyền thế ngút trời, vì vậy người yêu của anh ta đã quay lại với anh ta.
Khoảng thời gian này, hai người đều chung sống bên nhau.
"Trần Nam, đã gọi rồi à?", thấy Trần Nam đặt điện thoại xuống, Vương Hiểu Dung nói.
"Ừ", Trần Nam gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Hiểu Dung có hơi phức tạp:
"Hiểu Dung, chúng ta làm như vậy có phải rất có lỗi với chú em Lâm Hàn..."
"Có lỗi? Trần Nam, anh quá ngây thơ rồi, Lâm Hàn kia xem anh là anh em thật chắc?", Vương Hiểu Dung cười nhạo nói:
"Anh em chân chính thì phải cùng nhau kiếm tiền chứ. Lâm Hàn kia giao vùng xám cho anh quản lý, bản thân phủi bỏ trách nhiệm, chẳng cho anh được tí lợi ích nào, anh em mà thế à?"
"Vả lại, lúc cậu ta phủi bỏ trách nhiệm cũng đành, đằng này còn không chịu giao quyền hành ra, Nguyễn Nguyên người ta lặn lội từ Tam Giác Vàng đến bàn chuyện làm ăn, người anh ta tìm là Trần Nam anh đấy. Cậu ta thì hay rồi, nổi điên lên đuổi anh đi. Vụ làm ăn này phải lời hơn chục tỷ tệ, vậy mà không thèm sao?"
"Loại người như Lâm Hàn không xứng làm đại ca!"
Vừa nói, Vương Hiểu Dung vừa tiến đến nhẹ xoa mặt Trần Nam, dịu dàng nói:
"Anh Nam, chỉ cần lần này chúng ta có thể thành công, Kim Lăng sẽ là của chúng ta..."
Ánh mắt Trần Nam lập lòe, rốt cuộc vẫn gật đầu.
"Anh Nam, những đại ca anh Xuyên mời đều đã đến, đợi anh qua chủ trì hội nghị!", bên ngoài có tiếng nói vang lên.
"Tôi biết rồi, qua ngay đây".
Trần Nam trầm giọng nói.
...
Ban đầu, người của Tôn Hàn Các đều ở Hilton, giờ đã điều đến Royal No.1, vì thế Lâm Hàn cũng không gọi thêm người đến.
Lâm Hàn quyết đoán gửi wechat cho Nhan Thành, gọi cậu ấy tới quán ăn Hinh Nhã.
Chỉ trong chốc lát, Nhan Thành trả lời tin của Lâm Hàn nói lập tức đến ngay.
Quán ăn Hinh Nhã cách Hilton chỉ tầm nửa tiếng lái xe, chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã dẫn người đến nơi.
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, người trong quán ăn cũng không nhiều lắm, trước cửa chỉ đỗ vài chiếc xe, trong số đó có một chiếc khá đặc biệt, Mercedes G màu đen mang bảng số của tỉnh Hoản - thành phố Lư Châu.
"Hẳn là xe của Hoàng Bạch Đào kia".
Lâm Hàn liếc nhìn, vẻ mặt điềm tĩnh bước vào quán ăn.
Bên trong văng vẳng tiếng đàn piano, Lâm Hàn rất thông thạo về âm nhạc, trong nháy mắt liền có thể nghe ra là bài "The Rains of Castamere".
Giai điệu có hơi đượm buồn khiến cả quán ăn dường như chìm vào tĩnh lặng.
Hai tay Lâm Hàn chắp sau lưng, đi lên lầu hai, anh vừa vào quán đã chú ý tới một căn phòng riêng trên lầu hai, trước cửa có hai gã vạm vỡ đứng gác.
Hai người này mặc vest, ánh mắt lạnh tanh, thân hình lực lưỡng trông có vẻ là vệ sĩ.
Điều khiến người khác chú ý hơn là trên mặt mỗi người đều bịt vải đen.
Cộc cộc cộc...
Bước trên cầu thang đi lên, chỉ chốc lát Lâm Hàn đã đến trước phòng riêng.
"Đứng lại! Không được vào!"
Một gã cao to ngăn Lâm Hàn lại.
"Tôi là Lâm Hàn".
Lâm Hàn nhìn gã ta lạnh lùng nói.
"Lâm Hàn?"
Gã ta sửng sốt, nhìn anh thật lâu, không ngờ đối phương lại trẻ đến thế, hơn nữa... Hình như chỉ đến có một mình.
"Vào đi, ông Hoàng đợi đã lâu rồi", gã vạm vỡ kéo cửa ra.
Lâm Hàn đi vào phòng riêng.
Căn phòng này không lớn lắm, trên bàn đã bày sẵn ấm trà màu tím, còn có hai tách trà nhưng một tách đã nguội.
Cách bàn còn có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng.
Người này đã ngoài 40 tuổi, làn da trắng ngần, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, làm cho người khác cảm thấy là một người văn vẻ lịch sự.
Kiểu người này chẳng giống một ông trùm vùng xám gì cả, trái lại thì giống một nhà tri thức hơn.
"Đến rồi? Mời ngồi".
Thấy Lâm Hàn đi vào, người đàn ông vươn tay mời Lâm Hàn ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói.
Đương nhiên là ông ta đã nghe được hết những tiếng động bên ngoài phòng riêng.
Lâm Hàn thản nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, khoảng cách gần như này làm Lâm Hàn có cảm giác cả người căng cứng, tóc gáy dựng đứng, linh tính được nguy hiểm đang cận kề.
Mà mối nguy hiểm này lại do chính người đàn ông đối diện này mang đến cho anh.
"Hoàng Bạch Đào?"
Lâm Hàn cất tiếng nói dò hỏi, dây thần kinh khắp người khẽ căng thẳng.
"Đúng vậy, đường chủ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng".
Ông ta gật đầu, tùy tiện quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới: "Cậu cũng can đảm lắm, dám đến đây một mình".
Một gã cao to ngăn Lâm Hàn lại.
"Tôi là Lâm Hàn".
Lâm Hàn nhìn gã ta lạnh lùng nói.
"Lâm Hàn?"
Gã ta sửng sốt, nhìn anh thật lâu, không ngờ đối phương lại trẻ đến thế, hơn nữa... Hình như chỉ đến có một mình.
"Vào đi, ông Hoàng đợi đã lâu rồi", gã vạm vỡ kéo cửa ra.
Lâm Hàn đi vào phòng riêng.
Căn phòng này không lớn lắm, trên bàn đã bày sẵn ấm trà màu tím, còn có hai tách trà nhưng một tách đã nguội.
Cách bàn còn có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng.
Người này đã ngoài 40 tuổi, làn da trắng ngần, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, làm cho người khác cảm thấy là một người văn vẻ lịch sự.
Kiểu người này chẳng giống một ông trùm vùng xám gì cả, trái lại thì giống một nhà tri thức hơn.
"Đến rồi? Mời ngồi".
Thấy Lâm Hàn đi vào, người đàn ông vươn tay mời Lâm Hàn ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói.
Đương nhiên là ông ta đã nghe được hết những tiếng động bên ngoài phòng riêng.
Lâm Hàn thản nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, khoảng cách gần như này làm Lâm Hàn có cảm giác cả người căng cứng, tóc gáy dựng đứng, linh tính được nguy hiểm đang cận kề.
Mà mối nguy hiểm này lại do chính người đàn ông đối diện này mang đến cho anh.
"Hoàng Bạch Đào?"
Lâm Hàn cất tiếng nói dò hỏi, dây thần kinh khắp người khẽ căng thẳng.
"Đúng vậy, đường chủ chấp pháp đường của nhà họ Hoàng".
Ông ta gật đầu, tùy tiện quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới: "Cậu cũng can đảm lắm, dám đến đây một mình".
"Hoặc là nói trong lòng cậu đã có lựa chọn sáng suốt nhất, vì thế mới đến đây một mình. Nếu dẫn theo nhiều người lại làm tôi cảm thấy không hài lòng".
"Lựa chọn sáng suốt nhất trong miệng ông là gì?", Lâm Hàn bật cười.
"Trả lại toàn bộ thế lực ở vùng xám Kim Lăng cho nhà họ Hoàng tôi, đồng thời theo tôi đến tỉnh Hoản chịu phạt", Hoàng Bạch Đào nói với vẻ rất đương nhiên.